Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Chương 47: Chỉ Anh Mới Có Thể Nhìn, Không Thể Cho Người Khác Nhìn?

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Được rồi, vừa vặn anh cũng phải trở về thay quần áo, sau ba mươi phút nữa, em chờ anh ở bãi đỗ xe công ty."

"Vâng."

Nói xong việc chính, Lâm Dật cúp điện thoại, đem bức họa để lên trên xe của mình, chuẩn bị đi đón Kỷ Khuynh Nhan.

Không đến nửa giờ đồng hồ, Lâm Dật đã đến bãi đỗ xe của tập đoàn Triều Dương.

Trùng hợp vào lúc này, Kỷ Khuynh Nhan cũng đi ra từ trong thang máy, sau đó hai người lái xe đi về biệt thự Cửu Châu Các.

"Anh mau thay quần áo đi, một lát nữa chúng mình sẽ xuất phát."

Kỷ Khuynh Nhan nói ra.

Đến phòng thay đồ, Lâm Dật lấy ra bộ âu phục của mình.

Vừa mới chuẩn bị thay đồ, thì anh nghe thấy tiếng nước chảy vang lên trong phòng vệ sinh.

"Đây là muốn tắm sao? Người phụ nữ này có bệnh thích sạch sẽ sao?"

Cảm thán một câu, Lâm Dật không có quan tâm nhiều như vậy nữa, đổi lại áo sơ mi và âu phục, chuẩn bị đi ra ngoài.

Khi Kỷ Khuynh Nhan tắm rửa xong đi ra, đã là sau 20 phút.

Dáng người nở nang quấn lấy khăn tắm màu trắng, trên bờ vai còn có vài giọt nước còn đọng lại, có thể xưng là vưu vật chốn nhân gian.

"Anh thật đúng là cái móc treo quần áo, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy một người có thể mặc âu phục thành loại hiệu quả này đấy."

"Em cũng là người đầu tiên anh nhìn thấy, một người có thể quấn khăn tắm thành loại hiệu quả này."

"Lưu manh, chỉ biết chiếm tiện nghi."

Kỷ Khuynh Nhan đi tới,

"Trước chờ một lát, để em giúp anh chỉnh sửa một chút."

Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan đi đến trước mặt Lâm Dật và ngồi xổm người xuống, giúp đỡ Lâm Dật chỉnh sửa lại ống quần cho gọn gàng chỉn chu.

"Không tệ, không tệ."

Kỷ Khuynh Nhan đứng dậy, tiếp tục lau tóc,

"Đợi em thêm một lát, xong ngay đây."

"Được."

Lâm Dật gật gật đầu,

"Đúng rồi, tiệc mừng thọ của ông nội em tổ chức ở đâu vậy?"

"Khu biệt thự Đông Hồ nằm ở ngoại thành, chắc anh có biết chỗ đó?"

"Biết chứ, lúc trước lái xe đi ngang qua một lần."

Tuy rằng cũng là biệt thự, nhưng bởi vì lý do vị trí địa lý, giá cả của khu biệt thự Đông Hồ lại không đắt lắm, thậm chí còn không bằng biệt thự Vân Thủy của Kỷ Khuynh Nhan.

Ưu điểm duy nhất chính là phong cảnh đẹp, có khuôn viên đình viện độc lập của chính mình.

Tương đối thích hợp cho thành phần người cao tuổi dưỡng lão.

Kỷ Khuynh Nhan trở về phòng thay quần áo, Lâm Dật buồn bực ngán ngẩm ngồi chờ đợi nàng xuống lầu.

Lúc này, điện thoại di động của Lâm Dật vang lên, là một số máy xa lạ.

"Chào ngài, xin hỏi ngài là Lâm Dật, Lâm tiên sinh đúng không ạ?"

Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói rất dịu dàng.

"Là tôi."

"Thưa Lâm tiên sinh, tôi là quản lý cửa hàng Patek Philippe ở quảng trường Thời Đại. Ba ngày trước, ngài đặt mua chiếc đồng hồ kỷ niệm hãng tròn 175 năm ở tại cửa hàng chúng tôi. Nay hàng đã về đến cửa hàng, tôi chuẩn bị đưa qua cho ngài, xin hỏi hiện giờ ngài có thuận tiện nhận hàng không?"

"Một lát sau tôi phải đi ra ngoài, các cô đưa đến khu biệt thự Cửu Châu Các là được."

"Thưa Lâm tiên sinh, bởi vì hàng hoá quá mức quý giá, chúng tôi nhất định phải giao tới tận tay của ngài, cho nên. . ."

"À, vậy các cô gọi người đưa đến khu biệt thự Đông Hồ đi."

"Vâng, thưa Lâm tiên sinh."

Tắt điện thoại, Lâm Dật tiếp tục loay hoay nghịch điện thoại di động, cho hết thời gian.



Sau mười mấy phút, Kỷ Khuynh Nhan mặc chiếc váy dạ hội màu xanh lam có thể thay đổi dần sắc màu, từ tầng lầu bước xuống cầu thang.

Trên chiếc cổ ngọc đeo một sợi dây chuyền kim cương, càng làm nổi lên khí chất của cả con người.

Đặc biệt là hai tòa sơn phong rung rinh phía trước kia, so với dây chuyền kim cương càng thêm loá mắt.

Dường như cảm nhận được ánh mắt mang theo tính xâm lược của Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan vén khăn choàng lụa mỏng trên người lên, che chắn cảnh sắc trước ngực.

"Đừng nhìn nữa, mau giúp em kéo khóa đằng sau lưng lên."

"Anh tự hỏi làm sao chỗ đó sắp nhảy ra ngoài rồi, hóa ra là chưa cài khóa kéo."

"Con mắt của anh không thể nhìn sang chỗ khác được à, cứ phải nhìn chằm chằm vào chỗ đó hay sao."

"Chủ yếu là chỗ đó quá nổi bật, anh cũng không muốn nhìn đâu."

"Chỉ biết ba hoa."

Lâm Dật cười cười đi tới, giúp đỡ Kỷ Khuynh Nhan kéo dây khóa của chiếc váy dạ hội, sau đó anh phát hiện hai ngọn núi phía trước đã bị bao phủ hoàn toàn ở bên trong.

"Thế này cũng được, tốt nhất là giấu đi."

Lâm Dật hài lòng mà nói.

"Ý của anh là, chỉ có anh mới có thể nhìn, còn không thể cho người khác nhìn, có phải ý này hay không?"

Kỷ Khuynh Nhan chống hai tay vào bờ eo thon, nói ra.

"Thông minh, chính là ý tứ này."

"Đẹp mặt anh."

"Đi thôi, lúc khác lại tranh luận cùng anh tiếp."

Sau đó, hai người đi ra xe, lái thẳng theo hướng khu biệt thự Đông Hồ.

Bởi vì tọa lạc ở vùng ngoại thành phía Đông thành phố, nên giá nhà ở khu biệt thự Đông Hồ đã không tính là tấc đất tấc vàng.

Có thể mua nhà ở chỗ này, cũng không tính là việc xa xỉ.

Lúc này, không ít khách mời đang lần lượt đi đến trong sân lớn của khu biệt thự Đông Hồ.

Ngoài ra, còn có rất nhiều thế hệ trẻ tuổi đến từ các gia tộc khác, có mối quan hệ nhân mạch với Kỷ gia tích lũy từ nhiều năm trước tới nay.

Lúc này, tất cả đều chạy tới đây, tham gia chúc thọ lão thái gia của Kỷ gia.

Bên trong đình viện, người nổi bật nhất cũng chính là ông lão mặc toàn thân trang phục màu đỏ, đứng ở cửa chính của khu biệt thự, tuy rằng chống quải trượng, nhưng trông vẫn rắn rỏi.

Tên của ông lão là Kỷ Vĩnh Thanh, chính là nhân vật chính của buổi yến hội ngày hôm nay.

"Ông ngoại, chúc ông mỗi năm đều có ngày hôm nay, hàng tháng đều có ngày hôm nay, càng sống càng trẻ."

Nói chuyện là một cô gái mặc váy dạ hội màu trắng, trên tay bưng chiếc chén, đang châm trà cho Kỷ Vĩnh Thanh.

Lâm Dật cũng từng gặp cô nàng châm trà cho Kỷ Vĩnh Thanh này, nàng chính là Dương Thiên Tâm cho hắn đánh giá một sao ngày hôm qua.

Trừ nàng ra, ở bên cạnh nàng còn có một cặp vợ chồng trung niên và một người đàn ông tuổi trẻ.

Vợ chồng trung niên tên là Dương Phong và Kỷ An Dung, là cha mẹ của Dương Thiên Tâm.

Còn người thanh niên trẻ tuổi khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc âu phục màu đen, trông có vẻ là một doanh nhân.

Tên của người thanh niên là Phó Chính Bình, là bạn trai của Dương Thiên Tâm.

"Chẳng qua là một cái sinh nhật, vậy mà các con đều chạy về đây, nhất là Chính Bình, còn từ Yến Kinh trở về, quá cực khổ rồi."

Kỷ Vĩnh Thanh cười ha hả nói,

"Ông ngoại, công việc của Chính Bình ở bên Yến Kinh đều đã ổn định, mà con nghe anh ấy nói, còn muốn cố gắng hơn để giành thị trường bên Trung Hải này đấy."

Dương Thiên Tâm kiêu ngạo nói.

"Ồ, chuyện đó rất khó lường."

Kỷ Vĩnh Thanh nói ra:

"Yến Kinh và Trung Hải, thế nhưng đều là thành phố giàu nhất nhì ở Hoa Hạ, nếu như nó có thể giành được toàn bộ hai thị trường lớn này, thì thật là tài giỏi."

"Cám ơn gia gia khích lệ."



Dương Phong và Kỷ An Dung đứng ở bên cạnh, cảm thấy khá hài lòng với con rể tương lai của mình.

Đừng nói là ở thành phố Trung Hải, cho dù nhìn khắp toàn bộ Hoa Hạ, Phó Chính Bình đều được tính là thanh niên tài tuấn.

"Lão Kỷ này, ông có người cháu rể thật khó lường."

Một ông lão mái tóc hơi bạc đi tới và nói ra:

"Trong số những người đi tới đây, xe của cậu ta là đắt tiền nhất, hơn nữa còn là một doanh nhân trẻ, tương lai khẳng định tươi sáng. Nếu như có một ngày tôi gặp phải phiền toái, ông cũng có thể giúp đỡ rồi."

"Ông Lưu, ngài quá khách khí rồi. Lấy giao tình giữa ngài và ông ngoại của cháu, nếu quả thật gặp phải vấn đề gì khó khăn, chỉ cần nói một tiếng, chúng cháu nhất định sẽ hết sức giúp đỡ."

Dương Thiên Tâm nói ra.

"Vậy thì ta cám ơn các ngươi trước đi."

"Nhìn lão Kỷ xem, người ta đúng là có cô cháu gái tốt, thật sự là tăng thêm thể diện."

Lại một ông lão nói ra:

"Đời tôi lại không có phúc khí như vậy."

Đối mặt với sự khích lệ của mọi người, Dương Thiên Tâm tràn đầy ý cười.

Một loại cảm giác thỏa mãn chưa từng có tự nhiên sinh ra.

Nhìn thấy sự chú ý của người khác đều rơi xuống người con gái và con rể của mình, Dương Phong và Kỷ An Dung cũng cảm thấy có mặt mũi, cười nhìn Kỷ An Thái hỏi:

"An Thái, làm sao Khuynh Nhan còn chưa đến, giờ là lúc nào rồi."

Kỷ An Dung nói ra.

"Em vừa mới gọi điện thoại, nó đang đi ở trên đường rồi, lập tức sẽ tới ngay thôi."

Kỷ An Thái nói.

"Chị nghe nói Khuynh Nhan có bạn trai? Lần này cũng sẽ tới chứ?"

"Ừm, hai đứa đi cùng nhau."

Kỷ An Thái cười ha ha nói, ông cũng vô cùng hài lòng với con rể của mình.

"Con bé Khuynh Nhan có đối tượng rồi? Tại sao không nói với ta một tiếng? Cậu ta làm nghề gì?"

Kỷ Vĩnh Thanh hỏi.

"Hai đứa nó mới quen nhau không bao lâu, tình huống cụ thể con cũng không rõ ràng lắm, nhưng điều kiện phải rất khá, hình như cũng là một doanh nhân, đứng chung một chỗ với Khuynh Nhan vô cùng xứng đôi."

Kỷ An Thái vô cùng kiêu ngạo nói.

"Chỉ cần xứng đôi là được."

Kỷ Vĩnh Thanh cười ha hả nói:

"Hiện tại, hai đứa cháu gái đều có chỗ dựa rồi, ta cũng không còn phải lo lắng nữa."

Mấy người Kỷ An Dung không để bụng, cho dù bạn trai của Khuynh Nhan có điều kiện tốt đến mấy, cũng chưa chắc có thể vượt hơn Chính Bình nhà mình.

Lúc này, Dương Thiên Tâm kéo tay áo Phó Chính Bình, nhỏ giọng nói ra:

"Một lát nữa, biểu muội của em và bạn trai nó đến đây, anh phải biểu hiện tốt một chút, đừng làm cho em mất mặt. Từ nhỏ đến lớn, sự tình gì em cũng không sánh bằng nó, hôm nay có thể che lại danh tiếng của nó hay không, thì phải xem chính anh đấy."

"Thiên Tâm, sao em không nói sớm chứ? Anh có người bạn vừa mua một chiếc Bentley giá hơn 6 triệu nhân dân tệ, sớm biết thế thì anh lái xe của cậu ấy tới rồi."

Phó Chính Bình cười nói.

"Không sao, chiếc Đại Ngưu này cũng không tệ, bất kể nói thế nào, nó cũng có giá hơn 400 vạn đây."

Ong ong ong _ _

Đúng lúc này, mọi người nghe thấy từng đợt tiếng nổ vang, ánh mắt đều bị hấp dẫn về một hướng.

Mọi người bất ngờ phát hiện ở cửa chính có một chiếc siêu xe màu bạc đỗ lại!

"Ôi Chúa ơi, chiếc xe này hình như là Pagani Zonda, trong nước giá bán hơn 20 triệu đấy!"

"Đến cùng là vị đại nhân vật nào tới đây? Vậy mà lái xe siêu đắt như thế?"

----------

Dịch: MBMH Translate
« Chương TrướcChương Tiếp »