“Được đó, mau đi thử đi.”
Hai người cùng nhau bước vào cửa hàng, Kỷ Khuynh Nhan chỉ vào bộ váy dạ hội trên người mẫu nói:
“Tôi muốn thử bộ váy này.”
“Được, cô chờ một lát.”
Nhìn trang phục của hai người liền biết họ là kẻ có tiền, nhân viên cửa hàng rất vui vẻ phục vụ những khách hàng như vậy.
Nếu đổi thành người bình thường, khả năng bọn họ sẽ miễn cưỡng phục vụ.
Rất nhanh bộ váy đã được lấy xuống, Kỷ Khuynh Nhan cầm đi vào phòng thử đồ, Lâm Dật chán đến chết chờ ở bên ngoài.
“Lâm Dật, anh tới đây một chút.” Trong phòng thử đồ Kỷ Khuynh Nhan nói vọng ra.
“Em đang thay quần áo mà, anh đi vào không tốt lắm đâu.”
“Em còn không sợ, anh sợ cái gì.”
Lâm Dật suy nghĩ một hồi, thấy cô ấy nói rất đúng!
Cô ấy là phụ nữ còn không sợ, bản thân anh là đàn ông, sợ cái quái gì?
Trong phòng thử đồ, Kỷ Khuynh Nhan đưa lưng về phía Lâm Dật, đôi tay che ngực lại.
“Anh giúp em kéo khóa kéo sau lưng lên đi, em không tự mình kéo lên được.”
Chiếc váy mà Kỷ Khuynh Nhan chọn là kiểu váy hở lưng, dây kéo chỉ ở vị trí trên mông một chút.
Tấm lưng cô trắng nõn như ngọc.
“Chiếc váy này của em có phải là lộ hơi nhiều rồi không?” Lâm Dật nhận xét một câu.
Kỷ Khuynh Nhan nghe xong bật cười khúc khích, chỉ vào cái ghế dựa bên cạnh, “Còn có áo choàng đó, có thể che bớt phần lưng đằng sau mà.”
Lâm Dật liếc mắt nhìn qua, phát hiện trên ghế dựa quả nhiên có một cái áo choàng màu nhạt.
Nhưng đôi mắt anh lại bị nội y của Kỷ Khuynh Nhan hấp dẫn.
“Kỷ tổng, em chắc chắn mình cup D sao? Anh cảm thấy có vẻ như là cup E đấy.”
“Đừng nhìn lung tung.”
Kỷ Khuynh Nhan đưa bàn tay ra chụp lấy nội y của mình, sao lúc thay quần áo cô có thể quên nó được cơ chứ?
Lâm Dật cũng không thèm để ý, giúp đỡ Kỷ Khuynh Nhan kéo khóa kéo lên.
“Được rồi.”
Từ phòng thử đồ bước ra, Kỷ Khuynh Nhan nhìn tấm gương lớn trước mặt, xách theo làn váy, hơi nghiêng người nhẹ.
“Thế nào, đẹp không?”
“Vô cùng good.”
Kỷ Khuynh Nhan thích thú nói, “Là giáo viên nào dạy tiếng Anh cho anh vậy hả? Thật là khủng khiếp!"
“Chỉ cần diễn đạt được ý của anh là được rồi, không cần quá quan trọng tiểu tiết.”
Kỷ Khuynh Nhan cười cười gật đầu, “Nếu anh đã nói đẹp, vậy thì chọn cái này đi.”
“Không thành vấn đề.”
Các nữ nhân viên cũng bị Kỷ Khuynh Nhan làm cho kinh ngạc.
Nếu mặc ở trên người bọn họ, khẳng định sẽ không có hiệu ứng tốt như vậy.
“Thưa cô, tôi cảm thấy bộ váy dạ hội này được tạo ra là để dành riêng cho cô, quả thực quá vừa người.”
“Cảm ơn, tôi đi thay quần áo trước, phiền cô một lát nữa giúp tôi gói quần áo lại.”
“Được, không thành vấn đề.”
“Ông xã, bộ váy dạ hội này thật sự rất xinh đẹp, em cũng muốn một bộ. Em sẽ mặc nó vào ngày công ty anh khai trương.”
Người đang nói chuyện là một cô gái còn rất trẻ, nàng mặc một chiếc váy ôm sát màu đen, đi bên cạnh là một người đàn ông trung niên bụng phệ khoảng bốn mươi tuổi, cả người toát ra khí thế ngạo mạn.
“Chuyện nhỏ.”
Người đàn ông trung niên nhìn nhân viên nữ nói, “Lấy cho tôi một bộ váy giống như vậy.”
“Thật sự xin lỗi, bộ váy này của cửa hàng chúng tôi là đồ thiết kế riêng. Nếu ngài muốn nó thì phải đặt trước, khoảng một tháng nó sẽ được đưa đến tận tay ngài.”
“Phải chờ đến một tháng?”
Người đàn ông trung niên khó chịu nói, “Có thể làm nhanh hơn không, ngày mốt vợ tôi phải mặc rồi.”
“Thật sự xin lỗi, yêu cầu này chúng tôi không thể làm được. Để đảm bảo chất lượng theo quy định, cần ít nhất một tháng để hoàn thành ạ.”
“Các người không cần chơi chiêu này với tôi, còn không phải chỉ là tiền thôi sao? Tôi cho các người thêm một vạn tệ, nói với nhà thiết kế của các người nhanh chóng may cho tôi một bộ.”
Các nữ nhân viên đều sắp khóc đến nơi rồi.
“Thưa ngài, bộ váy dạ hội này là do nhà thiết kế Italy thiết kế ra, được chế tác hoàn toàn thủ công, không thể giao đến tay ngài trong vài ngày được.”
Người đàn ông trung niên bĩu môi, ông ta đã nói đến mức độ này nhưng đối phương còn không nhượng bộ, phỏng chừng là thật sự làm không được.
“Em cũng nghe họ nói rồi đó, bọn họ không thể làm xong trong vài ngày được, chúng ta chọn mẫu váy khác đi.”
“Không được, em chỉ thích bộ váy này thôi.”
Người phụ nữ trẻ tuổi đi qua nói: “Này, bộ váy này hình như có giá hơn 80 ngàn nhân dân tệ.”
“Đúng vậy.” Nữ nhân viên nói.
“Xem bộ dạng của hai người bọn họ, phỏng chừng cũng mua không nổi, kêu cô ta cởi ra đi, để cho tôi mặc lên.”
“Ai nói tôi mua không nổi?” Kỷ Khuynh Nhan lạnh nhạt nói.
“Hơn hơn 80 ngàn nhân dân tệ, cô thật sự có thể mua nổi sao?” Người phụ nữ trẻ tuổi khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt không tin.
“Đương nhiên.” Kỷ Khuynh Nhan nói: “Hơn nữa tôi là dùng tiền của chính mình làm ra để mua.”
Người phụ nữ tức giận, “Cô có ý gì, chẳng lẽ cô nói tôi bám theo người giàu có sao!”
“Bản thân là loại người thế nào, thì bản thân tự biết.”
Đối mặt với khí khái mạnh mẽ của Kỷ Khuynh Nhan, người phụ nữ bị dọa lui lại nửa bước.
“Ông xã, người phụ nữ này ức hϊếp em, anh mau giúp em đòi lại công bằng đi.”
Người đàn ông trung niên nhìn Kỷ Khuynh Nhan cười cợt.
“Tôi biết cô không thiếu tiền, nhưng tôi nói cho cô biết, chỉ cần tôi lên tiếng, bộ váy này chắc chắn sẽ là của chúng tôi.”
“Dựa vào cái gì?”
Người đàn ông trung niên sờ sờ vào trong túi mình, sau đó lấy ra một tấm thẻ hoàng kim.
“Có nhìn rõ không, tôi là hội viên hoàng kim của quảng trường Thời Đại, có quyền cưỡng chế mua sắm, hiện tại các người đã hiểu rõ chưa.”
Nhìn thấy trên tay người đàn ông trung niên là tấm thẻ hoàng kim, các nữ nhân viên đều hết sức kinh ngạc.
Dựa theo nội quy và chế độ hội viên của quảng trường Thời Đại, phải ở chỗ này tiêu phí đủ 5 triệu mới có thể trở thành hội viên hoàng kim.
Những người này không chỉ được giảm giá khi mua sắm mà còn có quyền ưu tiên mua trước!
Cho nên chiếc váy này, cho dù cô gái trước mặt đã nhìn trúng trước, nhưng trước tiên vẫn phải bán cho người bên kia!
Kỷ Khuynh Nhan cũng không nói gì, cô là khách quen của quảng trường Thời Đại, cô cũng biết chế độ hội viên của nơi này.
Cứ cho là cô đã nhìn trúng bộ váy này trước đi, nhưng người ta là hội viên hoàng kim, cô có muốn cũng không thể tranh mua được.
“Ha ha, còn chờ cái gì nữa, còn không mau chóng cởi bộ váy ra.” Người phụ nữ trẻ tuổi đắc ý nói.
Kỷ Khuynh Nhan lạnh mặt, nhấc theo làn váy đi vào phòng thử đồ.
“Chờ một lát, em làm gì vậy.” Lâm Dật hỏi.
“Em phải thay quần áo ra, anh vào giúp em cởi khóa kéo đi.”
“Được.”
Hai người đi vào phòng thử đồ, Lâm Dật giúp đỡ Kỷ Khuynh Nhan cởi bỏ khóa kéo phía sau xong liền đi ra.
Nhìn thấy Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan đều lúng túng, người đàn ông trung niên và người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh ông ta đều hết sức cao hứng và vui vẻ.
“Làm người phải hiểu rõ một chân lý. Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, tuy rằng điều kiện của các người cũng không tệ, nhưng so với tôi còn kém hơn một bậc, lát nữa đi ra cửa nhớ tránh sang một bên, đừng để bị mất mặt.”
Lâm Dật cười cười không nói gì, đứng ở một bên chờ Kỷ Khuynh Nhan đi ra.
Không quá vài phút, Kỷ Khuynh Nhan đã thay xong quần áo, đưa bộ váy vào tay nhân viên cửa hàng, chuẩn bị rời đi.
“Đi cái gì mà đi.” Lâm Dật nói.
“Quần áo không mua, còn ở nơi này làm gì.”
“Ai nói không mua? Nhất định phải mua.”
Kỷ Khuynh Nhan lôi kéo Lâm Dật, “Bọn họ là hội viên hoàng kim của quảng trường Thời Đại, có quyền ưu tiên mua sắm, cho dù em nhìn trúng trước cũng vô dụng thôi.”
“Không phải chỉ là hội viên hoàng kim thôi sao, có gì đặc biệt hơn người.”
“Ha ha, hội viên hoàng kim xác thật không có gì ghê gớm, nhưng chính là có thể mua được bộ váy từ trong tay hai người.”
Lâm Dật từ trong túi lấy ra một tấm thẻ bạch kim.
“Các người là hội viên hoàng kim, có quyền ưu tiên mua sắm, tôi đây là hội viên kim cương, sẽ càng không thành vấn đề.”
------
Dịch: MBMH Translate