Chương 47: Nghi Ngờ 3

Mọi người đều biết lần này Hoàng đế đi Đông tuần, người lập được đại công ở trước mặt liệt tổ liệt tông chính là Tiểu Hoàn. Nghe Chu Sùng nói xong, tất cả mọi người đều lần lượt khen ngợi.

“Đại thắng lần này đều là công lao của các tướng sĩ Sóc Phương đã liều mình báo quốc.” Hoàng đế cười nhẹ: “Làm sao có thể nói là công lao của một mình Tử Chiêu.”

Chu Sùng nói: "Bệ hạ nói rất đúng! Nhưng mà, Quảng Lăng Vương điện hạ dũng cảm thiện chiến, ổn định biên cương, người trong thiên hạ đều lấy đó làm tự hào. Hôm nay lão thần may mắn được diện kiến điện hạ, có chút lễ vật hiến dâng điện hạ."

Tiêu Hoàn ngạc nhiên.

"Ồ?" Hoàng đế nói: "Không biết là vật gì?"

Chu Sùng mỉm cười, nhìn về phía sau.

Không lâu sau, một vị quý phu nhân mang theo một nữ tử tiến lên, đó là thê tử Đường thị của An Bình Hầu.

Nàng ta cười nói: "Thần thϊếp và những người khác vui mừng khôn xiết khi biết điện hạ lập được công lao to lớn ở Sóc Phương. Nghĩ đến thời tiết ác liệt ở Sóc Phương, đặc biệt may cho điện hạ bộ quần áo mới, để bày tỏ tâm ý.”

Nói xong nàng bảo nữ tử đi lên trước.

Nữ tử ngày tầm mười sáu mười bảy tuổi, duyên dáng yêu kiều, rất xinh đẹp. Nàng ta dâng lên một chiếc áo gấm đã được gấp gọn gàng, chậm rãi bước tới trước mặt Tiêu Hoàn rồi hành lễ, dâng lên bộ áo gấm cho Tiêu Hoàn, ngượng ngùng không nói gì.

Tiêu Hoàn nhìn nàng rồi hướng về phía Đường Thị nói: “Đa tạ phu nhân.”

Nói xong liền ra hiệu cho nô thị bên cạnh nhận lấy áo gấm.

Nữ tử kia liếc nhìn Tiêu Hoàn, làn da đỏ bừng, ánh mắt trong suốt, không lâu sau đó nàng ta lùi lại bên cạnh Đường thị. Đường hị mỉm cười nhìn nàng, vẻ mặt hài lòng.

Viên Quảng lạnh lùng nhìn, đương nhiên biết bọn họ đang suy nghĩ gì trong lòng.

Chu thị muốn liên hôn lôi kéo Tiêu Hoàn, đã sớm không còn là bí mật gì cả, nữ tử dâng y phục lên chính là cháu gái của Chu Sùng, mượn việc dâng lễ để lộ diện trước mặt Hoàng đế và Tiêu Hoàn.



Dù sao cũng là tiểu thư khuê các, nhưng không sợ bị truyền ra ngoài làm mất mặt sao.

Viên Quảng khinh thường thầm nghĩ.

Lại nhìn Trần Vương, thấy hắn đang nhàn nhã uống trà, trò chuyện vui vẻ với những người xung quanh, tựa hồ hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện này.

Viên Quảng nhớ rằng trước khi khởi hành, Viên Hoàng hậu đã triệu hắn nhập cung, thương lượng phải dành lấy cơ hội trước Chu thị, dùng thủ đoạn liên hôn với Tiên Hoàn để lôi kéo về phía mình.

Lúc đó Trần Vương ở bên cạnh nghe, trong lòng khá là khinh thường, cho rằng Tiêu Hoàn không đáng để lôi kéo. Nhưng hắn đã hỏi kỹ, Trần Vương không chịu tiết lộ, chỉ nói đến lúc đó bọn họ sẽ hiểu.

Rốt cuộc là đánh chủ ý gì... Viên Quảng liếc nhìn Trần Vương, trong lòng không khỏi hoài nghi.

“Nếu thϊếp nhớ không nhầm, Tử Chiêu năm nay hai mươi ba tuổi rồi?” Đúng lúc này, Công chúa Nghi Lăng ở bên cạnh Hoàng đế đột nhiên lên tiếng.

Công chúa Nghi Lăng là em gái của Hoàng đế, gả đến vọng tộc ở Lạc Dương, hôm nay cũng vì nhập cung mà đến, ngồi trong bữa tiệc.

Hoàng đế nhìn Tiêu Hoàn, gật đầu nói: "Đúng vậy!"

“Tử Chiêu tận lực vì nước, thϊếp nghe nói Vương phủ trong kinh thành không có một người quản lý.” Công chúa Nghi Lăng đong đưa quạt lụa, lẩm bẩm với Hoàng đế: “Lương Vương, Trần Vương đã sớm nhi nữ song toàn, Hoàng huynh không thể bên nặng bên nhẹ được.”

Lời này vừa dứt, đám người trao đổi ánh mắt, thần sắc đều mập mờ.

Không chỉ ở kinh thành, ngay cả ở Lạc Dương Tiêu Hoàn cũng là chủ đề được mọi người bàn tán gần đây. Ngoài những câu chuyện nổi tiếng của hắn, mọi người còn nói về chuyện hôn sự của hắn nữa.

Tiêu Hoàn xuất thân cao quý, tuổi trẻ tài cao, công thành danh toại, chỉ cần cưới một vị Vương phi danh vong xứng đôi là công đức viên mãn rồi. Cũng chính vì như vậy, nhắc đến chuyện cũ mọi người đều nghĩ tới, không người nào không nắm cổ tay tiếc hận.

Mà những lời của Công chúa Nghi Lăng nói ra đã hỏi thay cho câu hỏi trong lòng của rất nhiều người ở đây.