Năm nào thùng rác của lớp cũng được đặt ở trong góc, trùng hợp là ở ngay sau lưng Tô Thừa. Khai giảng một tháng, chưa từng đổi chỗ ngồi, cho nên Tô Thừa đã ngồi cạnh thùng rác được một tháng.
Lão Lưu: “…”
Em chắc chắn em giỏi hơn thùng rác à?
Ông đập bàn: “Làm càn! Lão Lưu là xưng hô em cũng có thể gọi sao!”
Diệp Phiếm Chu biết lão Lưu không thật sự nổi giận, biết nghe lời phải chắp tay trước ngực: “Được rồi thầy Lưu không thành vấn đề, như vậy thầy Lưu có thể đồng ý với chút thỉnh cầu nho nhỏ này của học sinh không?”
Lão Lưu im lặng một lát, hỏi: “Em muốn ngồi cùng bàn với Tô Thừa, thế Tô Thừa đã đồng ý chưa?”
Diệp Phiếm Chu sửng sốt, lúc này mới ý thức được mình đã quên hỏi Tô Thừa trước.
Nhớ lại thái độ khi hai người ở chung tối qua, Diệp Phiếm Chu do dự: “Chắc là… Đồng ý ạ?”
Lão Lưu vừa nhìn đã biết anh chưa hỏi Tô Thừa, một lần nữa dựa lưng vào ghế, khí định thần nhàn nâng bình giữ ấm lên: “Em nhìn em xem, hừ. Tiết sau, bảo Tô Thừa tới tìm tôi đổi, em nói không có tác dụng.”
Còn hai phút nữa là bắt đầu tiết đầu tiên, bây giờ đi hỏi Tô Thừa chắc chắn là không kịp nữa rồi.
Diệp Phiếm Chu có hơi nhụt chí trở lại lớp, giáo viên ngữ văn đã đi vào, đứng sau bục giảng chuẩn bị PPT.
Trong quá trình đi về phía chỗ ngồi của mình, tầm mắt của anh nhìn về góc phòng học, ngoài ý muốn chính là, đúng lúc Tô Thừa cũng ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hai người cách nhau một đường chéo và mái tóc mái dày đυ.ng vào nhau.
Diệp Phiếm Chu mỉm cười chào hỏi, còn chưa kịp thấy rõ phản ứng của Tô Thừa, Lý Du mặt to cái đã mãnh liệt chen vào chắn tầm nhìn của anh, nháy mắt ra hiệu với Diệp Phiếm Chu: “Anh Chu, tiết sau có muốn trốn học đi chơi bóng không?”
Sau tiết ngữ văn là tiết tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh đã mang thai sáu tháng, không nên tức giận, cả người có cảm giác hiền lành siêu thoát thế tục như Quan Thế Âm, cho dù có người trốn học cũng mắt nhắm mắt mở.
Diệp Phiếm Chu nhíu mày nghiêng đầu, chỉ nhìn buồn một cái, Tô Thừa đã cúi đầu xuống.
Anh đành phải thu hồi tầm mắt, mất hứng thú trở lại chỗ ngồi của mình: “Không đi.”
Lý Du ngạc nhiên nói: “Tại sao? Anh đừng nói với tôi hôm qua ngủ không ngon!”
Diệp Phiếm Chu lười biếng rút quyển sách giáo khoa ngữ văn mới tinh trong hộc bàn ra: “Bởi vì từ hôm nay trở đi, tôi sẽ chăm chỉ học tập, đương nhiên không thể trốn học đi chơi bóng nữa.”
Lý Du giống như bị sét đánh, nghi ngờ bản thân nghe lầm: “... Anh nói cái gì?”
Không chỉ mỗi cậu ta, tất cả các bạn học gần đó đều trông như vừa chịu một cơn chấn động cực kỳ lớn, trông dáng vẻ hiếm lạ kia, giống như mặt trời mọc từ đằng Tây.
Diệp Phiếm Chu bị bọn họ vây xem như khỉ, thẹn quá hóa giận: “Làm sao vậy! Tôi không thể nỗ lực phấn đấu sao!”
Lý Du hoảng hốt nói: “Ai cũng được, nhưng anh thì tôi thấy không được. Anh chỉ đang đùa ngày cá tháng tư thôi đúng không?”
Diệp Phiếm Chu: “... Ngày cá tháng tư chỉ tháng tư mới có, cảm ơn.”
Lúc này giáo viên ngữ văn phát hiện giao lưu giữa hai người bọn họ, giận mắng: “Lý Du! Chuông vào lớp cũng đã reo rồi, còn không trở về chỗ ngồi của em đi, ở chỗ đó làm gì thế hả!”
Lý Du bị điểm danh đau khổ, giống như hồn ma bay trở về chỗ ngồi của mình, cả tiết ngữ văn sau đó, đều ra sức nháy mắt ra hiệu với Diệp Phiếm Chu, nhe răng trợn mắt, nhưng tất cả đều bị Diệp Phiếm Chu làm lơ.
Môn ngữ văn này huyền diệu ở chỗ, nó có một loại ma lực khiến tinh thần con người ta thả lòng, mơ màng buồn ngủ, hơn nữa rất nhiều lúc, bạn nghe hay không nghe cũng khác biệt không lớn.
Trên bục giảng giáo viên ngữ văn không nhanh không chậm giảng giải thơ cổ, bên dưới bục giảng Diệp Phiếm Chu cũng không nhàn rỗi, từ trong bàn học lấy ra tất cả bài thi tháng trước của mình, sau khi cộng hết các điểm, rơi vào trầm tư.