- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Món Ăn Riêng Của Bạn Gái
- Chương 9
Món Ăn Riêng Của Bạn Gái
Chương 9
Văn Tĩnh Thư trong tay mang theo canh gà, thừa dịp Cổ Việt Đàn còn chưa tan tầm về nhà, về nhà thăm Văn Tâm Vũ.
Nàng đã ở nhà họ Cổ đã hơn nửa năm, trong khoảng thời gian này Cổ Việt Đàn đối nàng luôn luôn che chở, trước mặt mọi người hai người không để lộ ra gì cả , nhưng khi có hai người thì cả hai đều rất ngọt ngào.
Văn Tĩnh Thư vừa đi vào nhà, Văn Tâm Vũ mừng rỡ tiến đến gắt gao ôm lấy nàng.
“Tĩnh Thư.”
Văn Tĩnh Thư cũng vui mừng ôm lấy Văn Tâm Vũ, khi hai người buông nhau ra nàng giơ lên bình đựng canh gà, “Em có làm canh gà cho chị nè.”
Văn Tâm Vũ liếc canh gà trong tay nàng, trên mặt lộ vẻ vui vẻ. “Em nấu canh gà?”
“Vâng.” Văn Tĩnh Thư cười hì hì nhìn Văn Tâm Vũ,“Chị thích ăn canh gà nhất còn gì.” Nàng mở nắp ra, hương vị của canh gà bay khắp phòng.
Văn Tâm Vũ hít vào một hơi, “Thơm quá .”
“Nước miếng của chị chảy hết cả ra rồi kìa.” Văn Tĩnh Thư cười cười, múc một chén canh gà đưa cho Văn Tâm Vũ.
Văn Tâm Vũ cầm chén canh từ tay Văn Tĩnh Thư, dùng sức hít tán thưởng nói: “Thật sự thơm quá.”
Văn Tĩnh Thư lại đưa thìa cho chị gái, “Uống nhanh đi.”
Văn Tâm Vũ vội vã cầm thìa nhấm nháp canh gà, một ngụm ở trong miệng, chậm rãi nuốt xuống,“Tuyệt quá! Đã lâu không uống được canh gà ngon lành rồi.”
Văn Tĩnh Thư không nói, chỉ mỉm cười.
Văn Tâm Vũ lại uống mấy ngụm canh gà, xuôi xuôi mới nói: “Tĩnh Thư vài ngày nữa, sản phẩm công ty chúng ta sẽ ra thị trường.”
“Thật sự?” Nghĩ đến công ty có sản phẩm mới sắp tung ra thị trường, lòng vui sướиɠ Văn Tĩnh Thư biểu hiện trên mặt.
Văn Tâm Vũ buông bát trong tay: “Tin tưởng chị, không quá ba tháng, là chúng ta có thể trả tiền cho Cổ Việt Đàn.”
“Trả tiền cho Cổ Việt Đàn ? Không phải hắn là cổ đông của công ty chúng ta sao, sao lại trả tiền cho hắn?” Tĩnh Thư không hiểu ý của chị mình là gì.
Nhắc tới đây, Văn Tâm Vũ trong lòng liền một phen phát hỏa.
“Không!” Nàng căm giận gầm nhẹ: “Hắn không phải là cổ đông của công ty chúng ta, hắn thật đáng ghét, sợ chị không có tiền trả cho hắn, hắn liền bắt em làm con tin.”
Con tin? Nàng không phải con tin!
“Không không không không không?! Chị hiểu lầm!” Văn Tĩnh Thư nhất thời lo lắng, lắp bắp phản bác lời nói của Văn Tâm Vũ.
“Chị hiểu lầm?” Văn Tâm Vũ khinh thường xuy hừ một tiếng,“Tình hình lúc ấy em cũng thấy rồi đó, nếu không phải vì công ty em có đi theo hắn hay không?”
Văn Tĩnh Thư nhất thời á khẩu không trả lời được. Lúc ấy ở ngoài mặt nàng nguyện ý đi cùng hắn, trong lòng quả thật có bất đắc dĩ, nhưng là hôm nay tình hình hoàn toàn không giống.
Nàng không muốn xa hắn!
“Chỉ cần sản phẩm mới đưa ra thị trường, chị nắm chắc không quá ba tháng, có thể trả tiền cho hắn.” Văn Tâm Vũ nhìn Văn Tĩnh Thư với vẻ mặt áy náy,“Tin tưởng chị, chị sẽ không để em tiếp tục ở cạnh bên hắn nữa.”
“Tâm Vũ……” Nàng muốn nói với chị gái rằng nàng không muốn xa hắn nhưng lời nói trong miệng không thốt ra được.
“Nhà họ Cổ đối xử với em có tốt không?”
“Tốt lắm.” Dựa vào tay nghề của nàng, nhà họ Cổ đối đãi nàng quả thật tốt vô cùng. Chợt nghe nhà họ Cổ đối tốt với nàng, Văn Tâm Vũ thoáng thở phào, “Cổ Việt Đàn đâu? Hắn có khắc nghiệt với em hay không?”
“Hắn……” Nàng phải nói như thế nào về việc này đây?
Nói cho Tâm Vũ, nàng cùng Cổ Việt Đàn đang yêu nhau? Không biết Tâm Vũ có chấp nhận hay không?
“Hắn thế nào? Đối xử với em không tốt có phải hay không?”
Giọng điệu với khí thế bức người của Văn Tâm Vũ làm cho nàng vô lực chống đỡ, nàng không dám nói ra tình hình thực tế, lo lắng Văn Tâm Vũ không thể chấp nhận.
“Không, hắn đối xử với em cũng tốt lắm, chưa từng lớn tiếng với em.” Văn Tĩnh Thư thấp giọng trả lời một cách mơ hồ, đồng thời khẩn trương nhìn Văn Tâm Vũ.
Văn Tâm Vũ thở dài nhẹ nhõm,“Cũng may hắn không coi em là con tin, nếu không cả đời này chị sẽ sống trong day dứt mất.”
Đối đãi nàng như con tin?
Tâm Vũ ơi Tâm Vũ, là em không muốn rời xa hắn nha!
Văn Tĩnh Thư vẻ mặt buồn rầu suy nghĩ.
“Chị suy nghĩ nhiều quá, em phải trở về đây.”
Văn Tâm Vũ ngẩn ra, nhìn Văn Tĩnh Thư, “Nhanh như vậy đã phải trở về sao?”
Thấy trong ánh mắt Văn Tâm Vũ biểu lộ ý không muốn nàng rời đi, Tĩnh Thư đành phải nói “Em phải về đây, còn phải chuẩn bị bữa tối nữa.”
“Được rồi, em đi về trước, em cố gắng nhẫn nại một chút, không quá ba tháng, chị sẽ đến đón em.”
“Ừ.” Nàng đã không còn khí lực để trả lời.
Không quá ba tháng, Tâm Vũ sẽ đến đón nàng về nhà, lời này là ý gì?
…
Sau khi về nhà họ Cổ, cả ngày tâm trí của Tĩnh Thư lúc nào cũng như ở trên mây. Nàng tự nhiên rất lo lắng ngày Tâm Vũ đến đón nàng sẽ không xa.
Nếu ngày đó đến, không biết nàng sẽ đối mặt với những tháng ngày không có Cổ Việt Đàn như thế nào.
Nàng thật sự không biết hắn có thích nàng thực sự hay không, nhưng còn nàng thì lại đặt hết tâm tư lên người hắn rồi.
"Tĩnh Thư, buổi tối nấu món gì vậy?"
Đột nhiên phía sau truyền đến một hơi ấm áp, Cổ Việt Đàn không biết lúc nào đã đứng đằng sau lưng của nàng.
"A" Tĩnh Thư bị giật mình, con dao trong tay vô ý cắt trúng tay mính, máu từ chỗ bị cắt trúng tuôn ra.
Cổ Việt Đàn kinh hoàng cầm lấy bàn tay bị thương của nàng, vội vã hỏi "Đau không?"
Đau! Không phải ngón tay đau, mà là tâm nàng đau.
Hắn kích động cầm tay nàng đi lại trong phòng bếp, không tóm được thứ gì có thể cầm máu cho nàng, nóng vội nói: "Đến phòng anh băng bó."
Tĩnh Thư không lên tiếng để mặc hắn kéo ra khỏi phòng bếp.
Cổ Việt Sâm mặt lộ vẻ tươi cười nghênh diện mà đến, "Tĩnh Thư, tối nay ăn cái gì?"
Cổ Việt Đàn trừng mắt Cổ Việt Sâm, "Vừa vào cửa cũng chỉ biết ăn, ngươi không thấy tay Tĩnh Thư bị thương sao?"
Cổ Việt Sâm mới phát hiện ra tay Tĩnh Thư đang bị Cổ Việt Đàn nắm lấy, ngón tay còn đang bị thương, "Tĩnh Thư, cô làm sao bị thương vậy?"
Văn Tĩnh Thư mím miệng cười khổ, "Không có gì, chỉ là không cẩn thận bị cắt trúng tay thôi."
"Không có gì?" Cổ Việt Đàn tức giận nói, "Dao rất nhiều vi khuẩn, nếu không xử lý cẩn thận sẽ rất dễ bị nhiễm trùng đó."
Văn Tĩnh Thư nhìn hắn tức giận, "Không nghiêm trọng như vậy, chẳng qua....."
"Em nhất định phải đợi cho sự tình phát sinh mới biết nghiêm trọng!" Hắn trong mắt bắn ra phẫn nộ cùng ánh mắt trách cứ, "Đi mau, băng bó xong, còn muốn đưa em đi bệnh viện tiêm phòng uốn ván."
Còn muốn đi bệnh viện? Có phải là rất khoa trương hay không?
"Không cần đi! Không tiêm đâu, đâu có nghiêm trọng như vậy."
"Không tiêm không được." Hắn lôi kéo nàng đi lên lầu hai.
Người đàn ông này khí lực vô cùng mạnh, bình thường hắn đã áp đảo nàng rồi, nay trong người lại đang nóng vội, Văn Tĩnh Thư căn bản không thể nào phản kháng, đành phải theo hắn đi lên lầu hai.
"Ồ, ồ, bữa tối nay..."
Cổ Việt Đàn đứng trên cầu thang, quay đầu nhìn chằm chằm Cổ Việt Sâm, "Ăn cơm hộp!"
"Ăn cơm hộp?" Cổ Việt Sâm sửng sốt.
Lúc trước khi Văn Tĩnh Thư chưa đến, nhà họ Cổ cho tới bây giờ chưa bao giờ ăn đồ ăn nhanh, hôm nay ngón tay Văn Tĩnh Thư bị thương, Cổ Việt Đàn muốn mọi người ăn cơm hộp?
Cổ Việt Sâm tức giận nói thầm, "Từ khi nào thì anh ta trở nên như vậy?"
Cổ ba chậm rãi đi ra, đối thoại của hai anh em ông đều nghe thấy hết. Ngẩng đầu nhìn một chút lên lầu hai, nhịn không được cười trộm.
"Việt Đàn khi nào thì bắt đầu trở nên không thể nói lý như vậy."
Cổ Việt Sâm kinh ngạc quay đầu nhìn phụ thân, "Ba!"
"Việt Đàn thích Tĩnh Thư."
Cổ Việt Sâm cả kinh, "Ba nói Việt Đàn thích Tĩnh Thư? Không thể nào! Việt Đàn làm sao có thể thích cô gái béo đó?"
Vừa nghe Cổ Việt Sâm nói Văn Tĩnh Thư béo, khuôn mặt đang tươi cười của Cổ ba trầm xuống trong nháy mắt, "Tối nay ăn cơm hộp!"
"Lại là ăn cơm hộp!" Cổ Việt Sâm không hiểu ra sao.
Ngoài Cổ lão gia không ngạc nhiên, mọi người ai cũng hoang mang, Cổ Việt Đàn khi nào thì trở nên có nhân tính như vậy?
Ăn cơm hộp, đương nhiên là không thể nào!
Bữa tối nay của nhà họ Cổ là do ba vị đầu bếp kia nấu, cả nhà trên mặt đều không có biểu hiện gì là thèm ăn cả.
Ăn xong bữa tối, Cổ lão gia lôi kéo Văn Tĩnh Thư cungf ông ở phòng khách xem tivi, Cổ Việt Đàn cùng Cổ Việt Sâm ở một bên thương thảo công việc.
"Anh thật muốn thôn tính điện tử Đông Á sao? Hiện tại ngành điện tử đã đến trạng thái bão hoà rồi. Chúng ta làm như vậy có thể là rất mạo hiểm hay không?" Cổ Việt Sâm nghi ngờ quyết định của Cổ Việt Đàn.
Cổ Việt Đàn cười lạnh, "Chính là bởi vì đến trạng thái bão hoà, anh mới quyết định muốn thôn tính Đông Á điện tử."
"Sao nói vậy?"
"Đây là một loại thao tác ngược. Em ngẫm lại đi, ngành điện tử đột nhiên tăng mạnh, mọi người đều muốn phân chia chén canh, đến khi bão hoà, cạnh tranh đang gay gắt, rất nhiều công ty đóng cửa, chúng ta thừa dịp lúc này thu mua giá thấp, sau đó tập hợp lại, có phải hay không làm ít công to?"
"Chuyện này......." Cổ Việt Sâm cẩn thận cân nhắc cách nói của Cổ Việt Đàn, "Không phải là không có lý."
Văn Tĩnh Thư nghe Cổ Việt Đàn giải thích sự tình, không thể không bội phục hắn, có thể nổi danh trên thương trường như vậy thật đáng khâm phục.
Cổ ba giật góc áo của nàng, chỉ vào tivi, "Tĩnh Thư, cô gái trong TV kia có phải chị cháu không?"
Văn Tĩnh Thư khϊếp sợ vội vàng hoàn hồn, ánh mắt nhìn vào tivi. Quả nhiên là Văn Tâm Vũ!
Cổ ba nói, đồng thời cũng khiến cho Cổ Việt Đàn cùng Cổ Việt Sâm chú ý.
Một đám phòng viên đem mic hướng về Văn Tâm Vũ. "Chúc mừng cô, Văn tiểu thư, căn cứ điều tra, sản phẩm của quý công ty lần này ở trên thị trường nhận được phản ứng rất tốt."
"Cám ơn các vị quan tâm, sản phẩm mới của công ty chúng tôi đang lưu hành trên thị trường có phản ứng rất tốt." Văn Tâm Vũ lộ ra vẻ tươi cười rạng rỡ.
"Theo phỏng đoán, năm nay doanh thu của quý công ty có thể đạt tới hàng triệu, cô có ý kiến gì không?"
Văn Tâm Vũ mỉm cười, "Phương diện này tôi cũng không dám tuỳ ý phỏng đoán, tuy nhiên lấy thành tích tiêu thụ trước mắt hiện nay, hàng triệu sẽ không thành vấn đề."
Triệu? Văn Tĩnh Thư không hiểu vì sao phát đau tim.
Chuyện này có ý gì? Thời khắc nàng cùng Cổ Việt Đàn chia lìa rất gần.
Văn Tĩnh Thư đột nhiên đứng dậy đi lên lầu hai.
Cổ ba vẻ mặt khó hiểu nhìn Cổ Việt Đàn cùng Cổ Việt Sâm, "Tĩnh Thư làm sao vậy?"
"Không biết." Cổ Việt Sâm nhún nhún vai, vẻ mặt mờ mịt lắc đầu.
Cổ Việt Đàn cũng không biết rõ, hắn đứng dậy đi theo lên lầu hai, đứng ở trước cửa phòng của nàng, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
"Tĩnh Thư, là anh, mở cửa."
"Không, tránh ra, để em yên một chút."
Cổ Việt Đàn ngẩn ra.
Một trận thanh âm nghẹn ngào truyền ra.
Nàng đang khóc?
Cổ Việt Đàn dùng sức đập cửa, "Cho anh đi vào, nghe thấy không? Văn Tĩnh Thư, anh ra lệnh cho em lập tức mở cửa."
Nàng không để ý đến lời đe doạ của hắn, "Không cần, anh tránh ra!"
Hắn tức giận đến gắt gao mím miệng mím môi, "Đừng tưởng rằng đóng cửa lại anh sẽ không có biện pháp đi vào!"
Nàng cũng không tin, đóng cửa lại mà hắn còn có biện pháp tiến vào.
Nàng vùi mặt vào gối, lên tiếng khóc lớn.
Cạch cạch cạch cạch........tiếng gì vậy?
Nàng ngẩng đầu lên, trong phút chốc ngừng tiếng khóc, đôi mắt mở lớn.
Vách tường trong nháy mắt vỡ ra một lỗ to có thể để cho một người đi qua!
Chuyện này này này này này......cái cửa này, hơn nửa năm qua nàng hoàn toàn không biết!
Cổ Việt Đàn nhìn Văn Tĩnh Thư, "Nói cho anh biết, em vì sao khóc?"
Nàng có thể nào nói cho hắn biết lời nói của văn Tâm Vũ?
"Không vì sao, chỉ là muốn khóc."
Nàng chính là bởi vì muốn khóc mà khóc lớn? Không có khả năng, nàng không phải là cô nhóc hay khóc!
Hắn bước đi đến bên giường, kéo nàng dậy, nhìn vào mặt nàng, "Nếu em có gì bất mãn thì phải đối mặt với anh nói rõ, không được tự nhốt mình trong phòng, hiểu không?"
"Buông ra!" nàng ý đồ đẩy tay hắn ra nhưng lại khiến cho hắn càng nhanh chóng ôm lấy, đành phải nói: "Tâm Vũ nói không đến ba tháng, chị ấy sẽ đón em về nhà......."
Nhất thời, bàn tay to buông lỏng, vẻ mặt trở nên mê hoặc cùng thân thiết.
"Văn Tâm Vũ thật sự nói với em như vậy?"
"Ừ." Hắn đột nhiên chau mày tự hỏi về lời nói của nàng.
Có thể về nhà, vì sao nàng khóc khổ sở?
Hắn vươn cánh tay vòng trụ thắt lưng của nàng, "Không cần lo lắng Văn Tâm Vũ. Nếu em thật sự muốn vè, không cần cô ấy tự tới đón, anh sẽ tự mình đưa em trở lại nhà, nếu em không muốn......."
Văn Tĩnh Thư hai mắt đẫm lệ kinh ngạc nhìn hắn. Nếu nàng không muốn trở về thì như thế nào? Vì sao hắn không nói cho hết lời hết nghĩa?
Nếu hắn không nói, gan to, da mặt dày một chút, nàng đem nghi vấn trong lòng nói ra: "Anh có muốn em ở lại bên cạnh anh không?"
Hắn không nói một câu, nhìn nàng. Không nói lời nào, hắn thực sự làm người ta phiền chán, chọc người tức giận!
"Hoá ra anh muốn em quay về nhà, được được, em sẽ nhanh chóng quay về nhà."
"Tĩnh Thư, anh........"
"Quên đi, không cần nói nữa! Em biết em không xứng với anh, em......." nước mắt của nàng bất giác trào ra.
Hắn kinh ngạc mắt mở lớn nhìn nàng, tự dưng lời lên án châm lửa giận trong lòng hắn.
"Câm miệng của em lại......." hai tay hắn ôm thắt lưng của nàng, trừng mắt giận nhìn nàng, "Anh đương nhiên không hy vọng em trở về, anh muốn em ở lại bên người."
Đây là lời nói thật sao? Hắn hy vọng nàng ở lại bên cạnh hắn?
"Anh......."
Cô gái ngốc!
Cổ Việt Đàn nặng nề thở dài, đặt cằm lên tóc của nàng, thì thầm nói: "Anh yêu em, một khắc cũng không muốn rời, chỉ cần em nguyện ý ở lại, anh muốn ở bên cạnh em cả đời."
Hắn yêu nàng? Đây là thật chăng?
"Anh nói cái gì? Có thể lặp lại lần nữa?" Toàn thân nàng run run, nước mắt lại lần nữa tràn lên hốc mắt.
"Không cần nói là một lần, mười lần, trăm lần anh đều nguyện ý nói, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em."
Hắn yêu nàng! Nàng đột nhiên oa một tiếng, hai tay ôm sát cổ hắn, mặt vùi vào trong ngực hắn gào khóc.
"Em cũng yêu anh!"
Hắn rốt cục lộ ra vẻ tươi cười, ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, hôn hai má của nàng, sau đó dịu dàng liếʍ đi nước mắt.
Hắn dùng bàn tay ôm lấy mặt của nàng, "Về sau có tâm sự gì nhất định phải cho anh biết, anh không muốn em một mình gánh vác."
"Vâng." Nàng dừng lại nhìn hắn.
"Anh muốn nghe em nói yêu anh một lần nữa." Hắn cố ý khıêυ khí©h nàng.
"Em.....yêu anh." Cả khuôn mặt của nàng đều đỏ bừng, quả thực, nàng thương hắn, việc cá tính của hắn làm người ta tức giận, nàng vẫn là thương hắn, nhưng là vì cá tính thẳng thắn của hắn cho nên nàng càng nên thương hắn hơn.
Hai tay hắn ôm chặt lại, hôn tóc của nàng, hai má của nàng, môi của nàng.
"Anh có thể giải thích cho em chuyện bức tường được không?"Nàng mở miệng thì thầm hỏi hắn.
Hắn theo ánh mắt của nàng nhìn bức tường, bàn tay to đem đầu của nàng áp sát trước ngực hắn, "Kỳ thật hai cái phòng này là tương thông, bức tường kia chỉ là thủ thuật che mắt."
Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì đẩy mạnh hắn ra.
"Nói thật đi, có phải anh lợi dụng bức tường này, lén nhìn vào phòng em mấy lần phải không?"
Hắn chậm rãi mỉm cười, "Nói thật, anh cũng không biết mấy lần."
Chỉ thấy ngón tay của hắn càng không ngừng vươn lên sờ lên miệng của nàng.
"Tính không rõ." Hắn nhếch miệng cười.
"Tính không rõ?" nàng kinh hô.
"Em ở nhà họ Cổ được hơn nửa năm, tối nào anh cũng đều nhìn vào một chuyến, tính không dưới hơn trăm lần......"
"Cái gì?"
Hắn đột nhiên hôn lên miệng nàng lấp đi tiếng kinh hô, nhấm nháp mái tóc làm hắn tinh thần mê say.
Hắn hôn là như vậy, dùng sức như vậy, cái loại ngọt ngào này làm nàng hấp thu vô cùng.
"Vì sao mỗi ngày đều nhìn em?" Nàng ở trong lòng hắn thì thầm hỏi.
"Vừa mới bắt đầu là do sợ em không quen, sau thích em, là quan tâm em, mặc kệ lý do gì, đơn giản là anh yêu em."
Trái tim nàng bị sự quan tâm của hắn làm run rẩy.
Nàng đã bao nhiêu lâu không được ai yêu thương như vậy, cảm động đến mức nước mắt ở trong hốc mắt lại rơi ra.
Hắn nắm lấy tay nàng đặt lên trước ngực, làm cho lòng nằng chấn động, hắn thốt lên tiếng nói tự đáy lòng: "Anh yêu em."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Món Ăn Riêng Của Bạn Gái
- Chương 9