Một giây sau, cơ thể nhẹ bẫng, đã rơi vào một vòng tay rắn chắc.
“Á……”
Cô kinh ngạc kêu lên một tiếng, trong lúc hoảng loạn ngẩng đầu lên thì bắt gặp một đôi mắt phượng yêu nghiệt.
Sự thờ ơ, mỉa mai, và cả niềm vui mừng hả hê.
Biểu cảm trong đôi mắt ấy khiến toàn thân cô run lên.
Cô lập tức muốn thoát ra.
Nhưng mọi chuyện lại không do cô quyết định, quay người, đã xuyên qua đám người, bế cô về phía nhà vệ sinh.
Tất cả mọi người sửng sốt, tổng giám đốc Quyền đang bế người phụ nữ đó đi à?
Ai mà chẳng biết, tổng giám đốc Quyền nổi tiếng không bao giờ thích người khác chạm vào mình vì anh mắc chứng sạch sẽ!
Nhưng bây giờ, anh không chỉ khoác áo cho người phụ nữ đó, mà còn bế cô theo kiểu công chúa?
Aaaaa... tất cả những người phụ nữ có mặt đều phát điên.
Quả nhiên thủ đoạn để trèo lên cao này luôn hữu dụng!
Anh nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, Lâm Mặc Ca đang nằm trong lòng anh, hai má ửng hồng.
Mùi của người đàn ông xa lạ này lạnh lẽo, băng giá còn thoảng chút mùi khói cay xè, khiến đầu óc cô có chút choáng váng, nhất thời tỉnh táo lại.
“Mau thả tôi ra…”
Cô càng vùng vẫy, anh càng ôm cô chặt hơn.
Ánh sáng trong mắt cũng dần mờ đi.
“Cám ơn anh đã giúp tôi, nhưng bây giờ anh có thể thả tôi xuống rồi!” Cô cao giọng, nhưng anh vẫn không động đậy.
“Quyền Giản Li!”
Cô giận dữ gầm lên, nhưng vì cử động quá mạnh nên đã phát ra một tiếng “xoẹt”, và lớp vải đáng thương nối phần thân trên của cô đã bị xé toạc ngay lập tức.
Làn da trắng nõn lộ ra, khuôn ngực mềm mại cũng lọt vào mắt anh.
Cô hốt hoảng kéo chiếc áo khoác anh khoác lên người mình, cố gắng che đi sự xấu hổ này.
Khóe miệng anh tà mị cong lên, trầm giọng nói: “Nếu đã biết tôi là ai, thì cô phải biết hậu quả của việc đắc tội với tôi! Nếu còn la nữa, tôi không ngại trói cô dưới ngọn đèn đường cho mọi người chiêm ngưỡng...”
Quả thật là một người đàn ông độc ác!
Nhất thời cô tắt tiếng, nằm trong vòng tay anh không dám cử động.
Trái tim đập “thình thịch” từng nhịp loạn xạ, như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Có khóc cũng không có chỗ để khóc.
Nếu cô biết anh là ai sớm hơn, cô đã không tự đâm đầu vào chỗ chết để đắc tội với anh rồi!
Hiện tại tốt quá rồi, chưa tính đến chuyện mất mặt, còn bị anh sỉ nhục, thật sự là quá xui xẻo!
Cửa nhà vệ sinh bị anh đá tung, cũng may bên trong không có người nên không nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của cô.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa đã bị khóa từ bên trong, điều này cũng khiến tim cô thắt chặt lại.
“Anh... Anh định làm gì?”
Giọng nói mỏng và yếu ớt, còn mang theo tiếng khóc nhẹ.
“Quyền Giản Li, tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám đυ.ng vào tôi, tôi sẽ tố cáo anh tội cưỡиɠ ɧϊếp!”
Trong mắt anh hiện lên vẻ tức giận, nhưng khóe miệng lại nhếch lên hơn nữa.
Anh nới lỏng tay, trực tiếp ném cô xuống bồn rửa mặt.
Khoảnh khắc mặt bàn bằng đá cẩm thạch tiếp xúc với da cô, một cơn lạnh lẽo đột ngột ập đến.
Nó cũng khiến cô tỉnh táo hơn.
“A…” Kinh hoàng kêu lên một tiếng, vừa định đưa tay sờ cái mông bị dập đến đau nhức của mình, anh đột nhiên cúi người xuống.
Những ngón tay mang theo hơi ấm nhẹ nhàng vuốt ve gò má ửng hồng của cô, giống như mang theo một luồng điện nào đó, khiến cả người cô cứng đờ.
Vô thức định né tránh, nhưng đã bị anh giữ chặt cằm lại.
“Muốn báo cảnh sát sao? Cái đó còn phải xem hôm nay cô có thể ra ngoài hay không...”
Giọng nói của anh rất dễ nghe nhưng hơi lạnh lẽo.
Cũng giống như khuôn mặt lạnh lùng của anh vậy.
Vào lúc này nói ra những lời như vậy khiến trái tim cô như rơi vào hầm băng.
“Anh... Anh còn muốn gϊếŧ người bịt miệng nữa sao?”
Khi Lâm Mặc Ca tự mình nói ra, anh cũng sửng sốt.
Cho dù chỉ mới trở về có ba tháng, nhưng cô cũng biết rõ là không nên dây dưa với người nhà họ Quyền.
Chỉ là cô không ngờ rằng Quyền Giản Li, một người độc ác và tàn nhẫn, trong mắt không có bất kỳ lại lại bị cô đánh như thế vậy mà lại bị cô vô tình, hơn nữa còn cợt nhả một trận.
Nhà họ Quyền ở thành phố S một tay che trời, cho dù bọn họ thật sự gϊếŧ cô e rằng cũng không có ai dám truy cứu!
Đôi mắt anh mờ đi từng chút một, nhưng nụ cười trên khóe miệng anh lại ngày càng sâu đậm hơn.
Cảm giác này giống như lấy đi toàn bộ dưỡng khí, cô đã bị chèn ép đến mức không thở nổi.
“Gϊếŧ cô chỉ làm bẩn tay tôi mà thôi.”
Đôi môi mỏng khẽ hé mở, nhưng lời nói ra lại trực tiếp đến mức khiến người ta rơi vào địa ngục.
“Tuy nhiên, trước khi cô gọi cảnh sát và vu cáo hãm hại tôi, tôi không ngại hiện thực hóa tội danh trước!”
Quả nhiên anh ấy là một người đàn ông bụng dạ hẹp hòi!
Cô chỉ nói những lời cảnh cáo trong lúc cấp bách, nhưng anh lại nghiền ngẫm từng chữ một, cắn chặt không buông!
Loại đàn ông lòng dạ hẹp hòi này, e rằng chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Đầu óc Lâm Mặc Ca nhanh chóng quay cuồng, cố gắng tìm cách trốn thoát.
“Anh Quyền, trước đây tôi có mắt nhưng không biết Thái Sơn nên đã đắc tội với anh, anh đừng so đo với tôi...”
Nói rồi cô muốn nhảy xuống và chạy trốn.
Nhưng ngón tay của anh đột nhiên tăng thêm lực, véo rất đau vào cằm cô, nước mắt cô lập tức trào ra.
“Đau... Anh buông ra... Anh làm đau tôi rồi...”
Giọng nói lí lí, cũng như đôi má đã bị nước mắt làm cho ướt đẫm khiến trái tim anh thắt lại.
Dường như, đã từng trong một đêm nào đó, anh cũng đã nghe thấy một giọng nói tương tự...
Ánh mắt của anh đột nhiên lạnh như băng, rơi vào trên khuôn mặt yêu kiều, yếu ớt kia.
Tuy nhiên, ký ức của anh trống rỗng, chỉ có khuôn mặt méo mó vì đau đớn trước mặt khiến trái tim anh khó chịu.
Lực trên tay có chút thả lỏng, nhưng anh vẫn không buông tay.