Chương 7

Để Cổ Việt Đàn nhanh chóng hồi phục, Tĩnh Thư làm cho hắn một nồi canh thập toàn đại bổ cùng cháo trắng cho bữa ăn sáng.

Tĩnh Thư hai tay bê khay đồ ăn, dùng thân người đẩy cửa vào, “Ăn cơm thôi.”

Cổ Việt Đàn đang nằm trên giường hai mắt không rời tivi.

“Ăn cơm.” Nàng để đồ ăn lên chiếc bàn ở cạnh giường, “Anh đang xem gì vậy?”

Tò mò nàng liền nhìn vào tivi “Tâm Vũ?”

Trên màn hình tivi xuất hiện hình ảnh của Tâm Vũ. Tĩnh Thư ngây người nhìn lên màn hình tivi.

“Văn tiểu thư, nghe nói Cổ Việt Đàn của tập đoàn Cự Phong đã đầu tư hai triệu ?”

“Đúng vậy, Cổ tiên sinh đã đầu tư vào công ty chúng tôi, cứu giúp Hoa Đạt tiếp tục sinh tồn.” Văn Tâm Vũ tươi cười đáp lại.

“Cứ như thế này thì sản phẩm mới của Hoa Đạt có thể thuận lợi ra mắt?”

phóng viên bắt lấy cơ hội tiếp tục hỏi.

“Đương nhiên là có thể, tôi tin tưởng rằng không bao lâu nữa sản phẩm mới của công ty chúng tôi có thể ra mắt trên thị trường.”

“Thật là quá tốt rồi, công ty Hoa Đạt sau bao năm lặng tiếng, cuối cùng cũng ra mắt sản phẩm mới.” Phóng viên nói một câu thật sự không biết là đang khen hay trào phúng.

“Đúng vậy, tôi tin tưởng rằng công ty Hoa Đạt nhất định sẽ thành công, mọi người hãy chờ xem.” Văn Tâm Vũ mặc dù vẫn tươi cười trả lời nhưng trong giọng nói lại tràn ngập sự giận dữ.

Thật sự không thể xem tiếp được! Nghe phóng viên nói như vậy, Tĩnh Thư liền cảm thấy trong lòng nổi giận, đi nhanh đến tivi ấn nút tắt, rồi quay lại nhìn Cổ Việt Đàn, “Ăn cơm thôi.”

Cổ Việt Đàn liền cảm thấy buồn cười nhìn Tĩnh Thư, “Như vậy mà đã không chịu được?”

Tĩnh Thư chỉ vào tivi, “Phóng viên tại sao lại ép người quá đáng như vậy?”

Cổ Việt Đàn nhịn không được cười khẽ.

Nhìn hắn cười, Tĩnh Thư không nhịn được hai gò má đỏ lên, liền tiến lại gần hắn, “Cổ Việt Đàn.”

Hắn khó hiểu nhìn nàng: “Tôi đâu có trêu chọc cô?”

“Có!” Nàng tức giận giọng nói liền hơi to tiếng.

“Có?”

Nàng thở phì phì nói: “Anh không nên giúp đám phóng viên kia nói.’

Cổ Việt Đàn nhướng hai bên mày lên nhìn gương mặt tức giận của Tĩnh Thư, “Bất luận tôi giúp ai nói, hôm nay tôi chỉ là nghe trên tivi, thật sự tôi không có xen vào chuyện này.”

“Chuyện này cũng là……” Nàng tự thấy đuối lý cúi đầu, giọng nói áy náy rất nhỏ như đang thì thầm.

“Tôi đói bụng.” Cổ Việt Đàn cất giấu buồn cười.

Nàng cúi đầu không nói, yên lặng bưng bát lên, đem đồ ăn và cơm đưa tới trước mặt hắn, giương mắt nhìn chợt thấy trên mặt hắn vẫn còn sót lại một chút biểu tình như cười lại như không, nhất thời đều không thấy trong lòng có chút áy náy nào.

“Anh cố ý trêu đùa tôi?”

“Tôi trêu đùa cô? Thật sự là oan uổng.” Hắn mỉm cười nhìn nàng.

“Muốn hay không tôi lấy gương cho anh nhìn một cái, mặt của anh không có ý tốt .” Nàng phẫn uất, dậm chân một cái tại chỗ.

Cổ Việt Đàn cười, cầm một tay nàng kéo đến bên giường ngồi xuống, hai tay ôm lấy thắt lưng của nàng, đầu để trên hõm vai của nàng, “Tốt lắm, đừng nóng giận, thực ra vừa rồi Văn Tâm Vũ biểu hiện rất tốt.”

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn,“Thật không?”

“Đối mặt với phóng viên mà vẻ mặt không hề biến sắc, Văn Tâm Vũ quả thật không đơn giản, ta dám nói Hoa Đạt dưới sự lãnh đạo của cô ấy, tiếp theo chắc chắn sẽ phát triển tốt.”

Nàng rốt cục vui vẻ cười, “Anh thật sự cho rằng như vậy?”

“Đúng vậy.”

Bỗng nhiên nghĩ đến chính mình không đúng tý nào, nàng không khỏi nản lòng cúi đầu, “Tôi vốn không bằng một phần mười năng lực của Tâm Vũ.”

“Ai nói?” Nhanh chóng ôm cô gái trong lòng mình, hắn cúi đầu hôn một cái lên môi của nàng.

“Tôi không cần anh an ủi tôi, tôi biết bản thân mình nặng mấy lượng.”

Hắn cố ý buông hai tay ra, giật ra một khoảng cách ngắn giữa hai người, trêu tức nhìn nàng, “Chỉ là mấy lượng sao? Em chắc chắn chứ?”

Văn Tĩnh Thư biết hắn cố ý trêu nàng, thẹn quá thành giận kêu lên: “Anh phá hư, đáng ghét !” Nàng lấy tay đánh lên vai hắn mấy cái.

“A! Đau! Đau!” Cổ Việt Đàn đau đến nỗi nhăn cả lông mày lại.

Văn Tĩnh Thư hoảng sợ, còn tưởng rằng mình ra tay quá nặng, khẩn trương nhìn hắn,“Chỗ nào đau?”

Nhìn vẻ mặt khẩn trương của nàng, Cổ Việt Đàn nhịn không được cười to, đem nàng kéo vào trong lòng.“Lừa em thôi.”

Văn Tĩnh Thư tức giận mở miệng: “Lừa……”

Hắn lấy môi hôn lên môi nàng, chẳng bao lâu sau, bọn họ đã không hề cảm thấy xa lạ, càng lúc càng thân mật.



Hai ngày này cũng đủ làm Văn Tĩnh Thư phát mệt, buổi tối trở về phòng, nàng liền chui vào chăn ngủ liền.

Trên tường lén lút lộ ra một khe hở, một bóng dáng cao lớn theo khe hở nhìn vào phòng của nàng, nhìn thẳng vào giường của nàng.

Chạm đến gương mặt như thiên sứ của nàng, hắn lộ ra một chút ý cười ôn nhu.

Hồi trước hắn để nàng ở cạnh phòng của hắn là lo lắng nàng ở đây không thích ứng, bị bắt nạt, hiện giờ cùng nàng nảy sinh tình cảm, hắn cảm thấy mình đã quyết định đúng.

Là trái tim nàng đánh động trái tim cứng rắn của hắn, là sự dịu dàng của nàng hoà tan sự ương ngạnh của hắn, là lòng thiện lương của nàng đánh lui lòng cuồng vọng của hắn.

Hắn không tìm ra chút giả dối nào ở trên mặt của nàng, sự hồn nhiên của nàng lay động tình cảm của hắn.

Cùng Cổ Việt Đàn yêu nhau, Văn Tĩnh Thư trong lòng tràn ngập ấm áp ngọt ngào, hơn nữa khi hắn cũng thừa nhận năng lực của Văn Tâm Vũ, trong lòng tình yêu đối với hắn càng lớn hơn.

Văn Tĩnh Thư miệng hát khẽ, tính toán hôm nay nên chuẩn bị món ăn đặc biệt gì cho hắn, thoả mãn tính háu ăn của hắn. Về phương diện ăn uống, nàng không thể không bội phục hắn, bất cứ món ăn gì nàng làm hắn sẽ ăn cho bằng hết.

Văn Tĩnh Thư nhét tiền vào túi quần, ra cửa chuẩn bị đi mua nguyên liệu nấu ăn.

" Cái đứa bé này, như thế nào lại không nghe lời, bảo cháu tránh ra cháu lại ở đây không chịu đi!" Người bảo vệ la lên với một đứa bé.

Văn Tĩnh Thư bỗng nhiên phát hiện trước cửa sắt có một đứa trẻ nhỏ, hai tay nó nắm cửa sắt, kiễng mũi chân lên, ánh mắt lo lắng cứ nhìn vào trong nhà. Khi nó nhìn thấy Văn Tĩnh Thư đi ra cửa, liền buông hai tay nhưng không có ý là tránh ra, mà lui về sau hai bước.

"Chưa thấy qua đứa bé nào thế này." Người bảo vệ vẻ mặt không hài lòng, trừng mắt nhìn đứa bé.

Văn Tĩnh Thư hỏi bảo vệ: "Chuyện gì? Nó là con của nhà hàng xóm hay sao?"

Người bảo vệ thở phì phì lắc đầu với vẻ không kiên nhẫn. " Nó không phải là con của nhà hàng xóm, đuổi cũng không đi, thật không biết vì sao lại đứng trước cửa."

"Vậy sao?" Văn Tĩnh Thư tràn đầy nghi hoặc ánh mắt nhìn ra cửa sắt.

Đứa bé này có gương mặt rất quen, Văn Tĩnh Thư nhất thời nghĩ không ra đã từng gặp qua nó ở đâu. Đứa bé bắt gặp ánh mắt của Tĩnh Thư, vội vàng cúi đầu thẹn thùng. Văn Tĩnh Thư nổi giận quay đầu nhìn người bảo vệ, "Nó chỉ là một đứa bé, không cần phải tức giận như vậy, đừng lớn tiếng doạ nó."

Bảo vệ thấy Văn Tĩnh Thư nói thay cho đứa bé, liền bĩu môi, "Không phải cố ý muốn doạ nó, tôi cũng khó xử! Ngộ nhỡ Cổ tiên sinh phát hiện trước cửa có một đứa bé, đuổi mãi mà không đi, chỉ sợ chọc giận Cổ tiên sinh tôi sẽ bị đuổi việc."

Văn Tĩnh Thư thản nhiên cười cười "Yên tâm, không nghiêm trọng đâu."

Nàng chậm rãi đi về phía đứa bé, ngồi xuống trước mặt nó, nhẹ giọng hỏi: "Bé con, vì sao em đứng ở chỗ này, em muốn tìm ai trong nhà này?"

Đứa bé vẫn đang cúi đầu, bàn tay nhỏ vân vê gấu áo, giọng nói lí nhí: "Thực xin lỗi chị, em, em..... muốn tìm.....tìm Cổ tiên sinh."

"Muốn tìm Cổ tiên sinh?"

"Vâng......" Đứa bé nuốt mạnh một ngụm nước miếng, "Vâng, em muốn gặp Cổ tiên sinh."

Văn Tĩnh Thư quay đầu, chỉ ngón tay vào bên trong, "Trong nhà tất cả đều họ Cổ, tổng cộng có sáu vị Cổ tiên sinh, em muốn tìm vị nào?"

"Em đến cùng với papa.......Nhìn thấy vị Cổ tiên sinh kia." Đứa bé khẩn trương nuốt mạnh nước miếng.

Lần trước nó cùng ba nó...

A! Nàng nhớ ra rồi, nàng còn vì việc này mà phẫn nộ rời đi.

Văn Tĩnh Thư kinh ngạc nhìn chằm chằm đứa bé, hai tay dịu dàng nắm lấy tay của nó, lòng nàng cực kỳ cảm động.

Cánh tay của nó gầy như que củi, nàng thực sợ chính mình không cẩn thận sẽ bẻ gẫy cánh tay của nó mất.

"Sao em lại một mình chạy tới tìm Cổ tiên sinh? Ba em đâu?"

Đứa bé sợ sệt chậm rãi ngẩng đầu, run run ngập ngừng: "Chị à, chị có thể mang em đi gặp Cổ tiên sinh sao?"

"Em có thể nói cho chị biết vì sao em muốn tìm Cổ tiên sinh không?" Văn Tĩnh Thư định thần nhìn đứa bé.

Đứa bé bất an lại gục đầu xuống, "Là mẹ muốn em tìm đến Cổ tiên sinh......"

"Mẹ em?" Văn Tĩnh Thư không khỏi ngẩn ra.

Lần trước nó là đi theo ba nó đến, lần này là mẹ nó muốn nó tới gặp Cổ Việt Đàn.

Chuyện gì xảy ra đây?

Chuyện của người lớn sao lại liên luỵ đến một đứa bé, thật không hiểu bọn họ nghĩ gì!

Văn Tĩnh Thư nhẹ nhàng nâng mặt của nó lên, dịu dàng đẩy đám tóc đang che khuôn mặt của nó ra "Vì sao mẹ lại bảo em tới tìm Cổ tiên sinh? Vì sao không đích thân đến?"

Đứa bé cố gắng không để nước mắt trào ra mặc dù mắt nó đã đỏ hết lên rồi, "Mẹ phải đi kiếm tiền nên bảo em tới."

"Vậy papa em đâu?" Ba nó nàng đã gặp qua, ngày đó còn ở trước mắt đứa nhỏ quỳ gối trước mặt Cổ Việt Đàn.

Đứa bé trai nhếch môi lắc đâu, "Không biết."

"Không biết?"

"Chị, chị có thể đưa em đi gặp Cổ tiên sinh? Mẹ muốn em tiện thể nhắn Cổ tiên sinh." Đứa bé đau khổ cầu xin Văn Tĩnh Thư.

"Em vội vã muốn gặp Cổ tiên sinh vì muốn thay mẹ cầu xin?" Văn Tĩnh Thư cả bụng đầy nghi vấn, nhưng là nhìn sắc mặt tái nhợt kia, trái tim cứng rắn cũng bị hoà tan.

"Vâng." Nó gật mạnh đầu.

"Được rồi, chị đưa em đi gặp anh ta."

"Thật vậy chăng?" Mặt đứa bé vốn đang nản lòng, trong nháy mắt tràn ra một tia vui vẻ.

Văn Tĩnh Thư đứng dậy, "Bây giờ anh ấy đang ở trong nhà dưỡng bệnh, đi theo chị."

Đứa bé nắm lấy tay của nàng, "Cám ơn chị."

Văn Tĩnh Thư dịu dàng liếc nhìn nó một cái, mỉm cười hiền lành, "Đừng khách khí."

Văn Tĩnh Thư cùng đứa bé đi vào trước cửa phòng Cổ Việt Đàn, mới phát hiện chính mình làm việc rất lỗ mãng, không biết Cổ Việt Đàn có đồng ý hay không liền tự tiện dẫn người tới gặp hắn, ngộ nhỡ hắn không muốn gặp đứa bé nàng chẳng phải là làm tổn thương nó sao?

Văn Tĩnh Thư khó xử cúi đầu nhìn xuống, “Chị không biết anh ta có chịu gặp em hay không, em có thể hay không……”

“Không sao, chị đi vào trước hỏi Cổ tiên sinh, em có thể chờ ở đây.” đứa bé nhìn thấy sự ngượng nghịu trên mặt Văn Tĩnh Thư, liền nói.

Đứa bé làm cho trên mặt Văn Tĩnh Thư hiện lên ý cười, “Chị nhất định sẽ hết sức nói giúp em.”

“Cám ơn.” Khuôn mặt nhỏ nhắn có một tia vui vẻ.

Văn Tĩnh Thư vỗ vỗ đầu của nó, mỉm cười, “Chị thật sự sẽ cố gắng hết sức.”

Văn Tĩnh Thư cúi đầu nhìn nó nhếch miệng cười, đẩy cửa phòng rồi đi vào, lập tức khép cửa phòng lại.

“Việt Đàn.”

Cổ Việt Đàn nằm ở trên giường, liếc thấy Văn Tĩnh Thư, lập tức ngồi thẳng người dậy, cười với nàng.

“Có phải muốn hỏi hôm nay anh ăn cái gì?”

Ai! Người đàn ông này là như thế, nhìn thấy nàng coi như chỉ biết là ăn!

“Không phải.” Văn Tĩnh Thư chậm rãi dời bước đi đến trước mặt hắn.

“Không phải?” Thấy nàng từng bước đi vào trước giường, hắn nhanh tay cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, để trước môi dùng đầu lưỡi trêu đùa tay nàng.

Văn Tĩnh Thư hai má nhất thời nổi lên đỏ ửng, thẹn thùng rút tay về, “Đừng nghịch, bên ngoài có một đứa bé nói muốn gặp anh.”

“Có đứa bé muốn gặp anh?” Cổ Việt Đàn buông tay nàng ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Văn Tĩnh Thư, “Đứa bé nào?”

Văn Tĩnh Thư ngồi ở mép giường chăm chú nhìn Cổ Việt Đàn, “Chính là đứa bé đến đây cùng một người đàn ông mấy ngày hôm trước đó”.

Cổ Việt Đàn khoanh hai tay trước ngực, suy ngẫm một lát, “Có phải em nói là đứa bé đi cùng Hạ Chấn không?

Trí nhớ của hắn thật tốt, lập tức đã nhớ ra.

Văn Tĩnh Thư mừng rỡ gật mạnh đầu, “Chính là đứa bé đó.”

“Đứa bé kia tìm anh làm gì?” Cổ Việt Đàn cau mày trừng mắt nhìn Văn Tĩnh Thư.

Trong nháy mắt thái độ đã biến đổi, cảm giác được hắn lạnh như băng, nhưng mà trước mặt đứa bé kia, nàng đã vỗ ngực cam đoan mình sẽ cố gắng hết sức.

Đôi môi đỏ mọng của Văn Tĩnh Thư khẽ nhếch, không biết làm sao. Nên làm cái gì bây giờ?

“Một người đàn ông thật là vô dụng bảo con tới gặp anh?” Cổ Việt Đàn sắc mặt trầm xuống, mày rậm nhăn lại.

“Không phải bố nó bảo nó tới gặp anh, mà là mẹ của nó muốn nó tới gặp anh.” Văn Tĩnh Thư nhanh miệng giải thích.

“Vợ của Hạ Chấn?” Cổ Việt Đàn cau mày lại.

Văn Tĩnh Thư xấu hổ không biết làm sao liền cười ha ha.

“Đứa bé đâu?” Cổ Việt Đàn nheo hai con mắt lại nhìn nàng.

Rõ ràng là ánh mắt tức giận, vì sao hắn có thể làm nàng si ngốc mà yêu như vậy? Có lẽ là sức quyến rũ của hắn đã hấp dẫn, rung động lòng nàng một cách sâu sắc!

“Tĩnh Thư, anh hỏi em, đứa bé đâu?” Cổ Việt Đàn nhìn Văn Tĩnh Thư đang đột nhiên không hiểu sao lại ngẩn người ra.

Văn Tĩnh Thư nhất thời ngạc nhiên, vội vàng hoàn hồn, ngón tay bối rối chỉ vào cửa, “Ngay tại ngoài cửa!”

“Ở ngoài cửa?”

Giọng nói đầy kinh ngạc, Cổ Việt Đàn sắc mặt khó coi đến cực điểm, hình như là trách cứ nàng chưa hỏi ý kiến của hắn coi có đồng ý hay không mà đã liền tự tiện mang đứa bé vào nhà.

Nàng tự biết đuối lý, liền cúi đầu xin lỗi hắn, “Thực xin lỗi, trước đó không có hỏi ý của anh…… đã dẫn nó đến.”

Một cơn tức giận nghẹn ở ngực Cổ Việt Đàn, nhưng chính là không biết phải làm sao đối với nàng.

“Dẫn nó vào.”

Văn Tĩnh Thư nghe vậy, liền đi tới cửa mở ra cửa phòng. Vì không để đứa bé phải sợ, nàng liền mỉm cười, “Vào đi.”

Đứa bé sợ hãi nói, “Thật sự có thể chứ?”

“Đừng sợ, anh ta cũng không phải là loại người hay ăn thịt người, vào đi.” Văn Tĩnh Thư nhẹ nhàng nói muốn cho trong lòng nó tan đi nỗi sợ hãi.

Cổ Việt Đàn ngồi ở trên giường trợn mắt nhìn nàng.

Từ trước đến giờ, nàng còn nghĩ hắn là loại người lão hổ ăn thịt người?

Đứa bé nơm nớp lo sợ bước vào phòng, cúi đầu đứng ở bên cạnh Văn Tĩnh Thư, lễ phép nói: “Cổ tiên sinh xin chào.”

Cổ Việt Đàn bình tĩnh nhìn nó “Mẹ cháu muốn cháu tới gặp ta?”

“Đúng vậy.” Đứa bé trong thanh âm rõ ràng là đang run run.

“Là vì chuyện của ba cháu Hạ Chấn sao?”

“Đúng vậy.”

Cổ Việt Đàn lộ ra vẻ cười cười, trong vẻ cười cười có chút châm chọc đùa cợt. “Mẹ cháu muốn cháu tới gặp ta, có phải muốn ta thấy cháu nhỏ tuổi liền thương hại muốn ta thu mua nhà xưởng?”

“Không! Chú hiểu lầm ý của mẹ rồi.” Đứa bé liền giải thích cho Cổ Việt Đàn hiểu.

Cổ Việt Đàn trở nên ngẩn ra, “Không phải?”

Văn Tĩnh Thư thoáng chốc cảm thấy tò mò, ngồi xổm xuống nhìn nó, “Vậy vì sao mẹ cháu muốn cháu tới gặp Cổ tiên sinh?”

Đứa bé hít một hơi vào liền nói: “Mẹ muốn cháu đến cám ơn Cổ tiên sinh vì đã không thu mua nhà xưởng, nếu Cổ tiên sinh thu mua nhà xưởng thì hai mẹ con cháu sẽ phải lưu lạc đầu đường rồi.”

Lưu lạc đầu đường ?

Văn Tĩnh Thư không thể tin nhìn đứa bé, “Điều này sao có thể? Cho dù là không bán thì cũng bị ngân hàng niêm phong.”

Đứa bé lắc đầu, “Bán hay bị niêm phong, đối với cháu và mẹ mà nói đều là giống nhau.”

“Tại sao có thể như vậy?” Văn Tĩnh Thư hoàn toàn nghe không hiểu.

Trong lòng Cổ Việt Đàn đều biết, động đậy thân thể ngồi ở mép giường nhìn đứa bé, một chút tà mị cười hiện lên bên khóe miệng, “Thì ra mẹ cháu biết ba của cháu, ông ta……”

“Mẹ biết.” Không chờ Cổ Việt Đàn nói thêm, đứa bé liền gật mạnh đầu, muốn càng ít người biết chuyện của nhà nó càng tốt.

Biết? Biết cái gì? Văn Tĩnh Thư vẻ mặt mờ mịt nhìn Cổ Việt Đàn cùng đứa bé đang nói chuyện.

Cổ Việt Đàn rốt cục lộ ra vẻ ôn hòa tươi cười khó hiểu, “Ta biết, cháu trở về nói với mẹ cháu, ta biết ý của mẹ cháu rồi. ”

Đứa bé thật cao hứng hoàn thành nhiệm vụ của mẹ, cảm kích hướng Cổ Việt Đàn cúi đầu, “Cám ơn chú.”

Cổ Việt Đàn cười lạnh, “Ta cũng có câu muốn cháu chuyển tới mẹ cháu.”

Đứa bé lập tức thắt lưng thẳng thắn nhìn thẳng Cổ Việt Đàn, “Xin hỏi là cái gì?”

Cổ Việt Đàn mày rậm nhíu lại, ánh mắt liếc về phía đứa bé, “Mặc kệ chuyện nhà xưởng thế nào, nhưng là cháu và mẹ cháu tuyệt đối sẽ không lưu lạc đầu đường.”

Đứa bé ánh mắt ảm đạm nháy mắt đã sáng ngời, “Thật vậy chăng?”

“Ta dám cam đoan với cháu. Tốt lắm, cháu có thể trở về.” Cổ Việt Đàn mỉm cười vuốt cằm.

“Cám ơn chú, cháu sẽ chuyển lời nói của chú tới mẹ.” Đứa bé đi ra cửa, lòng mang cảm kích quay đầu liếc mắt nhìn Cổ Việt Đàn một cái, mỉm cười xoay người đi ra khỏi phòng .

Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, đứa bé đi ra cửa rồi biến mất.

Văn Tĩnh Thư vẻ mặt khó hiểu quay đầu nhìn Cổ Việt Đàn, “Là nguyên nhân gì làm cho mẹ nó không tán thành anh mua nhà xưởng của họ?”

Cổ Việt Đàn ngẩng đầu lên, hai tay để ở sau đầu, “Đối với em, không cần hỏi nhiều.”

Nhìn vẻ mặt tỏ vẻ quan trọng của hắn, Văn Tĩnh Thư không lên tiếng.

“Đúng rồi.” Hắn rút hai tay về, nghiêm trang nhìn chăm chú nàng, “Đã sớm tới trưa rồi sao? Cơm trưa của anh……”

Giữa trưa? Cơm trưa?

Nàng nhất thời nhớ lại chính mình vốn muốn đi mua đồ, lại bị chuyện của đứa bé làm chậm trễ thời gian.

Văn Tĩnh Thư mở to mắt, “Còn chưa mua đồ ăn, bây giờ lập tức đi mua.”

“Cái gì? Đã giữa trưa rồi, cơm trưa của anh còn chưa làm?” Cổ Việt Đàn tức giận kêu lên với nàng.

“Em lập tức đi làm.” Văn Tĩnh Thư chạy lao ra cửa phòng.

Tức giận thì tức giận, kêu thì kêu, trong lòng Cổ Việt Đàn lại thấy ngọt.