Chương 12: Lãnh Địa Tư Nhân

"Nhưng mà hôm nay không được." Lâm Dật nói.

"Em còn phải đi chạy vài chuyến đây, hôm khác lại sang."

"Mấy ngày nữa, chồng chị sẽ đi công tác về, đến lúc đó cậu lại không dám tới."

"Không sao, chờ lần sau anh ấy đi công tác em lại tới."

"Đáng ghét."

Sau khi chào một câu, Lâm Dật lái xe rời đi.

Hắn nhìn thời gian, đã hơn bảy giờ.

Lúc trước Lâm Dật ở bộ phần tiêu thụnên biết quy tắc của nghề này.

Các trung tâm bán nhà đều thực hiện chế độ thay ca.

Ban ngày sẽ có toàn bộ nhân viên đợi việc. Đến buổi tối, một số nhân viên ở lại kinh doanh, chờ đến tám giờ tối.

Nếu như mình lái xe nhanh một chút, thời gian sẽ vừa kịp.

Lái xe khoảng nửa giờ, Lâm Dật đã tới khu biệt thự Cửu Châu Các.

Giống như tên của nó, Cửu Châu Các tổng cộng có chín tòa biệt thự. Mỗi căn đều nguy nga tráng lệ có view nhìn thẳng ra biển.

Nhưng vì diện tích, phong cách trang trí và vị trí địa lý khác biệt, giá cả của từng căn cũng khác nhau.

Tuy nhiên, giá cả chênh lệch không quá cao, cho nên mỗi căn nhà lấy ra đều có thể thành căn nhà đỉnh cấp ở Trung Hải.

Ngồi trong xe, ngắm nhìn cảnh sắc khu biệt thự Cửu Châu Các, Lâm Dật thật sự thỏa mãn. Sau này mình sẽ có một toà biệt thự ở nơi đây.

Nhưng chỉ không biết hệ thống cho mình căn biệt thự nào.

Thưởng thức xong cảnh sắc bên ngoài, Lâm Dật dừng xe, đẩy cửa đi vào sảnh quản lý nhà.

Thấy có khách đi vào, một nhân viên kinh doanh nữ nhìn Lâm Dật, sắc mặt chợt biến đổi.

"Anh đến đây làm gì?"

Nhìn thấy người nói chuyện, Lâm Dật cũng hơi bất ngờ.

Nhân viên nữ tên Trương Mộng Vũ, là đồng nghiệp trước đây của Lâm Dật.

Lúc còn ở công ty, cô gái này từng nhiệt tình theo đuổi Lâm Dật. Sau khi bị hắn dùng lời lẽ đứng đắn từ chối, cô ta trở thành trò cười của công ty, cho nên giận dữ nghỉ việc.

"Tôi muốn tìm quản lý của các cô." Lâm Dật cười nói.

Thế giới này quá nhỏ, vậy mà lại gặp phải cô ta ở đây.

"Ha ha, quản lý của chúng tôi lát nữa phải gặp khách hàng lớn, không có thời gian quan tâm tới anh đâu." Trương Mộng Vũ nói.

"Còn anh, tới đây làm gì? Chẳng lẽ bị sa thải rồi nên muốn tới đây tìm việc?"

"Hôm nay tôi mới bị sa thải, nhanh như vậy mà cô đã biết việc này rồi sao?"

Lâm Dật có hơi buồn bực, ai nhanh miệng như vậy?

"Đúng là anh đã bị sa thải?"



Trương Mộng Vũ cười trên sự đau khổ của người khác, vậy mà mình nói trúng rồi?

"Ừ." Lâm Dật gật đầu. "Giúp tôi tìm quản lý của cô là được."

"Chờ tôi có thời gian rồi lại nói." Trương Mộng Vũ lạnh nhạt nói.

"Hơn nữa, nhắc nhở anh, đừng hy vọng tôi nói tốt cho anh. Muốn đến chỗ chúng tôi ứng tuyển phải xem khả năng, đừng cho rằng mình đẹp trai thì có ưu thế."

Lâm Dật sờ sờ cằm, không phải chỉ là từ chối cô thôi sao, cần phải thế không?

"Tôi giải thích trước một chút. Mặc dù tôi bị cho nghỉ việc, nhưng tôi không đến đây để xin việc."

"Vậy anh tới đây làm gì?" Trương Mộng Vũ vẫn khoanh tay ôm ngực, vẻ mặt kiêu ngạo.

"Đừng nói với tôi là anh tới đây mua nhà nha."

Lâm Dật gật gù:

"Đúng là đến để mua nhà, nên muốn tìm quản lý của cô."

"Lâm Dật, đừng đùa nữa. Tốt xấu gì chúng ta cũng đã làm đồng nghiệp mấy tháng. Tôi lại không hiểu tình huống của anh sao?" Trương Mộng Vũ xem thường nói.

"Anh ở trong căn chung cư cũ kỹ, lái xe FAW rách nát, vậy mà muốn mua nhà Cửu Châu Các? Đừng đùa nữa được không? Tùy tiện một căn ở đây cũng phải có giá tám trăm triệu trở lên, anh mua nổi căn nào? Bán cả anh đi cũng không mua nổi nhà vệ sinh."

"Cô không tin thì thôi vậy. Tôi sẽ tự nói với quản lý của cô."

"Ha ha, anh nghĩ rằng quản lý của chúng tôi nhàn lắm sao? Làm sao có thì giờ tiếp đón anh cơ chứ." Trương Mộng Vũ liếc mắt tiếp tục nói: "Anh cho rằng anh là ai!"

Đúng lúc này, tiếng giày cao gót cộc cộc vang lên. Một người phụ nữ mặc trang phục văn phòng màu xám đi tới chỗ Lâm Dật.

"Quản lý Vương."

Thấy người phụ nữ mặc đồng phục văn phòng này, Trương Mộng Vũ khách khí lên tiếng chào hỏi.

"Tránh sang một bên! Lát nữa tôi lại xử lý cô!"

Vô cớ bị mắng một phen, Trương Mộng Vũ ngớ người.

Mình chưa làm gì cả, sao lại bị mắng?

Mắng Trương Mộng Vũ xong, nữ quản lý lập tức đổi thái độ, vẻ mặt tươi cười nói với Lâm Dật.

"Ngài chắc chính là Lâm Dật tiên sinh. Trước tiên tôi xin tự giới thiệu mình một chút, tôi là quản lý tiêu thụ của Cửu Châu Các, Vương Tuệ. Vừa nãy tôi đi nhà vệ sinh nên không tự mình tiếp đón, hi vọng ngài không trách."

"Không sao, không cần câu nệ như vậy."

"Ngài muốn tôi dẫn ngài đi xem nhà trước hay là giới thiệu cho ngài tình huống nơi này một chút trước?"

"Trước tiên..."

Không đợi Lâm Dật nói xong, Trương Mộng Vũ đã ngắt lời.

"Quản lý Vương, chị không cần lãng phí thời gian với anh ta. Anh ta là đồng nghiệp trước kia của em, hôm nay vừa bị đuổi việc rồi. Hơn nữa, anh ta là cô nhi, căn bản không mua nổi nhà ở Cửu Châu Các. Giới thiệu nhà cho anh ta hoàn toàn là lãng phí thời gian."

"Cô nói nhăng nói cuội cái gì đó!" Vương Tuệ trừng mắt.

"Đi phòng nhân sự báo danh đi, đừng đứng ngây ra đó nữa!"

Trương Mộng Vũ càng ngây người. Mình chưa làm gì cả, chỉ có lòng tốt nói vài lời thật lòng, tại sao lại bị sa thải?

"Quản, quản lý Vương, em không nói bậy mà. Em quen biết anh ta, hiểu rất rõ tình huống về anh ta."



"Hiểu rõ cái đầu cô!"

Vương Tuệ không nhịn được nói tục:

"Lâm tiên sinh đã một hơi mua hết các biệt thự Cửu Châu Các. Cô nói anh ta là đồng nghiệp của cô sao? Cô xứng sao!"

"Mua lại hết các biệt thự?"

Trương Mộng Vũ trợn trừng hai mắt, nhìn Lâm Dật như nhìn sinh vật ngoài hành tinh.

Mình nghỉ việc mới chưa tới một tháng, hắn làm sao lại thành người có tiền rồi?

Cho dù có trúng số độc đắc cũng không nhiều tiền như vậy chứ?

Lâm Dật cũng hơi ngây ngốc.

Thì ra không phải cho một căn biệt thự, mà là cho tận chín căn.

Nói cách khác, sau này mình chính là chủ của khu biệt thự Cửu Châu Các. Nơi này đã trở thành lãnh địa tư nhân của mình.

"Lâm tiên sinh, thực ngại quá, là do tôi quản lý nhân viên không tốt đã mang tới cho ngài trải nghiệm mua nhà không tốt. Đây là lỗi của tôi."

"Không sao." Lâm Dật rất rộng rãi đáp.

"Hiện giờ Cửu Châu Các đã là bất động sản của tôi, thủ tục nhập hộ chắc hẳn đều đã xong xuôi, có thể giao chìa khóa cho tôi không?"

"Tất cả đã chuẩn bị kỹ càng, ngài chờ một lát."

Nói xong, Vương Tuệ cất bước rời đi, lúc trở lại đã cầm theo một túi giấy.

"Lâm tiên sinh, đây là tất cả giấy tờ tài sản và chìa khóa chín căn biệt thự, mời ngài cất giữ cẩn thận."

Hắn cầm lấy chín cái túi giấy, khá là nặng.

Thì ra nhà nhiều quá cũng rất phiền não.

"Nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước." Lâm Dật khách khí nói.

"Xin tiễn Lâm tiên sinh."

"Không cần, các cô cũng bận bịu nhiều việc, cứ làm việc của mình đi."

Nói thì nói như thế, nhưng Vương Tuệ vừa đi ra, Trương Mộng Vũ đã lập tức theo đuôi.

Cô ta nhìn thấy Lâm Dật bỏ giấy tờ vào chiếc xe thể thao Pagani, toàn thân Trương Mộng Vũ đều không tốt.

Đây là chính là xe sang siêu cấp!

Mình rốt cuộc tạo nghiệt gì mà lại mắng một siêu cấp đại gia nhự vậy chứ?

Lái xe về lại khách sạn Bán Đảo, Lâm Dật chuẩn bị ở lại một đêm, sắp xếp đồ đạc một chút, ngày mai chính thức vào ở Cửu Châu Các.

Chợt, điện thoại Lâm Dật vang lên, là Vương Oánh gọi tới.

"Tiểu Dật, em biết không? Chị nghe tin tức ngầm nói, “mụ phù thủy” và Lý Giang Đông bị đuổi việc rồi."

------

Dịch: MBMH Translate