Ngu Yên rất quen thuộc với dáng vẻ này. Bởi vì khi nàng ở bên kia, phát hiện ra mình đã đến một thế giới khác cũng giống hệt như vậy.
“Nơi này sao, Điện hạ có thể nghĩ là tương lai.” Ngu Yên không nhanh không chậm nói: “Ví dụ, một hai ngàn năm sau.”
Tiêu Hoàn nhìn nàng chốc lát rồi lại hỏi: “Đang là Quốc hiệu nào?”
Ngu Yên cười: “Quốc hiệu rất dài, nhưng mà nếu Điện hạ muốn biết Hoàng đế họ gì, tôi có thể nói cho Điện hạ biết, chúng tôi không có Hoàng đế.”
Biểu cảm trên mặt Tiêu Hoàn đã rất khó tin.
“Điện hạ may mắn hơn tôi nhiều rồi.” Ngu Yên tiếp tục nói: “Khi tôi mới đến bên kia, bản thân đang ở đâu, đã xảy ra chuyện gì, toàn bộ đều không có ai nói cho tôi biết. Cũng không có ai tin tôi, chỉ dựa vào tôi tự tìm tòi từng chút từng chút một.”
Nàng mang theo nụ cười đắc ý: “Cho nên Điện hạ hãy nghĩ thoáng một chút, đừng có nghĩ quẩn mới phải.”
Dứt lời, nàng đưa quần áo trong tay cho hắn.
Tiêu Hoàn không nói gì, giơ tay ra nhận lấy.
“Đây là gì?” Hắn mở cái áo thun cotton dài tay ra xem, hỏi.
“Y phục cho Điện hạ mặc.” Ngu Yên nói: “Bên này không có quá chú trọng đến thế. Điện hạ mặc nó, ngủ hoặc là đi lại trong nhà này đều không sao.”
Tiêu Hoàn lại nhìn qυầи ɭóŧ: “Đây là khố?”
Ngu Yên biết đây là cách gọi món đồ này ở thế giới của hắn, nói: “Đúng vậy, đàn ông ở bên này đều phải mặc cái này.”
Trên mặt Tiêu Hoàn hiện lên vẻ chê bai, không nói gì, bỏ xuống.
Thấy hắn cuối cùng cũng chấp nhận hiện thực, Ngu Yên cũng không nói nhiều, giải thích cho hắn cách dùng của những đồ đạc trong phòng.
Nàng cố hết sức dùng những từ ngữ mà Tiêu Hoàn có thể nghe hiểu, giống như dạy một đứa trẻ. Từ việc làm thế nào mở công tắc đèn đến làm sao dội nước bồn cầu, còn có cách dùng của dầu gội đầu, nói rõ ràng mọi thứ.
Tiêu Hoàn vẫn mang vẻ mặt lành lạnh đó, chẳng nói chẳng rằng gì cả.
Ngu Yên cũng không định hầu hạ nhiều, sau khi giới thiệu tổng thể, nhìn Tiêu Hoàn.
“Bây giờ đã là nửa đêm, Điện hạ nhanh tay nhanh chân lên.” Ngu Yên hàm ý sâu xa: “Ở đây không có người hầu, Điện hạ tắm rửa vệ sinh, e là đều phải tự làm.”
Tuy chẳng hiểu làm sao lại có thêm một Tiêu Hoàn, nhưng Ngu Yên cuối cùng cũng về đến địa bàn của mình, tâm trạng rất tốt.
Nàng mở ti vi, trong đó đang phát chương trình tuyển chọn ca sĩ.
Lúc trước nàng luôn không thích xem loại chương trình này, bởi vì cảm thấy vừa ồn ào vừa nhiều chiêu trò. Nhưng bây giờ nghe những tiếng hát đã lâu không nghe, chẳng hiểu sao Ngu Yên cảm thấy thích thú, không khỏi ngâm nga theo. Về đến lầu hai, thu dọn quần áo đi tắm.
Hơi nước mờ mịt, Ngu Yên nằm trong bồn tắm mát xa, vốc một đám bọt, đặt chúng trong lòng bàn tay rồi thổi tan. Dưới ánh đèn, bọt xà phòng mịn màng nhẹ nhàng bay lên, rơi xuống bồn tắm. Ngu Yên tận hưởng, chỉ cảm thấy dường như bản thân đang ở thiên đường, thoải mái thở dài một hơi.
Cả một tháng trời, nàng không dùng dầu gội đầu, sữa tắm hay bất kỳ cái gì có thể tạo bọt.
Ở bên kia, chỉ có mấy thứ như xà phòng tụy, đậu tắm hay saponin. Còn nếu muốn gội đầu, sau khi gọi xong cũng không có máy sấy tóc.
Đương nhiên, những thứ này chẳng qua chỉ là vấn đề nhỏ trong sinh hoạt. Nàng luôn có người hầu hạ, biết bản thân mình sống cũng không tệ.
Thứ thật sự tra tấn nàng là nỗi sợ hãi phải ở lại bên kia không thể quay về, do đó mà mất đi tất cả.
Nghĩ đến tâm trạng lo âu giày vò đó, cùng với quá trình bình tĩnh nhẫn nại, từ từ tìm cách, Ngu Yến thực sự bái phục bản thân mình.