Chương 55: Bảy ngày định tình, đau lòng

“Sở Tầm Phong!”

Ngài Li quát nhẹ lên một tiếng, cắt ngang lời anh ta.

“Trong đôi con ngươi bắn ra ánh sáng sắc bén lạnh lẽo, giống như muốn xuyên qua anh ta vậy.

'"Tôi sẽ lặp lại lần cuối cùng, cho đến bây giờ tôi chưa bao giờ nói rằng mình muốn cưới cô tai”

Giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương giống như mưa rền gió đữ, tàn sát bừa bãi khắp nơi trong. phòng.

Lâm Mặc Ca bị tiếng gầm nhẹ này làm cho giật nảy mình, thở phì phì trừng mắt nhìn anh, bïu đôi môi nhỏ nhắn lên.

"Đáng ghét, nói lớn tiếng như thế làm gì chứ!

Đôi mắt của ngài Li lại càng thêm tối tăm, người phụ nữ này lại giả ngu sao? Rồi anh liếc mắt thoáng nhìn thấy bình rượu vang đỏ mà cô đã uống hơn phân nửa, sắc mặt càng trầm thêm mấy lần.

“Chết tiệt, vậy mà cậu lại mở bình này cho cô ấy!"

Sở Tầm Phong vô tội nhún nhún vai: "Chỉ có bình này mới có thể xứng với món bít tết đỉnh cao. như vậy thôi...

'Ngài Li hừ lạnh một tiếng, di chuyển xe lăn tới, muốn kéo cô ra khỏi lòng của Sở Tầm Phong.

Lâm Mặc Ca lại ra sức giãy dụa: "Anh làm gì thế hả, đừng có đυ.ng vào tôi! Đồ khốn kiếp... Tại sao lại lấy rượu của tôi, tôi vẫn còn muốn uống nữa...”

“Cô uống say rồi, theo tôi về nhanh!”

Giọng nói lạnh như băng mang theo vẻ tức giận.

Khiến cho toàn thân Lâm Mặc Ca giật mình, nhưng lại không làm cho cô tỉnh táo lại từ trong men say.

Trái lại còn theo đó mà dâng lên một loại dũng khí kháng cự và tức giận.

"Không cần, còn lâu tôi mới đi theo anh. Đồ khốn kiếp... Anh muốn làm gì tôi hả... Hu hu.. Anh là người xấu.

Bộ đáng vừa khóc vừa ầm ï này khiến cho ngài Li hoàn toàn đen mặt.

Người phụ nữ chết tiệt này lại còn say rượu. nổi điên nữa chứt

Bình thường đúng là anh đã đánh giá thấp cô rồi.

Sở Tầm Phong thân mật ôm lấy thân thể cô, khóe miệng nhếch lên với ngài Li.

"Người ta đã nói không muốn đi theo cậu rồi cậu còn cưỡng ép mang người đi à?”

Anh ta chỉ cảm thấy cảnh tượng thế này buồn cười không thôi, ngài Li sát thần suốt ngày kiêu

ngạo nói một là một hai là hai, từ khi nào lại trở nên luống cuống tay chân với một cô gái nhỏ thế. này?

Đồng thời, từ tận đáy lòng anh ta cũng dâng, lên cảm xúc chua xót.

'Ngài Li hừ lạnh một tiếng, giữ chặt tay Lâm. Mặc Ca rồi trầm giọng nói: "Buông cô ấy ral ”

Sở Tầm Phong cũng không biết lấy địch ý ở đâu ra mà lại ôm cô chặt hơn nữa.

Giống như người phụ nữ trong ngực này là thứ. chỉ đành cho mình anh ta vậy. Nhưng trên thực tế lại hoàn toàn chẳng phải.

Anh ta chỉ đang bất bình thay cho một người phụ nữ khác mà thôi.

Động tác rất nhỏ của Sở Tầm Phong đều bị ngài Ly nhìn thấy hết, trong mắt anh tràn ngập phẫn ất nhiên là đã tới mức bùng nổ ra ngoài “Bây giờ cậu đang chống lại tôi đấy à? Hay là... cậu thật sự thích người phụ nữ này?”

Sở Tầm Phong cười lạnh: "Hừ, tôi thích cô ấy thì sao nào? Dù sao thì trong mắt cậu, cô ấy cũng chỉ là công cụ để cậu từ chối An Giai Thiến mà thôi, chẳng lẽ cậu coi là thật luôn rồi à?”

An Giai Thiến?

Cái tên này, hình như cô có biết.

Lâm Mặc Ca mơ màng nghe hai người nói chuyện, không nhịn được mà nói thầm một câu.

Nhưng mà, công cụ để từ chối An Giai Thiến ư?

Đó là cái gì thế?

Tại sao cô cứ cảm thấy, hai người kia đang nói xấu mình vậy nhỉ?

'Nhưng khi cô muốn cẩn thận suy nghĩ thì lại không suy nghĩ ra.

Bởi vì đầu của cô thực sự rất choáng váng.

Cảm xúc của Sở Tầm Phong cũng bị kích động lên: "Cậu hai Li, loại phụ nữ thế này, muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu, cậu cần gì phải nghiêm túc như vậy? Cậu có thời gian đó thì chỉ bằng đi thắm "Tuyết Nhi đi! Từ sau tai nạn xe kia, cậu mặc kệ 'khônghỏi han đến cô ấy, cậu có biết trong lòng cô ấy khó chịu đến nhường nào không hả?”

'"Câm miệng lại! Không cần cậu lo lắng cho chuyện của tôi!”

'Ngài Li nổi giận mắng lớn một tiếng, anh dùng sức, đứt khoát kéo Lâm Mặc Ca ra ngoài.

'Tay của cô bị kéo đến đau đến mức khiến cô phải nhe răng trợn mắt, nhưng vì đầu óc choáng, váng nên cô không kịp đứng vững, lập tức ngã ngồi vào trong một l*иg ngực rắn chắc.

Cô không nhịn được mà phát ra một tiếng kinh ngạc.

"Anh làm gì thế hả! Anh là ai... Cứu với... Có người bức ép gái nhà lành này...”

Khuôn mặt của ngài Li đã đen đến mức có thể chảy ra cả mực.

Anh đưa tay định che miệng cô lại, nhưng lại bị cô há miệng cắn cho một phát, đau đến mức phải hít một hơi lạnh.

Người phụ nữ chết tiệt này, điên lên đúng là muốn mạng mà!

Sau một phen giây dụa, cuối cùng cô vẫn bị ngài Li làm cho khuất phục.

Nhưng cũng vì vậy mà ngài Li không thể dùng tay để di chuyển xe lăn, chỉ có thể gọi điện thoại cho Nhạc Dũng tới.

Lâm Mặc Ca bị anh kiểm chế ở trong ngực không cho động đậy nên chỉ có thể trợn hai mắt nhìn anh, muốn dùng ánh mắt bắn ra vài lưỡi dao sắc bén mà đâm thủng anh.

Hàng lông mày của ngài Li vẫn nhíu chặt lại, như tạo thành hình dãy núi cao hiểm trở.

'Nhìn hai người bọn họ giãy dụa thế này, Sở 'Tầm Phong cười khổ, trong mắt hiện lên vẻ mệt

mỗi. "Rốt cuộc thì người phụ nữ này tốt ở chỗ nào. mà có thể khiến cậu quan tâm như thế hả? Ngay cả Tuyết Nhi mà cũng không để ý đến.

Đường đường là ngài Li, trên đùi còn đang bị thương, thế mà lại muốn dẫn người phụ nữ này ra ngoài ăn cơm, đủ để chứng tỏ trong lòng anh, người phụ nữ này không tầm thường.

Hàng mày của ngài Li càng nhíu chặt lạ yên lặng thở dài một tiếng: "Có vài chuyện, cậu không hiểu được đâu.”

'"Tôi không hiểu cái gì hả! Nhiều năm như vậy rồi, cậu và Tuyết Nhi như thế nào, mọi người đều nhìn thấy rõ! Người không hiểu chính là cậu đấy!... Là cậu phụ một lòng thâm tình của Tuyết.

"Đủ rồi! Sau này tôi không muốn lại nghe thấy hai chữ Tuyết Nhỉ này nữa. Nếu không, cậu đừng trách tôi không nể tình cảm anh em!”

Ngài Li giận dữ gầm lên, chấn động đến mức cả phòng đều run rẩy.

'Vừa hay, Nhạc Dũng đã vội vàng chạy tới.

'Vừa vào cửa, anh ta đã lập tức cảm giác được bầu không khí bất bình thường ở bên trong.

"Ngài Li... Cậu hai Phong!”

Nhạc Dũng ngờ nghệch chào hỏi.

"Chúng ta đi thôi!"

Giọng của ngài Li lạnh đến tận xương tủy, khiến cho người khác không thể kháng cự.

'Nhạc Dũng vội vàng vòng ra phía sau rồi đẩy xe lăn đi ra ngoài.

'Nhân lúc này, Lâm Mặc Ca vẫn chưa từ bò mà giãy giụa thêm vài cái, nhưng vẫn bị ngài Li kiểm. chế gắt gao, cuối cùng cô uổng phí sức lực vô ích.

“Tôi không tin cậu lại nhẫn tâm với Tuyết Nhi như vậy!”

Tiếng hét của Sở Tầm Phong nhanh chóng bị tiếng nhạc đỉnh tai nhức óc lấp đi.

Cuối cùng chẳng thể nghe thấy nữa.

Ra đến bên ngoài, từng đợt gió lạnh thổi qua khiến cho đầu óc Quyền Giản Li lập tức tỉnh táo lại chút ít.

Cũng thổi tan đi những tức giận vừa rồi trong lòng anh.

Nhưng Lâm Mặc Ca đã say thành một đống, bùn nhão lại không được may mắn như vậy.

Dưới tác dụng của gió đêm, men say lập tức xông lên não.

Cô cảm giác như cả thế giới đều đang xoay tròn vậy.

'Xoay đến mức miệng lưỡi cô trở nên khô khốc, giống như trái cầu lông mà bay lên trên mây.

Cảm giác đó, thật sự rất tuyệt vời.

"Ngài Li, để tôi đỡ thư ký Lâm lên xe trước cho..."

Nhạc Dũng khúm núm nói.

Lúc này, Quyển Giản Li lúc này mới phát hiện người phụ nữ kia vẫn đang bị anh bịt miệng một cách gắt gao.

Nếu để cho người không quen nhìn thấy đáng, vẻ thế này thì chắc chắn sẽ cho rằng anh đang bắt cóc người ta.

Quyền Giản Li phiền chán nhíu mày, buông. lỏng tay ra, mặc kệ Nhạc Dũng kéo thân thể mềm. mại kia ra khỏi ngực anh.

''Thư ký Lâm, cẩn thận một chút, kẻo đυ.ng.

Nhạc Dũng cẩn thận chắn cửa xe giúp cô.

Nhưng không ngờ Lâm Mặc Ca vừa được tự do. là đã bắt đầu vui vẻ, còn đưa tay quấn lấy cổ của Nhạc Dũng.

'Từng hơi thở đầy mùi rượu phả ra trên mặt anh ta, cô cười hì hì nói: “Chú à, hình như chúng ta từng gặp nhau rồi nhỉ? Chú, đáng người của chú

rắn chắc thật đó..”

Một tiếng rồi lại một tiếng chú, gọi đến mức. làm đa gà của Nhạc Dũng rơi đầy đất.

Anh ta không nhịn được mà quay đầu nhìn ngài

"Ngài Li à, không phải tôi...

Nhạc Dũng vốn dĩ là một người đàn ông to lớn. hung đữ, nhưng ở trước mặt phụ nữ thì anh ta lại bối rối giống như một đứa nhóc không rành thế sự.

Nét đỏ ửng từ khuôn mặt kéo đến tận vành tai.

"Ôi chao, chú à, sao chú lại đỏ mặt vậy? Chú nóng lắm hả? Tôi thổi giúp chú một cái nhé... Phù

Nói xong, cô lập tức chu miệng thổi phù phù.

Bởi vì cô vốn đĩ đang đu trên người của Nhạc. Dũng nên bây giờ thoạt nhìn cô giống như chủ động hôn anh ta vậy.

Nhạc Dũng sợ hãi đến mức toàn thân run lên, thiếu chút nữa đã ném cô xuống.

Y da, thư ký lâm say rượu nổi điên, đúng là không phải kiểu đáng sợ bình thường mà.

Quả nhiên nói phụ nữ là hổ già thật sự không Sai.

Nhất là phụ nữ say rượu, bọn họ chính là những con hổ già ăn thịt người không nhả xương!

“Đừng có lề mề nữa, mau ném người vào đi?

Mặt ngài Li trầm xuống còn đen hơn cả bầu trời đen kịt lúc này, anh quát lớn một câu.

Nhạc Dũng vội vàng dùng hết sức bình sinh, phí sức chín trâu hai hổ, bấy giờ mới nhét được người phụ nữ kia vào trong xe.

'"'Cứu với. Có người muốn bắt cóc..."

Lâm Mặc Ca cảm thấy không ổn, đang muốn chạy ra ngoài thì ngài Li đúng lúc ngồi vào trong, xe, chặn đường lui của cô.

Nhạc Dũng nhanh chóng lên ngồi vào ghế lái rồi đạp chân ga, xe lập tức rời đi nhanh như chớp.

Anh ta thầm đổ mồ hôi lạnh, may là bây giờ trên đường không có người, nếu không thì e là đã gây ra nhiều phiền phức rồi.

Nhạc Dũng lén nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, anh ta còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì trái tìm đã lập tức nhảy lên cổ họng.

Bởi vì thư ký Lâm vẫn không biết sống chết mà trèo lên bám lấy cổ của ngài Li!

Mà mặt của ngài Li đã đen hơn cả mặt của Bao “Thanh Thiên rồi.

E là một giây sau sẽ đứt khoát nổ tung luôn.

Nếu không phải vì quá nguy hiểm thì anh ta thật sự muốn vứt xe lại rồi bỏ trốn để tránh bị vạ lây rồi.

Lâm Mặc Ca nào biết anh ta đang suy nghĩ cái gì, bây giờ cô giống như đang rơi vào một cái vòng xoáy khổng lồ vậy, trời đất xung quanh quay cuồng, thật sự không thể phân biệt được đâu là đông tây nam bắc.

Nếu như không nắm được cái gì đó thì cô sợ mình sẽ bị trôi đi đâu mất.

Giống như... một quả bóng bay vậy.

Đúng thế, bây giờ cô là một quả bóng bay, gió lớn quá, lớn đến nỗi muốn thổi bay cả cô đi.

Cũng may là bên cạnh cô có một cái cây, nên cô mới mượn dùng tạm một chút.

Chờ khi nào gió ngừng thổi thì cô buông ra là được rồi.

"Lâm Mặc Cai Buông tay ra!”

Cô ôm quá chặt, khiến ngài Li không thở nổi.

'“Hu hu... Cái cây này hung dữ quá đi, còn có thể nói chuyện nữa chứ... Hu hu... sao lại đáng ghét giống cái tên khốn kiếp Quyền Giản Li kia quá vậy...”

Cô nhắm chặt hai mắt, miệng lẩm bẩm nói một mình.

Ẩm.

Lửa giận trong lòng ngài Li nhất thời bị châm. ngồi.

Người phụ nữ chết tiệt này đám coi anh là một. cái cây ư? Lại còn có thể nói chuyện?

Hơn nữa, cho đù say rượu thì cũng phải mắng. anh mới được đúng không?

"Tôi là cái cây, còn cô là gì?”

Cho dù lửa giận trong lòng đã bộc phát nhưng anh vẫn tò mò hỏi một câu.

Bởi vì anh hiếu kỳ, không biết rốt cuộc thì người phụ nữ này đã suy nghĩ những cái gì sau khi Say.

"Huhu... Cái cây này lại nói chuyện nữa rồi, đáng sợ quá... Tôi là một quả bóng bay... Gió sẽ thổi tôi đi... Gió còn tốt hơn cái tên Quyền Giản Li kia...”

Nhạc Dũng đang lái xe không nhịn được mà phụt một tiếng, bật cười.

'Thư ký Lâm lại nói cô là bóng bay, còn ngài Li là cái cây, ha ha ha...