Chương 8: Bị Mẹ Ruột Bán

"Mẹ, mẹ, mẹ mau lấy máy ảnh chụp lại cảnh này đi.” Thủy An Lạc hưng phấn nói, nhỡ đâu con trai mình sau này lớn lên lại lạnh lùng cao ngạo như ai đó, cô cũng có thể lấy cái này ra để nhớ lại nó cũng đã từng có lúc đáng yêu thế này.

Long Man Ngân bất đắc dĩ nhìn con gái mình một cái rồi lại tiếp tục thu dọn bàn ăn.

Thủy An Lạc đặt con trai xuống sofa, cầm máy ảnh lên chụp cho cậu nhóc vài kiểu, lưu lại dáng vẻ ngây ngô đáng yêu của bé con nhà mình.

“Mẹ, con gặp Sở Ninh Dực rồi.” Thủy An Lạc vừa chụp ảnh cho con trai, vừa buồn bực lên tiếng.

Động tác của Long Man Ngân thoáng khựng lại nhưng trên khóe miệng vẫn mang theo nét cười ôn hòa.

“Sao lại gặp cậu ta?”

“Anh ta biết chuyện của Tiểu Bảo Bối rồi, thế nên…” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói, cô có chút bất an trong lòng.

“Chuyện mang thai lớn như vậy, ngay từ đầu mẹ đã không tán thành việc con giấu nó rồi, bây giờ nó biết cũng tốt.” Long Man Ngân nói rồi đặt miếng mυ"ŧ rửa bát trong tay xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thủy An Lạc: “Thế cậu ta nói gì?”

“Anh ta muốn con đưa Tiểu Bảo Bối cho anh ta... nhưng con không muốn. Thằng bé là con do con sinh ra cơ mà.” Thủy An Lạc ảo não nói, cô vẫn luôn cảm thấy con mình là của một mình mình, nếu không thì lúc đầu khi biết mình mang thai cô đã chẳng giấu rồi. Người sắp thành vợ cũ, có tin vui thì cũng đâu cần thiết phải báo đúng không?

Long Man Ngân biết con gái vẫn để tâm chuyện của một năm trước, bà đưa tay xoa xoa đầu cô: “Nhưng nó là ba của thằng bé mà, đúng không?”

“Con không muốn đưa thằng bé cho anh ta. Thằng bé do con sinh ra, con nuôi lớn, tại sao con phải đưa cho anh ta chứ.” Thủy An Lạc ôm chặt con trai mình vào lòng giận dỗi một cách đầy trẻ con.

Tiểu Bảo Bối chớp chớp đôi mắt to tròn, bàn tay nhỏ bé vẫn muốn bắt lấy gương mặt của mẹ, nhưng mà vì tay ngắn nên bé con với không tới, chỉ đành ê a gọi.

Long Man Ngân bất đắc dĩ nhìn con gái: “Thế con định làm thế nào đây? Con người của Sở Ninh Dực thế nào con còn không biết sao. Nó đã muốn làm việc gì thì không bao giờ có chuyện không làm được cả.”

Tất nhiên là Thủy An Lạc biết chuyện này, vậy nên cô mới thấy phiền lòng đây.

“Hay là con đưa thằng bé đi trốn nhé?” Thủy An Lạc chớp chớp mắt nhìn mẹ mình, cảm thấy cái ý tưởng này cũng không phải là không thể.



Long Man Ngân liền đứng dậy, còn chẳng thèm nhìn con gái lấy một cái: “Con cứ nghĩ kỹ đi, Sở Ninh Dực muốn con làm gì, tốt nhất con cứ làm theo cậu ta, chứ đừng để cuối cùng lại liên lụy đến cả mẹ.”

Thủy An Lạc méo xệch miệng nhìn mẹ mình đi về phòng ngủ, không nhịn được chớp chớp mắt: “Mẹ, con là con gái ruột của mẹ đấy!!!”

Thủy An Lạc thật muốn khóc, sao cô lại có người mẹ thế này chứ, cô khóc luôn thật rồi đây này.

“Nói thừa, nếu không phải là con ruột thì làm sao mẹ phải sợ liên lụy đến mẹ hả?’ Long Man Ngân nói rồi liền đóng luôn cửa phòng ngủ lại.

Thủy An Lạc bĩu bĩu môi cúi đầu nhìn con trai đang ê a nói chuyện trong lòng. Cô thật sự rất tò mò không biết tại sao Sở Ninh Dực lại đột nhiên biết đến chuyện này, rõ ràng trước giờ anh ta vẫn không hề hay biết gì cơ mà.

Sáng sớm hôm sau, lúc Thủy An Lạc vẫn còn đang ngủ mê man đã bị Long Man Ngân dựng dậy, lôi ra khỏi giường.

“Sở Ninh Dực gọi điện đến bảo con mau qua bên đó kìa, mau dậy đi.” Long Man Ngân nói rồi phát một cái vào mông Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc “ậm ừ" một tiếng rồi ngồi dậy oán giận nhìn mẹ mình, có ai lại vội vàng bán con gái mình đi như mẹ cô không?

“Con không đi, con muốn ngủ.” Thủy An Lạc nói xong liền ngã xuống giường, rõ ràng là không muốn động đậy nữa.

Long Man Ngân đã thu dọn hành lý của cô xong xuôi, còn cả đồ của Tiểu Bảo Bối nữa.

“Mau dậy đi, ở đây chỉ có một phòng ngủ, đừng có suốt ngày ngủ với mẹ như thế.” Long Man Ngân nói rồi liền kéo cô dậy lần nữa.

Thủy An Lạc gào lên một tiếng, gãi đầu gãi tóc nhìn Long Man Ngân:

“Mẹ!!! Sao con cứ cảm thấy vì mẹ ghét con nên mới bán con đi thế nhỉ?”

------oOo------