Chương 5: Làm Sao Cô Biết Kỹ Thuật Của Tôi Không Bằng Cô?

"Anh yêu, bọn em thấy xe của anh bị bẩn, nên muốn lau xe giúp anh."

Lúc nói chuyện, Liễu Tư Tư nhìn thấy Cố Tĩnh Thư, cười ha hả hỏi:

"Cô ấy chắc là thư ký của anh đúng không? Công việc và việc sinh hoạt sau này của anh cứ để em quản lý giúp anh là được rồi, không cần đến cô ấy."

"Cô dùng con mắt nào nhìn nàng giống thư ký của tôi vậy? Dùng rốn nhìn hay sao?"

"Vậy hai người có quan hệ như thế nào? Không phải là bạn bè trai gái chứ?"

"Không được sao?"

Lâm Dật nói ra:

"Người ta so với cô, phía trước lồi hơn, đằng sau vểnh hơn. Cô cảm thấy tôi còn có thể coi trọng cô ư?"

Cố Tĩnh Thư bỗng chốc trở nên khẩn trương, thậm chí cảm thấy có chút không thể tin được.

Trước trước sau sau quen biết còn chưa tới nửa giờ đồng hồ, vậy mà chính mình nhanh như vậy đã bị đánh ghen sao?

Hạnh phúc tới quá đột ngột, là ai cũng có chút không thể tin được nha.

Anh ta lớn lên hào hoa phong nhã, chắc hẳn không phải là kẻ đồϊ ҍạϊ chuyên đi đùa bỡn tình cảm của con gái nhà người ta.

"Lâm Dật, chẳng lẽ anh không thích em sao? Chẳng lẽ phong hoa tuyết nguyệt giữa chúng ta, anh đều quên rồi sao? Cho dù thân hình của cô ta đẹp hơn so với em, những khẳng định kỹ thuật của cô ta không thể bằng em."

"Cô. . ."

"Cô làm sao biết kỹ thuật của tôi không bằng cô!"

Cố Tĩnh Thư không vui, phản bác lại.

Thua người không thua trận, cho dù mình chưa hề trải qua loại chuyện đó, nhưng về mặt khí thế cũng không thể thua được.

Lâm Dật thở dài, người đẹp trai lại có tiền, quan hệ với ai cũng đều hữu duyên.

"Nếu như không có chuyện gì khác, làm phiền các cô tránh ra một chút, tôi phải đi."

Lâm Dật nhàn nhạt nói.

Ba người Liễu Tư Tư ngây người như phỗng, nhường ra vị trí. Cánh cửa hải âu của chiếc Pagani mở ra, Lâm Dật và Cố Tĩnh Thư bước lên xe, nghênh ngang rời đi.

Nhìn thấy nội thất bên trong chiếc Pagani, Cố Tĩnh Thư trợn cả mắt lên.

Nội thất của các loại siêu xe cũng là không giống nhau, tuy rằng Mercedes-Benz, BMW và Audi cũng được coi là xe tốt, nhưng so sánh với Pagani thì căn bản vốn không cùng một đẳng cấp.

"Lâm tiên sinh, hi vọng anh không nên hiểu lầm. Những lời tôi vừa mới nói chỉ là vì trêu tức cô ta, tôi cũng không phải là một người phụ nữ tùy tiện."

Cố Tĩnh Thư giải thích nói.

"Hiện tại tôi chỉ là một người tài xế việc của cô đối với tôi không quan trọng."

Cố Tĩnh Thư có hơi thất vọng một chút, tuy nhiên suy nghĩ lại thì điều này cũng rất bình thường.

Chính mình mới quen anh ta không bao lâu, còn chưa đến nỗi quen thuộc đâu, không thể nào có ý khác đối với mình.

"Tôi xin lỗi anh vì chuyện vừa rồi, tôi không nên tuyên bố muốn khiếu nại khách sạn các người."

"Không sao, về việc này chúng tôi cũng có trách nhiệm."

Lâm Dật vừa lái xe vừa nói:

"Cô muốn đi đâu?"

"Khách sạn Cẩm Tú, bạn học của tôi chuẩn bị cử hành hôn lễ ở đó."

"Được, tôi biết vị trí rồi."

Lâm Dật gật đầu nói.



Khó trách nàng lại khăng khăng muốn Mercedes-Benz, hóa ra vì muốn có mặt mũi khi tham gia buổi hôn lễ của bạn.

. . .

Ở phía trước cửa khách sạn Cẩm Tú, một chiếc cổng vòm làm bằng bóng bay nhiều màu sắc được dựng thẳng đứng, trông vô cùng đẹp mắt.

"Tĩnh Thư đã xảy ra chuyện gì vậy chứ? Bây giờ là 12 giờ rồi, hôn lễ cũng sắp bắt đầu, tại sao cậu ấy còn chưa tới chứ?"

Một người phụ nữ nhuộm tóc vàng nói.

"Hiện tại Tĩnh Thư đã khác trước đây, có một người bạn trai giàu có, thời gian của cô ấy rất quý giá, nào giống chúng ta rảnh rỗi như vậy."

Một cô nữ sinh tóc ngắn nói:

"Mấy ngày trước cô ấy còn nói, bạn trai đã mua cho cô ấy một chiếc Mercedes, bây giờ cô ấy xem như bay lên đầu cành trở thành Phượng Hoàng."

"Cũng đừng nghe cô ta khoác lác, mấy ngày trước tôi còn chứng kiến cô ta chen chúc bắt xe buýt đây, ở đâu ra bạn trai giàu có, chính là muốn khoe khoang thôi."

"Không đến mức đấy chứ."

Nữ sinh tóc ngắn nói:

"Chúng ta đều là bạn học, cũng không phải người ngoài, cô ấy thổi có phải là hơi quá rồi không?"

"Mấy người bạn trai của chúng ta đều là công tử và ông chủ nhỏ, cô ta hâm mộ ghen ghét, cho nên mới nói như vậy, cố ý chọc giận chúng ta."

"Nếu nói như vậy, mình thật sự tin."

"Ôi chúa ơi, mọi người nhìn kìa! Đó là siêu xe, Pagani Zonda!"

Nghe thấy những khách mời còn lại hò hét ầm ĩ, mấy cô gái đều ngẩng đầu nhìn qua.

Bất ngờ phát hiện một chiếc siêu xe màu bạc, đang chậm rãi đi về phía bên này.

"Không phải là tới tham gia buổi hôn lễ chứ?"

Nữ sinh tóc vàng nói ra.

"Không thể nào, Oánh Oánh là bạn học của chúng ta, nàng và chồng nàng đều là gia đình phổ thông, làm sao có thể quen biết bạn bè đi siêu xe, đoán chừng là chiếc xe này chỉ đi ngang qua."

"Chiếc xe này đẹp như vậy, có lẽ phải hơn 10 triệu."

"Chắc vậy."

Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, Lâm Dật dừng xe ở trước cửa khách sạn.

Hai cánh cửa hải âu mở ra, Cố Tĩnh Thư cầm túi xách đi xuống, nhìn đám đông đang ngây người.

"Tĩnh, Tĩnh Thư, cậu thực sự ngồi siêu xe tới!"

"Anh ấy, hôm nay anh ấy đúng dịp rảnh rỗi, nên đưa mình tới đây."

Cố Tĩnh Thư ra vẻ khẩn trương nói, trong lòng cũng thầm cầu nguyện Lâm Dật đừng vạch trần chính mình.

Nếu không sự hoảng loạn này khó mà giải quyết.

"Tĩnh Thư, vẫn là cậu lợi hại, thực sự có một người bạn trai giàu có như vậy. Nói rõ xem, cậu dùng cái tư thế gì để nắm anh ta vào tay thế."

Mấy cô nàng này đều tin tưởng rằng, Cố Tĩnh Thư không có khoác lác, là thật sự có người bạn trai phú nhị đại.

Cố Tĩnh Thư cúi người, nhìn Lâm Dật đang ngồi ở trong xe,

"Cám ơn anh, đi đường chậm một chút nhé."

"Ừm."

Lâm Dật gật gật đầu, sau đó lái xe nghênh ngang rời đi.

Trước đó, hắn đã dùng nàng làm tấm lá chắn một lần, vậy thì lần này giúp nàng cản một lần, xem như hòa nhau.

Reng reng reng _ _ _



Vừa lái xe đi ra ngoài không bao lâu, điện thoại di động của Lâm Dật đổ chuông, là bà chủ nhà hắn đang thuê.

Chủ nhà chỗ Lâm Dật thuê ở là một người phụ nữ trung niên, tên là Ngô Kinh Lan, hơn bốn mươi tuổi, ngoài công việc đánh mạt chược hàng ngày, thì chính là thu tiền thuê nhà của ba căn phòng nhỏ.

Mỗi lần nhìn đến số điện thoại của cô ta, Lâm Dật đều có loại cảm giác sợ mất mật.

Bởi vì mỗi lần điện thoại gọi tới, hắn đều phải xin khất nợ tiền thuê phòng.

Nhưng lần này, Lâm Dật không còn sợ nữa, trong lòng rất thẳng thắn.

Không phải chỉ là tiền thuê nhà sao, chính mình trả nổi!

"Lâm Dật, cậu đã khất nợ 18 ngày tiền thuê phòng, khi nào thì trả tiền thuê phòng tháng này!"

Điện thoại vừa kết nối, lập tức nghe thấy tiếng rống của Ngô Kinh Lan.

"Đừng lo, bây giờ tôi sẽ mang tiền về trả cho chị."

"Mau trở về đi, một lát nữa tôi còn có việc."

Tiền thuê nhà có thể chuyển khoản qua Wechat, nhưng Lâm Dật không có ý định sống ở đó nữa.

Mặc dù không có nhà, nhưng khách sạn Bán Đảo là của mình, hoàn toàn có thể chuyển đến ở trong khách sạn, tội gì phải chịu cảnh đi thuê phòng?

Chỉ cần quay trở về thu dọn đồ đạc và rời đi.

Khu vực nhỏ chỗ Lâm Dật thuê ở là một quần thể lâu đời với gần 30 năm lịch sử.

Ngoại trừ giá tiền thuê nhà rẻ, dường như không có bất kỳ ưu điểm gì khác.

. . .

Tiểu khu Hòa bình, tòa nhà số 4, đơn vị 3, phòng 602.

Ngô Kinh Lan và con gái của cô ta, vừa ăn cơm trưa vừa xem bộ phim Đạo Mộ Bút Ký.

"Mẹ, không phải chỉ là thiếu hơn mười ngày tiền thuê nhà sao, mẹ cũng cũng đừng thúc giục Lâm Dật nữa."

Người mở miệng là Trương Tinh Tinh, là con gái của Ngô Kinh Lan. Sau khi tốt nghiệp đại học, nàng vẫn luôn ôn tập ở nhà, chuẩn bị thi nhân viên công chức.

Vẻ bề ngoài của Trương Tinh Tinh cũng không tệ, không phải mẫu phụ nữ đoan trang uy nghiêm như Kỷ Khuynh Nhan, nàng mang lại cảm giác có chút giống tiểu muội nhà bên.

"Mẹ có thể không thúc được sao, nhỡ đâu ngày nào đó cậu ta chạy trốn, vậy chẳng phải tiền thuê nhà sẽ mất sao."

"Sẽ không đâu, Lâm Dật không phải người như vậy."

Trương Tinh Tinh nói ra.

"Con làm sao biết cậu ta không phải người như vậy."

Ngô Kinh Lan nói ra:

"Mẹ nói cho con biết, con tốt nhất đừng có ý tưởng khác, hai người không có khả năng, mẹ sẽ không để cho hai đứa ở cùng nhau."

Bởi vì Liễu Tư Tư ghét bỏ căn nhà mà Lâm Dật thuê quá dột nát, nên cô ta rất ít khi đến đây.

Cho nên, hai mẹ con Ngô Kinh Lan cũng không biết chuyện Lâm Dật đã có bạn gái, vẫn cho là hắn còn độc thân.

"Vì sao không được chứ, Lâm Dật không chỉ có lớn lên đẹp trai, mà còn có ý chí tiến thủ trong công việc, con cảm thấy anh ấy rất tốt."

"Đẹp trai có ích lợi gì, cũng không thể coi như cơm mà ăn."

Ngô Kinh Lan nói ra:

"Tương lai con sẽ trở thành một nhân viên công chức, chờ đến khi làm việc ở cơ quan đơn vị, với nhan sắc của con, những thiếu gia theo đuổi con nhất định sẽ ưu tú hơn Lâm Dật gấp mấy lần, tại sao con phải ở cùng với người làm công ăn lương như cậu ta."

-----

Dịch: MBMH Translate