Chương 2: Tôm bóc vỏ hấp trứng

Edit: Lũy Niên

Vốn tưởng rằng bản thân mình cứ lo lắng như vậy sẽ mất ngủ nhưng mà thực tế Lạc Bạch chỉ vừa đặt đầu xuống đã ngủ mất. Ở trong mơ, cậu dùng góc nhìn của nguyên chủ để trải qua những chuyện khi bản thân y còn sống. Việc này giống như xem một bộ phim điện ảnh kể về cuộc đời hai mươii năm của nhân vật chính. Cậu không chỉ tiếp nhận toàn bộ trí nhớ của nguyên chủ mà thậm chí còn nắm được cuộc sống bình thường của hành tinh này ra sao.

Khi tỉnh dậy cậu không giống như trong tiểu thuyết khi nhớ toàn bộ sẽ "nhức đầu như sắp nứt" mà chỉ đơn giản có chút trở ngại ra thì cả người đều rất có tinh thần.

Mà người ở hành tinh này cũng biết hưởng thụ quá đi thôi! Chỉ cần căn cứ vào tư thế ngủ mà bản thân mà giường sẽ tự động điều chỉnh độ mềm cứng khác nhau. Từ nhẹ nhàng đến khi giống như không có chút lực nào nhưng lại khiến cho mình cảm giác được độ mềm mại, ngay cả âm thanh khi rèm cửa kéo ra cũng không có...Lạc Bạch đã rất lâu rồi không có ngủ được một giấc ngon như vậy. Lúc nằm ở trên giường giống như đang nằm trên một đám mây, sống lưng được nâng lên vô cùng thoải mái.

Người máy quản gia di chuyển lên xuống phát ra những tiếng báo thức liên tục.

Lạc Bạch ngáp một cái, ngọ ngoạy từ trên giường bò dậy. Mái tóc của cậu tán loạn, vừa nhìn một cái đã biết cậu vẫn còn lưu luyến chú gấu nhỏ trong ngực.

Thật ra sau khi bị đưa đến Warcraft gia, Lạc Bạch nhanh chóng cầm dụng cụ tẩy đi hết toàn bộ đống trang điểm bừa bội trên mặt. Hôm nay sau khi rơi giường cậu vẫn như cũ không trang điểm ---- dù cho lúc trước cậu bị bắt ép học môn này ở Pháp. Cậu nhìn vào khuôn mặt của bản thân ở trong gương rồi làm mặt quỷ, sau đó thì mở tủ quần áo ra.

....Mấy cái này là gì vậy!

Chỉ thấy bên trong tủ quần áo treo đầy những bộ đồ mang phong cách tân triều. Hãy tha thứ cho cậu vì chỉ có thể dùng hai từ "tân triều" để hình dung, bởi vì chính bản thân cậu cũng chẳng thể nào chắc được phong cách của nhân dân ở hành tinh này. Một tủ áo khoác laser + cùng những chiếc áσ ɭóŧ + những chiếc áo thun đen sẫm đầy đinh...

Cuối cùng cậu thở dài, thay nguyên chủ tìm lý do: Thuở thiếu niên ai chẳng có những sở thích kỳ lạ, gu ăn mặc của những boy phố người thường sẽ không hiểu được. Sắp xếp quần áo tối màu để sang một bên, cậu chọn một chiếc áo len màu trắng kem có nhũ trơn ở trong góc, trông trẻ trung hơn nhiều.

"Cậu đã dậy chưa?" Sevilla đứng trước cửa không thấy động tĩnh gì nên hắn gõ cửa. Sắc mặt của hắn không thay đổi, môi mít chặt lại giống như bất đắc dĩ mới đi đến nơi này.

Lạc Bạch vẫn còn đang đánh vật với mới dụng cụ để xử lý mái tóc của mình, cậu không muốn để cái đề loạn như cào cào này mà đi ra ngoài. Nghe tiếng gõ cửa thì vội vàng mở cửa nói: "Đây, đây!" Vừa nói vừa ngáp hai cái.

Vì vậy Sevilla đã nhìn thấy một Lạc Bạch như thế này: Trên gương mắt ấy có thể thấy được những vết ứng đỏ ( vừa mới tỉnh ngủ nên mắt hơi có ánh nước), một đôi mắt trong suốt phản phất chứa đứng hình bóng của hắn, khóe mắt còn đem theo vài phần ướŧ áŧ ( ngáp chảy nước mắt), phần ánh nhũ trên chiếc áo nên khiến cho da thịt của cậu trở nên trắng hơn. Tựa như là sữa bò vậy. Không chỉ nhìn thấy được sự khác biệt đối với ngày hôm qua mà so với tin đồn cũng chẳng giống.

Sevilla quay mặt đi chỗ khác không nhìn cậu, cảm giác thiếu kiên nhẫn biến mất. Trong lòng giống như bị thứ gì nho nhỏ cọ một cái.

Cậu làm sao...lại thích hắn như vậy. Ngày hôm qua liệu có phải sau khi bị hắn hung dữ từ chối cậu trốn trong phòng khóc đến sáng? Thấy hắn còn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Tính ra thì Lạc Bạch đã liều mạng muốn cùng hắn kết hôn như vậy, mục đích cuối cùng không phải muốn tiếp xúc gần với hắn hay sao? Bây giờ mong muốn ấy đã thành công rồi thì cũng không cần hy vọng quá nhiều. Thậm chí kể cả những suy nghĩ có thể cùng với hắn cùng tiến cùng lùi.

Sevilla xoay người đi xuống cầu thang, không nhìn cậu mà nói: "Sau này cậu cứ ở chỗ này đi, bình thường tôi nhiều việc phần lớn sẽ không ở nhà."

Trong lòng Lạc Bạch âm thầm vui vẻ. Sáng sớm hôm nay khi tỉnh lại cậu đã quyết định cách xa cái gương mặt lạnh lùng của thiếu thướng này. Mọi người sống yên ổn với nhau, bình yên trải qua mọi chuyện mới là cuộc sống tốt nhất. Người coi thường mình, cậu cũng chẳng muốn thay nguyên chủ đi lấy lòng người ta đâu.

Lúc ở nước Pháp cậu cũng coi như là đầu bếp có chút danh tiếng, từ trước đến giờ luôn là người khác đưa cành ô liu ra cho cậu chứ cậu chẳng bao giờ chạy theo sắc mặt người khác. Hơn nữa cậu tìm lại danh sách tài sản trong trí nhớ, Lạc Bạch nhìn vào tài khoản hơn bốn cái dấu phẩy thì lập tức cười tươi như hoa. Dù có nằm mơ thì cũng là tài sản sinh lời. Không thể không nói, nguyên chủ thật sự rất có tiền. Đối với cậu đây cũng là chuyện tốt, tài sản trước khi cưới rất nhiều. Hoàn toàn có thể đủ cho cậu cả đời vô lo vô nghĩ.

Vì vậy Lạc Bạch nhẹ nhàng đáp: "Được, vậy sau này chỉ mình tôi ngủ ở phòng lớn rồi."

Sevilla nhìn nụ cười trên khuôn mặt cậu, trong lòng yên lặng thở dài. Cho dù Lạc Bạch có cố gắng làm bộ như không để ý hắn nhưng hắn vẫn không yêu cậu.

Tình yêu mà hắn hướng đến là người mà thể có đam mê nhiệt huyết với sự nghiệp cùng với sự hợp nhất về linh hồn. người mà không giống như Lạc Bạch ỷ vào tài sản của mình khiến cho người khác khó chịu. Cho dù Lạc Bạch có như thế nào đi nữa thì hắn cũng sẽ không thích một người chả khác gì phế vật.

..........................................

Lúc thay quần áo, Lạc Bạch đã chải chuốc lại một lượt tình huống của gia đình nhà nguyên soái. Nguyên chủ biết rất rõ về mối quan hệ trong nhà của nguyên soái, đáng tiếc lại thành sự tiện nghi cho khách ngoại lai là cậu.

Nguyên soái Horace · Warcraft tổng cộng có ba người con trai. Con trai cả Russell năm nay 37 tuổi, đã đi đến chức vị trung tướng, là người nghiêm túc đứng đắn cũng là người giống với bố nhất trong ba anh em. Con trai thứ hai chính là Sevilla, năm nay 26 tuổi, chức vị thiếu tướng, tính cách nhìn qua vô cùng lạnh lùng không có được tính cách trầm ổn của bố. Phía dưới Sevilla còn có một người em trai Riester bằng tuổi với Lạc Bạch, vừa mới tròn 20. Vẫn còn đang đi học ở Học Viện Âm Nhạc ở đế quốc, không tòng quân giống như hai người anh của mình.

Mọi người sống chung trong một khu biệt thư nhưng mỗi tầng sẽ không thông nhau, nhưng phòng khách ở tầng một và đằng trước sau hoa viên là dung chung, vừa đảm bảo sự riêng tư lại không quá cách biệt.

Hai người một trước một sau đi xuống lâu, lập tức trở thành sự chú ý của mọi người trong bàn ăn. Lạc Bạch nhìn thấy người đứng đầu trong gia đình, trong lòng đột nhiên nảy sinh ý định muốn lùi bước.

Nguyên soái phu nhân Claire không quan tâm là cậu có chuẩn bị tinh thần đến đâu, ngồi tại chỗ chào hỏi cậu. Sau đó dùng ánh mắt dò xét trên dưới mà quan sát cậu.

"Được, so với hôm qua dễ nhìn hơn không ít."

Bà mặc một chiếc vấy dài đơn giản, mái tóc màu bạch kim được buộc gọn gàng ở đằng sau đầu. Rõ ràng là gương mặt nghiêm nghị nhưng lại không khiến cho người khác sợ hãi mà phải khen ngợi 1 câu khí khái hào hùng.

Lạc Bạch nhìn về phía vị phụ nhân quý tộc lớn tuổi này, trong lòng cũng không có cái gì gọi là suy nghĩ chống đối. Ngược lại khẽ vuốt cằm đáp lại: "Cảm ơn....?" Sau đó kéo ghế ra ngồi xuống.

Đối với lại hôn ước của người con thứ hai Claire vẫn luôn phê bình kín đáo. Thậm chí chỉ vì hôn ước này mà đã cái nhãu nhiều lần với lại nguyên soái Horace. Bà không hiểu vì sao chồng mình thân mang một chức vị cao trong quân đội lại còn phải hy sinh hôn nhân hạnh phúc của đứa con thứ hai để đổi lấy lợi ích.

Horace cũng không có ý giải thích, vẫn khư khư cố chấp tùy ý để bà phát tiết cơn giận.

Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Lạc Bạch ở hôn lễ. bà vẫn là giận nhưng không có chỗ phát tiết. Âm dướng quái khí chuẩn bị ra oai phủ đầu những ai ngờ Lạc Bạch ngay cả hỏi thăm sức khỏe của bà cũng không hỏi.

Nguyên soái phu nhân bị dáng vẻ bình tĩnh này của Lạc Bạch làm cho nghẹn, trong nhất thời cũng chẳng biết nói gì tiếp theo. Tính cách của Claire vốn là hừng hực, chỉ xụ mặt trách mắng một câu đã là đỉnh điểm. Bà trừng mắt nhìn về phía nguyên soái Horace ngồi như núi Thái Sơn, ông mau nói đôi ba câu đi!

Horace làm như không nhìn thấy ánh mắt của bà, nâng chén dịch dinh dưỡng kia lên uống một ngụm.

Phì, thật là khó uống. Mấy chục năm dù là thói quen cũng chẳng thẩm nổi được cái vị này.

Trong nhất thời bầu không khí vô cùng lúng túng, người phụ nữ xinh đẹp ngồi cạnh phu nhân Claire câu đôi môi đỏ mọng, như có như không nhìn cậu nói: "Claire, người đừng làm khó cậu ấy. Trước giờ chưa đừng đến nơi này nên không chắn khỏi việc không hiểu chuyện."

Lạc Bạch lúc này mới nhận ra, người phụ nữ này chính là trưởng công chúa được gả cho con trai trưởng của nguyên soái - Filess. Cậu kinh ngạc hỏi ngược lại một câu: "Phu nhân làm khó tôi?"

Filess lớn lên ở cung điện của đế quốc, xưa này chưa có gặp qua người nào dùng chiêu hủy chiêu như này, không một chút khách khi. Nụ cươi trên gương mặt cô ta cứng lại, chỉ cảm thấy quả nhiên Lạc Bạch giống như trong lời đồn không có đầu óc.

Muỗng trong tay cô ta sắp bị bóp gãy, cắn răng nói một câu: "Không có, tôi đùa thôi. Đúng không, An Hữu?"

Vị quản gia trung niên đang chia thức ăn cho mọi người lập tức đứng thẳng người lên, hướng công chúa hơi cúi đầu đáp lời: "Đúng vậy, điện hạ." Lạc Bạch nhận ra, đây chính là vị quan gia ngày hôm đó thúc giục cậu mau ra cửa.

Xem ra cậu ở nơi này sẽ một là không quan tâm, hai là bị ghét rồi. Lạc Bạch nghĩ trong đầu.

"Đừng ồn ào." Sevilla mở miệng nói. Mặc dù hắn không thích Lạc Bạch, nhưng càng không muốn mới ngày đầu tiên cậu về nhà mà đã khiến cho mọi mối quan hệ trong gia đình trở nên căng thẳng: "Dùng bữa trước đi."

Sau khi nói xong cũng không để ý phản ứng của mọi người như thế nào. Hắn cầm cái muỗng trước mặt lên chuẩn bị dùng điểm tâm. Trong nhất thời mọi người đều yên lặng, chỉ nghe mỗi âm thanh nhẹ của muỗng đυ.ng vào chén.

Lúc này Lạc Bạch mới chú ý đến "bữa ăn sáng sang trọng" của người hành tinh này trước mắt mình...nhưng tất cả chỉ được cái vẻ ngoài...còn lại có thể dùng hai chữ "không vị" để hình dung.

Ức gà luộc và trứng luộc cắt miếng được bày trong khay sứ xung quanh được viền vàng. Trứng luộc vì quá lâu đã trở nên nhão như cao su, ức gà chỉ được rắc một lớp muối lên cho có vị, khô khốc như cây củi. Bột yến mạch và rau xanh được đựng trong một chiếc chén nhỏ, trông không được đẹp mắt. Lạc Bạch nếm thử một miếng, thiếu chút nữa không nhịn được mà nôn ra---. Về món canh, cà rốt cùng với bông cải xanh trần qua rồi nấu chín lại. Đã rất lâu rồi cậu chỉ từng ăn qua loại rau nào còn đáng sợ hơn mấy thức rau củ được đóng gọi trong những gói mì ăn liền.

Vì đè lại cái cảm giác chán ghét ở trong cổ họng, Lạc Bạch nâng chén lên. Cậu nhìn thứ nước xanh xanh mờ mờ. cố gắng uống một ngụm.

Thật ra thì đồ uống này mới là thứ kỳ lạ, nó chỉ đơn giản là những thứ dinh dưỡng được tổng hợp lại rồi pha loãng với nước. Hương vị thì không nói được gì ngoài vị chua. Trong miệng của Lạc Bạch hoàn toàn bị mùi này chiếm đóng. Cậu không biết mình đang kêu gào giống y như Horace.

Đây là để cho người uống? Người dân đế quốc các người cũng thật sự quá khổ rồi đấy!

Nhìn xung quanh vợ chồng nguyên soái, công chúa chị dâu, An quản gia cùng với Sevilla đang yên tĩnh dùng cơm. Cậu hơi cảm thấy nghi ngờ vì vị giác của mình, cố gắng uống xong đống dịch dinh dưỡng trong bụng cũng chẳng có cảm giác no.

Sau khi ăn xong mỗi người đều ôm tâm trạng khác rời khỏi, người thì nhanh chóng ra cửa, người thì quay về phòng. Lạc Bạch suy nghĩ chỉ có thể đi xuống phòng bếp tự mình làm đồ ăn bỏ bụng. Vì vậy yên lặng đi vòng quay Sevilla rồi đứng dậy rời đi.

Thức ăn trước mặt Sevilla được xử lý sạch sẽ, phát hiện Lạc Bạch gần như không động vào bữa sáng. Dôi lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, gọi Lạc Bạch đang chuẩn bị chạy đi lại: "Sao lại không ăn? Robot nấu nướng không hợp khẩu miệng của cậu sao?" Nói xong lại cảm thấy những lời này như là đang quan tâm cậu nên lúng túng ngậm miệng lại.

"Hả..." Lạc Bạch theo bản năng lắc đầu rồi lại chần chờ mà gật đầu một cái.

Sevilla nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ. Sao mà hắn phải nhiều miệng vậy cơ chứ, cậu có ăn hay không thì liên quan gì! Hắn không nói nhiều lời với Lạc Bạch nữa, xoay người mang theo sự bực bội mà đi ra khỏi nhà.

Lạc Bạch không biết mình gật đầu thừa nhận đồ ăn nhà hắn không ngon thì có gì sai, chẳng qua khi nhìn thấy thiếu tướng đại nhân dùng đôi chân dài bước ra khỏi nhà, bên tai của hắn còn đỏ lên. Trong lòng cậu lại nghĩ vì sao người này lại để ý như vậy...

.................................

Lạc Bạch mờ mịt phát hiện mình không tìm được vị trị phòng bếp...Nói đây là một "ngôi nhà kiểu xưa", nhưng cái thời đại mà khoa học kỹ thuật phải bỏ xa địa cầu đến mười tám con phố, cả ngôi nhà giống như một viên pha lê lớn. Trên dưới trong phòng nói không chừng có thể thông nhau, ngay cả kết cấu như nào cậu còn chẳng biết.

Cậu không còn cách nào khác mà phải nhờ quản gia giúp đỡ: "Quản gia đúng không? Chuyện là tôi muốn đi đến phòng bếp thì đi lối nào?"

"Ngài muốn xuống phòng bếp?" Quản gia dùng khuôn mặt cảnh giác để nhin cậu. Giống như sợ cậu hạ độc trong nguyên liệu nấu ăn hay động tay chân gì đó, rồi lại nghĩ đến danh tiếng của Lạc Bạch. Không phải là không khả năng cậu sẽ làm như vậy.

"Ừ, tôi chỉ muốn làm cho mình một ít đồ ăn. Người dẫn tôi đi có được không?"

Quản gia không yên tâm nhìn Lạc Bạch: "Ngài muốn ăn gì có thể nói với tôi, tôi sẽ để cho robot nấu ăn tiếp nhận xử lý."

Nhưng mà mắt thấy Lạc Bạch vẫn kiên trì, do dự vì tính từ hôm nay cậu cũng coi như là chủ nhân của gia đình này. An Hữu không thể làm gì khác ngoài việc căng thẳng đi trước dẫn đường. Trong lòng thầm cầu nguyện rằng cậu sẽ không làm gì để đưa chuyện đến.

Lạc Bạch từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn được cái gì tử tế, giờ phút này bụng cậu cũng sôi ùng ục. Nhưng khi cậu nhìn thấy những nguyên liệu nấu ăn ít đến đáng thương trong phòng bếp. Chỉ có một ít thịt bò đông lạnh, tôm, ức gà thái miếng, ngũ cốc, rau đông lạnh và trứng cùng với chút dịch dinh dưỡng và rau luộc đã được chuẩn bị sẵn. Thật sự Lạc Bạch không hiểu nỗi tại sao chỉ ăn mấy thứ này mà mọi người có thể kiên trì nổi.

Ngược lại thì dụng cụ làm bếp của thời đại này rất phong phú, nồi niêu dao thớt cái gì cũng đều có. Dụng cụ nhà bếp đến bếp điện từ cùng với bếp ga, tấm thải nhiệt được làm bằng tinh thể. Có thể thông qua sức nhiệt được cài để điều chỉnh nhiệt độ tiêu chuẩn.

Dưới dự giúp đỡ của quản gia khởi động tinh thể để làm nóng. Lạc Bạch đặt một cái nồi lên bắt đầu nấu nước, đồng thời lấy những nguyên liệu nấu ăn cần dùng, tìm hai cái trứng gà, tám con tôm cùng với một chút rau cắt nhỏ.

Lac Bạch cầm hai cái trứng lên đập vào trong hai cái chén, tay còn lại bắt đầu dùng nĩa đánh tan trứng trong bát, nhẹ nhàng vứt hai vở trứng vào trong thùng rác.

Lúc nãy nước trong nồi đã hơi nóng, Lạc Bạch múc một chút nước ấm ra đổ vào trong bát trứng, hớt đi phần váng nổi ở bên trên rồi thêm chút muối vào, sau đó để chén trứng vào trong nồi nước sôi bắt đầu chưng cách thủy.

Vì thời gian chưng là sáu phút, trong ánh mắt khó tin của quản gia. Lạc Bạch dùngcon dao trong tay, cắt một đường trên lưng con tôm không quá sâu cũng không nông, vừa đủ để rút dây tôm ra nhưng không đứt hẳn, rồi hớt nhẹ cho đến khi nó đổi màu, sau đó nhặt nó lên.

Quản gia An Hữu hoàn toàn không nghĩ đến cái vị thiếu gia như bao cỏ này lại biết nấu cơm, nhìn qua còn rất thuần thục. Phải biết là ở thời đại này việc uống dịch dinh dưỡng với thực phẩm nhanh đã hoàn toàn thay thế cho việc tự tay người nấu nướng, việc lưu trữ công thức nấu ăn cùng với nhiệt độ hợp lý người máy sẽ giúp cho loài người không cần đυ.ng đến tay chân. Những gia đình giàu có như bọn họ sẽ chấp nhận chi ra rất nhiều tiền để ăn được những món ăn từ thiên nhiên, nhưng chẳng ai sẽ chủ động nghiên cứu việc này. Nấu ăn đã trở thành một trong những sở thích nhàn nhã của những kẻ rảnh rỗi.

Đến khi thời gian đến phút thứ sáu, tinh thể bắt đầu phát ra những tiếng nhắn nhở. Lạc Bạch xếp đều bốn con tôm vào mỗi bát, lúc này mùi thơm ngon của trứng và tôm đã không thể che giấu được, khói bốc lên nghi ngút, sau khi rưới nước tương lên mùi thơm lại đạt một tầng mới.

Cuối cùng khi lấy ra khỏi nồi mặt trứng còn hơi rung rung, khi dùng muỗng ấn xuống còn lộ ra một đường cong mê người. Những con tôm màu đỏ cam nằm cuộn tròn trên lớp trứng hấp vàng vàng, bao quanh là nước tương thơm ngon béo ngậy làm mê hoặc lòng người.

"Người có muốn nếm thử một chút không?" Lạc Bạch nâng đĩa được đặt chén tôm hấp trứng lên, nhẹ nhàng hỏi: "Đúng lúc làm hai chén, có thể ăn chung."

Mùi hương mê người quay quẩn chóp mũi, yết hầu hơn lên xuống. Nội tâm y rơi vào suy nghĩ lưng chừng: Mặc dù là bày tỏ sự nghi ngờ đối với tài nấu nướng của Lạc thiếu, nhưng trước giờ y chưa từng nhìn thấy qua thứ đồ ăn đẹp như vậy...

Y ăn hay không đây?

Tác giả có lời muốn nói: tiền gửi ngân hàng bốn dấu phẩy chính là hơn 900 triệu.

Lời editor muốn than vãn: Tên nhân vật đằng nội thật khó nhớ:((