Chương 13: Còn Không Đi Ra?

Thủy An Lạc ra sức lau chùi môi mình nhưng lại nhịn không được mà thò đầu nhìn xuống, bởi vì cô tò mò muốn biết người tới là ai.

Ngay sau đó, người đứng bên ngoài không hề để ý đến cái bản mặt lạnh như tiền của Sở Ninh Dực mà tự ý bước vào.

"Anh Ninh Dực, em vừa mới qua công ty tìm anh, bọn họ nói anh về lâu rồi, cho nên... SAO MÀY LẠI Ở ĐÂY?"

Hai câu trước sau, thái độ và âm điệu khác xa nhau tới 180 độ.

Thủy An Lạc nhướng mày, cuối cùng cũng nhìn thấy người phụ nữ vừa bước vào là ai, nhưng mà sao lại là cô ta.

Thủy An Kiều, người mà hiện giờ cô không muốn gặp một chút nào hết.

"Thủy An Lạc, sao mày lại ở đây?" Thủy An Kiều tiếp tục giận dữ nói, sự đố kỵ hiện rõ trong giọng nói của cô ta.

Thủy An Lạc tựa lên thành cầu thang, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang giương nanh múa vuốt bên dưới, tâm trạng cô lại tốt hơn bao giờ hết.

"Cô tới tìm chồng chưa cưới của mình à? Anh ta vừa mới đi thôi, bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp đấy." Thủy An Lạc cười tít mắt nói.

Sở Ninh Dực nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.

"Anh ta mới không phải chồng chưa cưới của tao. Tao và anh ta sớm đã không có quan hệ gì nữa rồi." Thủy An Kiều vội vàng cãi lại, đồng thời cũng nhìn về phía Sở Ninh Dực, tựa như để chứng minh cho sự trong sạch của mình.



An Phong Dương tuy đẹp mã thật nhưng lại đẹp theo kiểu đàn bà. Nếu không phải vì mẹ mình, cô ta còn lâu mới đồng ý đính hôn với An Phong Dương, giờ thì hay rồi. Chỉ là, cô ta cảm thấy thật khó chịu vì đối tượng mà An Phong Dương công khai lại là Sở Ninh Dực.

"Anh Ninh Dực, anh cố ý làm vậy có đúng không, vì biết em không muốn lấy An Phong Dương nên mới làm vậy giúp em, có đúng không?" Thủy An Kiều nũng nịu mở miệng.

"Ọe..."

Thủy An Lạc một tay ôm ngực, một tay vịn vào thành cầu thang, sau đó làm bộ như đang nôn mửa. Cô sắp bị cô nàng não tàn này làm cho buồn nôn đến chết rồi.

Thủy An Kiều bỗng ngẩng phắt lên, hung tợn trợn mắt nhìn Thủy An Lạc.

"Thủy An Kiều, cô nghĩ cô là ai? Đừng quên, tôi từng là em rể của cô, có lẽ không lâu nữa tôi vẫn sẽ là em rể của cô. Chẳng lẽ... cô đang quyến rũ em rể của mình đấy à?"

Sở Ninh Dực vẫn đứng ở cửa không hề nhúc nhích, như thể đang chờ cô ta đi khỏi đây ngay lập tức.

Thân thể Thủy An Lạc khẽ run lên, động tác nghiêng mình nôn mửa không kìm được mà cũng đặt dấu chấm hết, tiện đà đứng thẳng người lại.

Sở Ninh Dực nói vậy... là có ý gì???

Thủy An Kiều như chịu phải một cú sốc rất lớn, hai mắt cô ta mở to, không thể tin nổi mà nhìn Sở Ninh Dực: "Anh... anh nói cái gì?"



"Tôi nói, lập tức ra khỏi nhà tôi ngay." Sở Ninh Dực mở miệng lần nữa, giọng nói vẫn lãnh khốc vô tình như trước.

"Oa..."

Tiếng khóc lanh lảnh của trẻ con bỗng vang lên, Thủy An Lạc cũng không hóng hớt nữa, cô vội vàng quay ngược lại phòng xem xem con trai thế nào.

"Trẻ con?" Thủy An Kiều tiếp tục khó tin mà thốt lên, dù sao cũng đã rất lâu rồi cô ta chưa gặp Thủy An Lạc, đương nhiên không biết chuyện cô có con.

"Cút!!!" Sở Ninh Dực đã mất hết kiên nhẫn, anh thẳng thừng nói.

"Anh Ninh Dực..." Thủy An Kiều nũng nịu kêu lên nhưng mà vẫn bị Sở Ninh Dực đẩy ra ngoài. Cánh cửa không chút nể tình đóng sầm lại trước mặt cô ta.

Trên gương mặt Thủy An Kiều lập tức lộ ra vẻ ngoan độc, có con? Con khốn Thủy An Lạc kia mà lại có con?

"Mày tưởng dùng đứa bé thì có thể bắt được anh Ninh Dực sao? Thủy An Lạc, mày đừng có nằm mơ hão huyền nữa đi." Thủy An Kiều hừ lạnh một tiếng, đạp giày cao gót cất bước bỏ đi.

Thủy An Lạc ôm lấy bé con đang khóc vì gắt ngủ. Tiểu Bảo Bối vừa được mẹ bế lên đã ngừng khóc, chỉ chớp chớp cặp mắt ngấn lệ làm bộ đáng thương nhìn mẹ mình, bàn tay nhỏ nhắn cứ khua khua đòi ti.

Thủy An Lạc theo phản xạ đang định cho con bú, lại nhớ ra Sở Ninh Dực còn đang ở đó nên cô đành dừng lại, quay lại trừng mắt với anh: "Còn không đi ra?"

------oOo------