Chương 19

Cho đến khi ngay cả chấm đen cũng không nhìn thấy, Tô Thừa mới chớp đôi mắt có chút khô khốc, lần nữa xoay người lại.

Dao rọc giấy vẫn cứ nằm yên trong túi, nặng trĩu, mũi nhọn lộ ra một đoạn lưỡi dao mỏng mà sắc bén. Tô Thừa lấy nó ra, chăm chú nhìn một lát, “Cạch” một tiếng hoàn toàn đẩy lưỡi dao của nó trở về, lại bỏ vào túi áo đồng phục.

Như lại nghĩ tới gì đó, cậu chậm rãi giơ tay lên, sờ tóc trên trán mình, khuôn mặt chưa từng thay đổi rốt cuộc cũng có biến hóa, hiếm khi chần chờ.

Thật sự… Rất khó coi sao?

-

Bất ngờ sống lại một lần nữa là cơ hội quý báu cầu mà không được, nhưng Diệp Phiếm Chu bất tri bất giác ý thức được, nó đồng thời cũng nghĩa là phải lặp lại quá khứ cực khổ đã từng trải qua một lần nữa.

Chẳng hạn như tiết tự học buổi sáng!

Thời gian đến trường muộn nhất của trường trung học phổ thông Sùng Đức là sáu giờ năm mươi, dựa theo số người trong lớp do bộ phận kiểm tra kỷ luật kiểm kê, một khi phát hiện có người đến muộn sẽ trừ điểm cho cả lớp. Tiết tự học buổi sáng chính thức bắt đầu lúc bảy giờ, kéo dài đến bảy giờ năm mươi.

Đời trước Diệp Phiếm Chu đã làm học sinh đại học tròn bốn năm, trong lúc học đại học anh không chọn môn nào có tiết buổi sáng, thời gian rời giường trung bình không vượt qua mười hai giờ, chớ đừng nói là sáu giờ đã phải bò dậy tự học.

Cho nên hôm nay khi bị 001 mạnh mẽ gọi dậy, quả thực là muốn nửa cái mạng chó của anh.

001 được ủy thác vai trò của đồng hồ báo thức tự giác nhận lấy trọng trách, hào hùng vạn trượng, đúng giờ vang lên tuần hoàn trong đầu Diệp Phiếm Chu 360 độ không góc chết: “Ký chủ… Rời giường… Nếu không rời giường sẽ đến muộn… Hôm qua anh đã nói với mẹ anh rằng anh muốn học tập chăm chỉ quyết tâm thi đỗ đại học đó!”

Ngày hôm qua phập phồng trong lòng Diệp Phiếm Chu quá lớn, đến tận đêm khuya mới đi ngủ, lúc này bị 001 mạnh mẽ cắt ngang giấc ngủ, chỉ cảm giác một giây sau mình sẽ đột tử.

Anh khó khăn mở mắt ra, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, lập tức nháy mắt xoay người, hơi thở yếu ớt nói: “Mới sáu giờ… Để tôi ngủ thêm năm phút nữa…”

Hai mươi phút sau, Diệp Phiếm Chu ngủ như một con chó chết, mặc kệ 001 la hét thế nào cũng không có phản ứng.

001 nhận ra mình bị chủ ký lừa, vô cùng tức giận, lập tức mở ra số liệu hình thức nhảy Disco, quần ma loạn vũ, quỷ khóc sói gào trong ý thức của Diệp Phiếm Chu.

Đồng hồ báo thức có thể tắt, nhưng 001 thì không. Càng kỳ lạ hơn chính là giọng nói máy móc của nó tác dụng trực tiếp tới đại não, cho dù Diệp Phiếm Chu che kín lỗ tai, vẫn có thể nghe thấy ma âm rót vào não bộ như cũ.

Rốt cuộc Diệp Phiếm Chu cũng bị đánh thức hoàn toàn, treo bộ mặt đau khổ đầu hàng: “Tôi dậy rồi tôi dậy rồi tôi thật sự dậy rồi!”

Nửa tiếng sau, Diệp Phiếm Chu xụ mặt, bước từng bước vào lớp.

Đương nhiên, cơ thể thì tới rồi, nhưng hồn vẫn còn để quên trong nhà chưa mang đến.

Anh buồn ngủ không mở mắt ra được, không còn lòng dạ gì, cũng không chú ý tới lúc mình vào phòng học, Tô Thừa ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Đến giờ tự học, Diệp Phiếm Chu làm ổ trên bàn học, tìm một tư thế thoải mái, chuẩn bị ngủ bù.

001 âm hồn bất tán: “Ký chủ, anh nên tự học.”

Diệp Phiếm Chu đột nhiên chui đầu vào trong hộc bàn, định cos đà điểu giả vờ không nghe thấy.

001 bất khuất: “Điểm số hiện tại của ký chủ, cách điểm thi đỗ đại học còn rất xa. Nếu ký chủ không thể thi đỗ đại học, chắc chắn sẽ phải ra nước ngoài. Từ Anh chắc chắn sẽ ra nước ngoài theo anh, Tô Thừa sẽ phải ở lại một mình trong nước, đến lúc đó cả mạng nhỏ và nhiệm vụ của ký chủ, đều sẽ trôi theo dòng nước.”

Diệp Phiếm Chu: “...”

Anh đột nhiên ngẩng đầu, tâm như tro tàn thở dài: “Thầy ơi đừng niệm nữa, tôi học, tôi học được chưa.”