"Đại thiếu gia, ngoài cửa có Văn tiểu thư muốn gặp Tĩnh Thư tiểu thư, nhưng là Tĩnh Thư tiểu thư không đúng lúc lại đi siêu thị rồi."
Cổ Việt Đàn bình tĩnh nhìn thoáng qua người hầu vừa tiến vào thông báo, "Mời cô ấy vào đây, sau đó mang trà lên không thể chậm trễ."
"Dạ." Người hầu lui xuống.
Cổ Việt Đàn xoa lên hai huyệt thái dương.
Sau khi biết Văn Tâm Vũ muốn đón Tĩnh Thư về nhà, hắn ngay cả công ty cũng không muốn đi, lẳng lặng ở nhà chờ đợi chờ Văn Tâm Vũ đến.
Cô ta đúng là đã đến đây!
Nếu là vì Tĩnh Thư cũng là vì chính hắn, hắn không thể không đối mặt.
Cổ Việt Đàn đóng lại bản báo cáo công ty đưa tới, đi ra thư phòng gặp khách.
Văn Tâm Vũ liếc thấy Cổ Việt Đàn, ngẩn ra.
Lúc này làm sao hắn lại có thể ở nhà?
"Cổ tiên sinh." Nàng lễ phép tiến lên chào hỏi.
Cổ Việt Đàn mỉm cười nhìn Văn Tâm Vũ, "Văn tiểu thư, khó có được cơ hội đén hàn xá, mời ngồi."
Cho dù là trên thương trường gặp mặt, hắn cũng sẽ có ba phần lưu tình, huống hồ cô lại là chị của Tĩnh Thư.
Văn Tâm Vũ tao nhã ngồi xuống, ánh mắt nhìn xung quanh, "Tĩnh Thư đâu? Nó không có ở đây sao?"
Cổ Việt Đàn ngồi xuống, ưu nhàn đem chân trái gác lên trên đùi phải, hai tay ở trên đùi nắm chặt, "Tĩnh Thư cùng gia phụ đi siêu thị."
"À." Đáp lại là khẩu khí lạnh tới cực điểm.
Văn Tâm Vũ cảm thấy tức giận, thì ra Tĩnh Thư ở đây không chỉ làm người hầu, mà còn cộng thêm quản lý cả người già.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng cười quen thuộc.
"Lão gia, nếu là Việt Đàn biết vừa rồi bác ăn hết hộp kẹo, anh ấy không trách cứ cháu mới là lạ."
"Hư, không cho phép nói cho nó biết."
Cửa vừa mở ra, trên mặt Văn Tĩnh Thư đang tươi cười nhất thời trở nên cứng đờ, "Tâm Vũ........"
"Tâm Vũ?" Cổ ba thấy trong nhà xuất hiện một cô gái, "Cô cô cô.....Cô là chị của Tĩnh Thư, Tâm Vũ?"
"Ba, cô ấy chính là chị của Tĩnh Thư, tiểu thư Văn Tâm Vũ."
Lời giới thiệu của Cổ Việt Đàn giống như tiếng nói rít ra từ giữa hai hàm răng, hắn thấy buồn bực vì Văn Tĩnh Thư cùng cha từ lúc tiến vào cửa, trong mắt chỉ nhìn đến Văn Tâm Vũ mà xem nhẹ sự tồn tại của hắn.
"Sao hôm nay anh lại ở nhà không đi công ty?" Văn Tĩnh Thư rốt cục nhìn đến hắn.
Cổ Việt Đàn không nói một lời, hắn đang hờn dỗi.
Văn Tâm Vũ bước nhanh đến gần Văn Tĩnh Thư, cầm lấy tay của nàng, mỉm cười hướng Cổ ba, "Lão gia, xin chào."
Cổ ba tỏ vẻ tươi cười nhìn Văn Tâm Vũ, "So với trên tivi, ở ngoài đời cháu lại càng xinh đẹp hơn."
Văn Tâm Vũ mỉm cười đáp lễ, "Cám ơn lão bá khích lệ. Cô cầm lấy tay của Văn Tĩnh Thư, "Tĩnh Thư, hôm nay chị tới là muốn dẫn em về nhà."
"Về nhà?" Văn Tĩnh Thư kinh ngạc, ánh mắt hốt hoảng nhìn Cổ Việt Đàn đang im lặng không nói gì.
Khoé miệng Cổ Việt Đàn ẩn ẩn co rúm.
Văn Tâm Vũ đi về phía Cổ Việt Đàn, từ trong ví da lấy ra tờ chi phiếu đã chuẩn bị, đặt trước mặt hắn.
"Cổ tiên sinh, đây là hai triệu hồi trước chúng tôi đã mượn của ngài, xin tiên sinh nhận cho, bây giờ tôi sẽ dẫn em gái về."
Trầm tĩnh như tượng đá, Cổ Việt Đàn rốt cục có động tĩnh, hắn đứng dậy dùng một tay cầm lấy tấm chi phiếu trước mặt.
"Văn tiểu thư, bội phục, bội phục, không quá hai năm đã có đủ tiền trả cho tôi."
"Người làm ăn sợ nhất không tuân thủ, Văn Tâm Vũ tôi trời sinh nhát gan, cho nên nhất định sẽ trả đúng hẹn." Văn Tâm Vũ cười ngọt ngào.
Văn Tĩnh Thư thực sợ Văn Tâm Vũ sẽ chọc não Cổ Việt Đàn, sợ hãi nhìn Văn Tâm Vũ, "Tâm Vũ, không cần như vậy."
Vẻ tươi cười của Văn Tâm Vũ nháy mắt biến mất. Cô là thay em gái trút giận, không nghĩ tới Tĩnh Thư lại ngăn cản cô.
Cổ Việt Đàn hít vào một hơi, không ngừng tự nhủ trăm ngàn không thể bị cô ta chọc giận.
"Văn tiểu thư, xin thu hồi lại tấm chi phiếu." Hắn cầm lấy chi phiếu trong tay đưa tới trước mặt tâm Vũ.
"Anh đây là ý tứ gì?"
Cổ Việt Đàn giương mắt nhìn Văn Tâm Vũ đang tức giận.
"Lúc trước có nói rõ, tôi là cổ đông của Hoa Đạt, nhưng không nhúng tay vào chuyện công ty, tôi đã làm rồi, nhưng thân là người phụ trách công ty, sản phẩm mới đưa ra thị trường lại không có thông báo cho cổ đông một tiếng, còn nữa, cô dã nói sẽ chia hoa hồng cho tôi, xin hỏi cô chia cho tôi bao nhiêu lợi nhuận?"
"Việc này, này....." Văn Tâm Vũ bị hắn nói không nói nổi một câu phản bác.
Cổ Việt Đàn không để ý tới Văn Tâm Vũ, đi qua trước mặt Văn Tĩnh Thư, cầm lấy tay của Văn Tĩnh Thư.
Nhìn hành động thân mật của hai người, Tâm Vũ ngạc nhiên đến không nói nên lời.
Phút chốc, cô phát hiện trên mặt hai người bọn họ xuất hiện một chút kỳ dị, cô tròn mắt nhìn họ, "Các người......."
Cổ Việt Đàn cầm tay của Văn Tĩnh Thư đưa lên, ghé vào bên miệng hôn môi, "Không phải sợ, nói ra ý nghĩ của mình."
Văn Tĩnh Thư trong lòng run sợ nhìn Cổ Việt Đàn, "Thật sự có thể chứ?"
"Đương nhiên có thể." Hắn dịu dàng hôn lên tóc nàng.
Văn Tâm Vũ nhịn không được hỏi: "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Ở một bên Cổ ba ha ha cười lớn, "Tâm Vũ, cô là người thông minh, chẳng lẽ còn không nhìn ra được, hai người trẻ tuổi này đang yêu nhau!"
Cái gì? Bọn họ yêu nhau?
"Tĩnh Thư, đây là thật sao?"
Cô nhất định phải nghe từ miệng của Văn Tĩnh Thư thì mới tin là thật.
Văn Tĩnh Thư cố lấy dũng khí lớn nhất nhìn thẳng vào vẻ mặt kinh ngạc của Văn Tâm Vũ, "Em yêu Việt Đàn."
Cổ Việt Đàn nhẹ nhàng vỗ bả vai của Văn Tĩnh Thư, tán thưởng dũng khí của nàng, sau đó ngẩng đầu nhìn Văn Tâm Vũ, "Tôi cũng yêu Tĩnh thư, nếu cô đồng ý, tôi muốn lấy Tĩnh Thư làm vợ."
Lời này vừa nói ra, mọi người ai cũng bị hắn làm kinh sợ, bao gồm cả Văn Tĩnh Thư.
Văn Tĩnh Thư vừa mừng vừa sợ nhìn hắn, "Việt Đàn, anh nói thật sao?"
"Chung thân đại sự há có thể là trò đùa?" Cổ Việt Đàn cho nàng một lời hứa hẹn.
Văn Tĩnh Thư gắt gao cầm tay hắn, trong lòng tràn ngập yêu thương hắn, "Việt Đàn."
Vui vẻ nhất chính là Cổ lão gia. Chuyện này ông đã chờ đợi từ rất lâu, hôm nay rốt cục giấc mộng trở thành sự thật.
Văn Tâm Vũ đầu tiên là sửng sốt, nhưng nhìn biểu hiện của em gái, cô rốt cục hiểu được, ngày đó cô nói không quá ba tháng sẽ đón nó trở về, khi đó biểu tình trên mặt Tĩnh Thư không phải vui sướиɠ mà là ưu sầu.
Văn Tĩnh Thư yêu Cổ Việt Đàn là chuyện thật.
Nếu hai người yêu nhau, cô làm sao có thể nhẫn tâm chia rẽ hai người.
Văn Tâm Vũ tâm tình rất hỗn loạn, đi tới trước mặt Văn Tĩnh Thư, "Em thật nguyện ý lấy cái tên đàn ông tự đại này sao?"
Vẻ mặt Cổ Việt Đàn đột nhiên biến đổi.
"Ta là đàn ông tự đại?"
Văn Tĩnh Thư vội vàng giữ chặt Cổ Việt Đàn, cũng dịu dàng vỗ vỗ ngực hắn. Ngay cả không nói, ánh mắt lén đưa tình cùng má lúm đồng tiền ngọt ngào của nàng lập tức hoá giải cơn tức giận của hắn.
Nàng đối mặt Văn Tâm Vũ, "Lòng em nguyện ý sống cùng anh ấy cả đời, em nguyện ý làm vợ anh ấy."
Văn Tâm Vũ đi đến trước mặt hai người, cầm lấy tay của Tĩnh Thư, trên mặt toát ra vẻ tươi cười, "Thật vui mừng, chị tôn trọng lựa chọn của em, chị cũng chúc phúc cho em."
Văn Tĩnh Thư chần chừ nhìn Văn Tâm Vũ, "Chị thật sự tán thành?"
"Đương nhiên, chị không có lý do phản đối, nói sao thì người gả cũng không phải là chị." Văn Tâm Vũ không khỏi mỉm cười.
Văn Tĩnh Thư phấn khích ôm lấy Văn Tâm Vũ, "Cám ơn chị."
Văn Tâm Vũ cảnh cáo Cổ Việt Đàn, "Anh cũng không được bắt nạt Tĩnh Thư."
"Tôi nào dám." Cổ Việt Đàn chăm chú nhìn vào Văn Tĩnh Thư, miệng có ý cười, trong mắt có tình yêu.
Văn Tĩnh Thư mỉm cười liếc mắt nhìn Cổ Việt Đàn, ánh mắt lập tức trở lại Văn Tâm Vũ, "Chỉ bằng hình thể của em, anh ấy nào dám bắt nạt em?"
Nói cũng là, Văn Tâm Vũ nhìn kỹ Văn Tĩnh Thư, "Tĩnh Thư, có phải em lại béo lên?"
"Chuyện này.......Ồ........."
Lại béo?
Khuôn mặt tươi cười của Cổ Việt Đàn trong nháy mắt trầm xuống, "Anh lập tức giúp em báo danh."
Giúp nàng báo danh?
Văn Tĩnh Thư thở phì phì trừng mắt với Cổ Việt Đàn, "Anh đã bắt đầu chê em béo?"
Thái độ Cổ Việt Đàn lập tức thay đổi, cười nói: "Anh không phải chê em béo, hôm đó anh muốn bế em vào động phòng."
Bế nàng vào động phòng?
"Chán ghét!" Tĩnh Thư xấu hổ mặt đỏ bừng, quay người chạy lên lầu.
Lập tức dưới lầu vang lên tiếng cười.