Hậu cung cũng không ngoại lệ.
Chuyện Nguyên Hoàng hậu và Chu Quý nhân âm thầm đấu nhau ai cũng biết.
Tất nhiên dù sao Chu thị cũng là thế lực mới xuất hiện, trước mắt vẫn không thể đối kháng được với Viên Thị. Nhưng điều mà Nguyên Hoàng hậu lo lắng chính là thái độ của Hoàng đế, chuyện lập trữ giữ lâu không giải quyết được, suy cho cùng hắn đang do dự.
Nguyên Hoàng hậu biết rằng con trai mình căn bản không được Hoàng đế thích, mà nếu Hoàng đế có ý định lập Lương Vương thì có rất nhiều cách để thực hiện, chẳng hạn như phế bỏ ngôi vị Hoàng hậu của mình, lập Chu Quý nhân làm chính thống, như vậy mọi việc sẽ danh chính ngôn thuận.
Ngoài ra còn một nỗi lo nữa.
Đó là Quảng Lăng Vương - Tiêu Hoàn.
Năm đó sau khi lật đổ Đằng Thị, Hoàng đế đã giao toàn bộ phòng ngự phía Bắc cho Tiêu Hoàn cai quản. Ngày nay, hắn nắm giữ hai trăm vạn trọng binh trấn thủ phương Bắc, giống như kiểm soát cửa ngõ Trung Nguyên, trong triều đình không ai dám xem nhẹ.
Cộng với danh tiếng của hắn trong lòng người dân thiên hạ, cho dù hắn ủng hộ phe nào thì không ai có thể ngăn cản được.
Nguyên Hoàng hậu và Chu Quý nhân không phải mẹ ruột của Tiêu Hoàn, cũng không liên quan gì đến nhà ngoại Vương Thị của Tiêu Hoàn, nhưng Nguyên Hoàng hậu biết Chu Thị định liên hôn với Tiêu Hoàn.
Nàng nhìn sang bên cạnh, Chu Quý nhân và Đường Thị đang thì thầm, cũng không biết nói chuyện gì vui vẻ mà cười như hồ ly vậy.
Đột nhiên có người nói: "Đó là Quảng Lăng vương sao?"
Mọi người đều sửng sốt, vội vàng nhìn theo hướng nàng ta chỉ.
Xe nước mang theo chất lỏng màu ngọc bích, từ mái hiên chung quanh rơi xuống, tụ lại như một bức màn nước. Ánh sáng mặt trời xuyên qua, lấp lánh chuyển động.
Từ xa một bóng dáng dài đang băng qua cây cầu có mái che, đi về phía lầu Hoàng đế đang ở.
Đám quý phu nhân đều hét thất thanh.
“Vương Quảng Lăng trở về rồi?” Kỷ Thị ngạc nhiên: “Không phải nói là hai ngày sao?"
Thái hậu nhìn về phía kia, chậm rãi uống một ngụm trà, không lên tiếng.
Hoàng đế sức khỏe không tốt, vui chơi trong điện Lăng Ba nửa ngày đã rất mệt mỏi.
Chạng vạng tối, khách khứa tan bớt, chỉ có Viên Thái hậu, Chu Quý nhân và ba vị Hoàng tử ở cùng Hoàng đế đi ăn tối.
Lương Vương chơi một trận xúc cúc (cách gọi bóng đá thời cổ đại), tắm rửa xong tinh thần sảng khoái.
Chu Quý nhân nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Mà Trần Vương vừa được người của Nguyên Hoàng hậu tìm về đang ngồi trên ghế, bộ dạng hoàn toàn thờ ơ.
"Đằng Thị thế nào rồi?” Đầu tiên Hoàng đế hỏi Tiêu Hoàn: "Tìm thái y xem qua chưa?"
"Thái y xem rồi.” Tiêu Hoàn nói: “Chỉ là chịu sợ hãi một chút, cũng không có chuyện gì.”
Hoàng đế khẽ gật đầu.
“Không có chuyện gì xảy ra là tốt rồi.” Chu Quý phi nhẹ ôm ngực, niệm Phật nói: “Thϊếp hôm qua nghe chuyện này suýt chút nữa đổ bệnh.” Sau đó nhìn Tiêu Hoàn đầy quan tâm: "Tử Chiêu gần đây chắc mệt lắm, có vẻ gầy đi nhiều."
Thái hậu nhìn nàng ta giả vờ, trong lòng có chút khinh thường.
Sau khi Vương Tiệp Dư chết, Tiểu Hoàn năm đó vẫn còn nhỏ, sống trong cung điện Chu Quý nhân một thời gian. Chu Quý nhân đối xử với hắn trên danh nghĩa, cũng coi là có chút công lao dưỡng dục.
Nhưng mà, Viên Hoàng Hậu biết rằng lúc đó nàng ta không can tâm tình nguyên. Bởi vì năm đó Trương Quý Phi rất ghét Vương Tiệp Dư, cực kỳ hận Tiêu Hoàn, cho nên Chu Quý nhân cũng gặp rắc rối. Không lâu sau đó, nàng ta lấy lý do cơ thể không thoải mái đuổi Tiểu Hoàn đi.
May mắn thay, vào thời điểm đó, phủ Quảng Lăng Vương của Tiêu Hoàn đã xây dựng xong, Hoàng đế dứt khoát bảo hắn chuyển ra khỏi cung, từ đó sống ở phủ Quảng Lăng Vương.
Lúc đó không chút từ ái, bây giờ lại nối lại giả vờ thân thiết.
"Như này là xem thường Tử Chiêu rồi. Tử Chiêu ở phía Bắc Trường Thành rong ruổi nghìn dặm cũng không sợ, chút nắng nhẹ này thì đã là gì." Viên Thái hậu không nhanh không chậm nói, cười với Tiểu Hoàn: "Quay về là tốt rồi, thϊếp trước đó không yên, còn nói với bệ hạ phái thêm người đi xem một chút."
Tiêu Hoàn nói: "Cám ơn Trung Cung, Vương Phi chỉ bệnh nhẹ mà thôi."