Chương 5: Thu đồ đệ

Nghe Ninh Nhất Tân nói vậy Trần Khải cũng trầm tư sau đó nói rằng: "Ta thấy nơi này vô cùng rộng rãi các vị mời khách cũng đâu thể nào chiếm hết toàn bộ khách kiếm được."

Ninh Nhất Tân nghe vậy thì hắn cũng có vẻ không vui nhìn về phía tên phàm nhân trước mặt mày cười lạnh và nói rằng: "Vị huynh đệ này có vẻ như không hiểu chuyện. Ta đang cố gắng nói chuyện điềm tĩnh với người đó, giờ thì cút nhanh lên."

Ninh nhất Tân vừa nói vậy thì hắn lúc này tỏa ra một luồng khí thế đè ép về phía Trần Khải. Nhìn hành động của hắn Trần khải chỉ mỉm cười không coi đây là chuyện gì to tát nhưng Tần Đại Bảo ở một bên thì đang không ngừng run rẩy, sợ hãi. Trần khải thấy vậy thì nhẹ nhàng thở một hơi, cảm giác áp bách lập tức biến mất khỏi người Tần Đại Bảo. Ninh Nhất Tân ở bên cạnh thấy vậy cũng hơi bất ngờ. Kẻ thanh niên trước mặt này rõ ràng không hề có một chút tu vi nào. Nhưng trước khí thế áp bách của hắn lại không hề bị ảnh hưởng.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì lúc này có tiến bước chân từ ngoài cửa vang lên. Một người đàn ông trung niên mặc một bộ trường bào màu trắng đang nhẹ nhàng đi vào trong khách điếm, thấy hắn xuất hiện thì cả bốn vị gia chủ đều lập tức tiến đến và chào hỏi: "Gặp qua Thái trưởng lão."

Người đàn ông trung niên này nghe vậy thì cũng gật đầu rồi nói rằng: "Ngày hôm nay đã làm phiền các vị gia chủ phải mời cơm ta rồi." Người này chính là Thái Anh Hải trưởng lão Thiên Đao Môn thế lực đứng đầu tại khu vực Tây Nam, Đông vực này.

Lúc này gia chủ tiền gia Tiền Vạn Kim đứng ra và nói: "Thái trưởng lão nói gì vậy. Việc ngài có mặt ở đây là vinh dự của chúng ta mới đúng. Lần này việc thu đồ để mong rằng Thái trưởng lão giúp đỡ nhiều hơn."

Thái Anh Hải nghe vậy cũng mỉm cười, cứ ba năm một lần thì Thiên Đao Môn hắn lại bắt đầu tổ chức thu đồ đệ tại tất cả các thành trấn xung quanh khu vực môn phái hắn quản lý. Lần này đến lượt hắn đi đến thành Thanh Phong này để thu đồ đệ. Nhìn về mấy vị gia chủ này mà hắn cũng vui vẻ. Hắn biết rằng sau lần thu đồ đệ này thì một khoản tiền tài chắc chắn sẽ chảy vào túi hắn. Suy nghĩ một lúc thì hắn nói rằng: "Các vị gia chủ hãy yên tâm. Nếu như con em của mọi người đạt đủ tiêu chuẩn để gia nhập môn phái của ta thì ta hứa rằng sẽ cố gắng chăm sóc bọn chúng ở trong môn phái."

Nghe Thái Anh Hải nói vậy thì cả bốn vị gia chủ đều cười to sau đó mời hắn vào bàn ăn. Lúc này họ cũng không muốn để tâm đến Trần Khải đang ngồi ở một góc ăn uống nữa. Trong lòng họ biết rằng đợi Thái Anh Hải rời đi thì họ mới sử lý tên này.

Trần Khải ngồi ăn uống ở một bên thì cũng đang đánh giá kẻ mới vào này. Nhưng khi nhìn thấy cảnh giới của hắn chỉ là võ Tôn trung kỳ thì Trần Khải cũng không quan tâm lắm. Hắn vẫn tiếp tục công việc ngồi ăn uống của mình.

Ngồi ở một bên bàn ăn nói chuyện vui vẻ với các gia chủ thì Thái Anh Hải cũng đã để ý đến Trần Khải. Nhưng hắn cũng không nói nhiều, trong lòng hắn cũng khá tò mò về thân phận của Trần Khải nhưng với địa vị của mình hắn cũng không lên tiếng hỏi về vấn đề này.

Tần Đại Bảo nhìn mọi người xung quanh rồi hắn lén lút hỏi Trần Khải rằng: "Đại ca ca chúng ta không đi sẽ chết đấy."

Trần Khải nghe vậy thì mỉm cười nhìn về đứa trẻ này. Trong lòng hắn cũng nghĩ rằng trẻ con ở nơi đây thật sự phát triển quá nhanh. Mới tí tuổi đầu mà đã biết rằng những người này muốn gϊếŧ hắn rồi. Trầm ngâm một chút thì hắn nói rằng: "Đại Bảo đệ đã tu luyện chưa."

Tần Đại Bảo nghe vậy thì trả lời rằng: "Đại ca ta vẫn chưa bao giờ tu luyện, hơn nữa nhà ta cũng rất nghèo không có tiền để mua công pháp."

Trần Khải nghe vậy thì mỉm cười sử dụng hệ thống để nhìn thông tin của đứa trẻ này.

"Tên: Tần Đại Bảo."

"Tuổi: 10."

"Thể chất: Phàm Nhân."

"Tu vi: không."

"Công pháp: không."

"Vũ khí: không."

"Thân phận: cô nhi."

Trần khải nhìn thấy thông tin này mà trong lòng hắn cũng gợn sóng. Ở thế giới tàn khốc như này một cô nhi làm sao có thể hoạt bát sinh sống được. Nghĩ đến đây hắn hỏi Tần Đại Bảo rằng: "Nếu như có thể tu luyện đệ muốn mình đạt đến cảnh giới gì."

Tần Đại Bảo nghe vậy hắn lúc này suy nghĩ một lúc sau đó nở nụ cười hạnh phúc và nói rằng: "Đại ca à nếu ta có thể tu luyện, ta chỉ hi vọng cảnh giới của ta đạt đến võ linh. Như vậy thì ở thành Thanh Phong này ta chính là đệ nhất cường giả rồi."

Trần Khải nghe vậy thì trầm ngâm gật đầu rồi nói rằng: "Đệ có muốn gia nhập Thiên Ma Môn của ta không."

Tần Đại Bảo nghe vậy thì mỉm cười sau đó nói: "Đại ca ca người muốn thu ta làm đồ đệ sao."

Trần Khải nghe vậy thì mỉm cười lắc đầu và nói rằng: "Muốn làm đồ đệ của ta không phải chuyện đơn giản như vậy. Ta sẽ đưa đệ tiến nhập Thiên Ma Môn, bắt đầu từ thân phận ngoại môn đệ tử. Đệ có đồng ý gia nhập Thiên Ma Môn không."

Tần Đại Bảo nghe vậy thì lập tức gật đầu nói rằng: "Có... có đại ca ta muốn gia nhập môn phái của huynh."

Trần Khải nghe vậy thì mỉm cười, đúng lúc này Ninh Nhất Tân ở bàn cơm bên cạnh lên tiếng nói rằng: "Cái gì cửu lưu nhân sĩ cũng có thể tự xưng mình là môn phái. Nghe tên môn phái của hắn có lẽ là ma đạo rồi."

Đám gia chủ khác khi nghe Ninh Nhất Tân nói vậy thì đều mỉm cười. Bao nhiêu năm sinh sống tại Thành Thanh Phong này bọn họ chưa bao giờ nghe đến tên Thiên Ma Môn, đã vậy khi nhìn thấy Trần Khải không hề có chút tu vi nào thì đám người này cho rằng Trần Khải chính là lừa gạt mà thôi.

Mà Thái Anh Hải lúc này lại đầy hứng thú nhìn về phía Trần Khải suy nghĩ một lúc thì hắn lên tiếng: "Vị tiểu huynh đệ này không biết Thiên Ma Môn là môn phái như thế nào. Ta đã sống rất nhiều năm nhưng chưa nghe đến môn phái của ngươi bao giờ."

Trần Khải nghe vậy thì mỉm cười và nói rằng: "Để gϊếŧ một võ tôn trung kỳ như người thì Thiên Ma Môn ta chỉ cần phái ra một đệ tử ngoại môn là đủ rồi. Ngươi tin không?"

Câu nói này của Trần Khải lập tức khiến cho cả khách điếm trầm lặng không một ai dám lên tiếng vào lúc này. Thái Anh Hải lạnh lùng nhìn về phía Trần Khải sau đó gằn từng chữ và nói rằng. "Người biết ta là ai không?"

Trần Khải nghe vậy thì cười lạnh sau đó nói rằng: "Một Võ Tôn trung kỳ như ngươi chưa có tư cách khiến ta phải ghi nhớ."

Nghe Trần Khải nói vậy thì những người khác đều lạnh lùng nhìn vào phía hắn. Lúc này Long Nhất Thiên nói rằng: "Tiểu huynh đệ không nên nói bừa, chúng ta có thể không chấp nhặt với người lần này. Nhưng nếu như gặp người khác thì ngươi sẽ mất mạng đấy."

Nghe Long Nhất Thiên nói vậy những người khác cũng đều trầm ngâm không nói gì nữa. Làm đến chức gia chủ như bọn họ việc giao tiếp đối nhân xử thế là điều vô cùng quan trọng. Từ đầu buổi đến giờ bọn họ cũng luôn âm thầm quan sát Trần Khải. Mặc dù không phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì . Nhưng bọn họ cũng chưa hề giảm xuống sự cảnh giác với hắn, bây giờ lại nhìn thấy thái độ của hắn làm bọn họ vô cùng nghi ngờ.

Mấy vị gia chủ này đều là cáo già cho việc ứng xử. Khi nhìn thấy Trần Khải nói toẹt ra tu vi của Thái anh Hải. Bọn họ lập tức biết rằng người thanh niên trước mặt này vô cùng nguy hiểm. Nhưng bởi vì không biết hắn có tu vi gì cho nên bọn họ vẫn cố gắng không muốn dây dưa vào. Long Nhất Thiên mặc dù không biết Trần Khải là ai, cũng như tu vi gì nhưng hắn có nhiều kinh nghiệm trong đối nhân sử thế. Hắn vươn ra một bàn tay cố gắng thể hiện ra bản thân không so đo với Trần Khải để làm hòa hoãn quan hệ của hai người. Những gia chủ khác nhìn thấy hành động của Long Nhất Thiên trong lòng bọn họ cũng chỉ cười lạnh nhưng không ai nói gì nữa.

Trong lúc bầu không khí âm trầm này thì Tần Đại Bảo lại hỏi Trần Khải rằng: "Đại ca ca ở trong Thiên Ma Môn người có thân phận gì."

Trần Khải nghe vậy thì mỉm cười nhìn về phía đứa trẻ này và hỏi lại rằng: "Đệ muốn biết thân phận của ta làm gì."

Tần Đại Bảo nghe vậy thì nở một nụ cười ranh mãnh và nói rằng: "Ta chẳng phải muốn dựa vào huynh để kiếm cơm trong Thiên Ma Môn hay sao. Dù sao có chỗ dựa vẫn hơn là không chứ."

Trần Khải nghe vậy thì mỉm cười và nói rằng: "Thiên Ma Môn từ xưa đến nay vô cùng công bằng. Đệ muốn nhận được sự tôn trọng của các đệ tử khác trong Thiên Ma Môn thì đệ phải không ngừng cố gắng tu luyện và dùng thực lực của mình đánh bại họ."

Tần Đại Bảo nghe vậy thì cười khổ lắc đầu nói rằng: "Mẹ nuôi của đệ nói rằng đệ rất ngu ngốc. Đệ sợ rằng không thể nào tu luyện vượt xa các đồng môn khác được."

Trần Khải nghe vậy thì nở một nụ cười sau đó nói rằng: "Từ ngày đệ bước chân vào Thiên Ma Môn thì cho dù đệ có là một con lợn đi nữa, cảnh giới của đệ ít nhất sẽ đạt đến võ Đế."

Trần Khải không phải là nói quá. Chỉ dựa vào những tài nguyên mà hắn đang có, hắn muốn bồi dưỡng ra một vài vị võ thần là điều bình thường. Hơn nữa qua hệ thống những năm nay tìm hiểu thì hắn cũng biết rằng hệ thống này sẽ giúp hắn đạt được đến cảnh giới vô cùng mạnh.

Trong một vạn năm qua không ít lần hệ thống đánh dấu thưởng cho hắn tu vi nhưng Trần Khải đều từ chối nhận. Rồi hắn cất giấu ở trong kho hàng hệ thống. Cảnh giới hiện nay hắn có chính là tự thân không ngừng ăn thiên tài, địa bảo mà có được. Nhờ có hỗn độn thánh thể mà căn cơ của hắn từ từ bị tích xúc vững chắc. Mặc dù chưa hề tu luyện nhưng mà hắn tuyệt đối không gặp những vấn đề liên quan đến căn cơ bất ổn.

Hiện giờ nếu như Trần Khải sử dụng số tu vi mà hệ thống đang cất giữ thì tuyệt đối cảnh giới của hắn sẽ như diều bay trong gió mà không ngừng tăng lên. Nhưng Trần Khải không muốn làm như vậy. Hắn muốn từ từ ngắm nhìn thế giới này và cũng một phần vì sợ có bàn tay nào đó muốn lợi dụng hắn. Cho nên hắn muốn đi từng bước một và xây dựng một lực lượng thuộc về riêng hắn để đối phó với bất kỳ tình huống nào trong tương lai.