Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mối Tình Tuổi Học Trò

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mấy ngày sau, Uyên mang bánh lên lớp. Không nằm ngoài dự đoán, cả lớp ăn xong thì trầm trồ khen ngợi, bọn con trai trong lớp đã sụp đổ hoàn toàn, trên đời sao lại có cái bánh ngon thế không biết, ăn được cái bánh này có chết cũng cam lòng ( em chém mấy chế ạ). Tụi con gái ban đầu nhìn bánh thì không tin là Uyên tự làm nhưng sau khi ăn xong thì rối rít chạy đến chỗ cô, đứa thì hỏi công thức, đứa thì hỏi lưu ý làm bánh gồm những gì, đứa thì hỏi nguyên liệu như thế nào, mua ở đâu… Đủ thứ câu hỏi trên trời dưới đất bắt cô phải trả lời hết. Có thằng còn đề nghĩ Uyên làm thêm cho ăn một buổi nữa vậy mà ngay lập tức nhận ánh mắt sắc như dao cắt cổ gà của Anh Đức, rồi còn bị chửi cho một trận vì cái ăn thì lắm mà chẳng chịu nghĩ đến cái người làm bánh vất vả như thế nào, cho nên anh chàng câm nín luôn cái mồm chẳng dám ho he gì. Nhưng quả thật nhờ mấy cái bánh mà quan hệ của Uyên với cả lớp dần dần thân thiết hơn, cô cũng đã hòa nhập với tập thể mới của mình.

Dạo này Anh Đức trông có vẻ hơi khác với bình thường. Rõ ràng mấy ngày trước cậu còn rất háo hức thế mà mấy hôm sau cái mặt đã xám ngắt như trời đổ mây đen rồi. Lâm với Kiệt hỏi làm sao thì bị Đức mắng cho một trận te tua té tát, xong còn bị nói là làm con trai mà bà tám như con gái ( đến là chịu với anh này). Nhất là hôm nay này, vừa vào lớp mà cái mặt đã hằm hằm trông phát sợ. Tạo hình của cậu đánh giá từ trên xuống dưới chỉ có thể diễn tả một từ: thảm. Hai đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, hàng mi chỉ chực chờ có thể khép lại. Gương mặt hiện rõ sự mệt mỏi, chắc hôm qua cậu mất ngủ. Đó mới chỉ là phần mặt mũi, còn kể đến trang phục thì…..áo quần xộc xệch, sơ vin mà như có như không, chiếc khuy áo trên cùng còn không thèm cài vào nữa. Cậu đi đến bàn mình, quăng cái cặp đang cầm trên tay sang một bên rồi gục mặt xuống. Nhìn anh chàng thế này mà mấy cô nàng trong lớp tan vỡ con tim, tuy vậy không ai dám đến gần để tránh nộ khí xung thiên. Bảo Uyên vừa mới đến lớp, trông thấy Anh Đức trong tình trạng chó cắn áo rách thì nhẹ nhàng đến bên, hỏi:

_ Cậu sao vậy? Bị mệt à?

_ Minh không sao.- Đức hờ hững đáp lại, không thèm ngoảnh mặt lên nhìn Uyên.

_ Có chuyện gì đúng không? Kể mình nghe đi. Đừng giữ khư khư trong lòng, nặng nề lắm đó.- Uyên nói, nhỏ nhẹ.

Bàn tay cô khẽ đặt lên vai cậu, hơi ấm từ tay truyền đến đôi vai rắn chắc của Đức làm cậu bất giác ngước nhìn lên. Bắt gặp ánh mắt đối diện đầy lo lắng, ánh mắt nhìn thẳng vào con ngươi của cậu, như xoáy sâu vào tâm can làm Đức không tài nào giấu nổi cảm xúc trong lòng mình. Hiện tại trong đôi mắt màu nâu đặc không còn là sự giận dữ mà đúng hơn là nó chất chứa một nỗi buồn.

_ Theo mình đến một chỗ có được không?- Đức nhỏ giọng.

Uyên không nói gì chỉ gật đầu rồi lặng lẽ đi sau cậu. Bàn tay của cậu nắm chặt lấy bàn tay cô, nhưng nhờ thế mà cô biết tay cậu rất lạnh, không lấy một tia ấm áp nào. Có lẽ bàn tay cô mang lại cho cậu một chút gì đó tốt hơn chăng?

Đức kéo Uyên đến một khoảng sân phía sau trường rồi bỗng thả tay cô ra. Ở trường cũng đã hơn hai tháng rồi nhưng Uyên chưa từng đến đây lần nào, thậm chí còn không biết trong trường có nơi như này. Khác hẳn với không khí ồn ào phía trước sân trường, nơi đây yên ắng hơn nhiều. Sự tĩnh lặng bao trùm hết thảy, chỉ nghe tiếng gió heo hút thổi và tiếng lá cây xào xạc.

_ Trong lòng cậu có gì thì nói ra đi. Mình sẽ lắng nghe mà.- Uyên nói, chỉ đủ cho hai người nghe.

Im lặng hồi lâu, Đức cũng lên tiếng.

_ Tuần trước mình và mẹ có xảy ra tranh cãi. Mẹ mình muốn mình học thật giỏi để sau này tiếp quản sự nghiệp vì vậy trong học tập mẹ rất khắt khe với mình. Mới đầu năm lớp 11 mẹ đã ép mình học rất nhiều thứ, rồi còn mời gia sư đến nhà kèm mình học. Ba mẹ dồn nén mình quá mức, mình thực rất mệt mỏi, cho nên hôm đó khi gia sư đến mình đã tìm mọi cách trêu chọc đến mức thầy không chịu được rồi bỏ về. Mẹ mình biết chuyện, tức giận, đã to tiếng quát mắng mình. Tâm trạng trước của mình vốn không tốt nên mình đã cãi lại lời mẹ rồi mấy ngày liền không nói chuyện với mẹ. Tuy biết rằng mẹ làm vậy là muốn tốt cho mình nhưng mình không muốn bị chèn ép quá nhiều. Hôm nay là sinh nhật mẹ mình, mình định nhân dịp này sẽ xin lỗi mẹ nhưng lại không biết nên làm thế nào.- Đức buồn bã kể lại.

Uyên nghe Đức kể, trầm ngâm một lúc rồi bảo:

_ Mình nghĩ ra một cách có thể giúp cậu này!

_ Cách gì?- Đức ngạc nhiên hỏi.

Uyên ghé sát vào tai Đức thì thầm cái gì đó. Lát sau, Đức quay ra hỏi lại Uyên:

_ Làm vậy liệu có được không?

_ Cứ thử rồi biết.- Uyên nháy mắt cười đáp lại

______________________o0o______________________

6 giờ tối

Brừm…Brừm…Chiếc ô tô sang trọng đậu trước cửa ngôi nhà to kềnh. Dưới ánh đèn le lói của ô tô chiếu vào trông ngôi nhà thật hoàn hảo. Tông màu chủ đạo là màu vàng với những cột trụ màu xanh ngọc bích, hai cánh cổng sắt mở to đủ để cho hai chiếc ô tô cùng lúc tiến vào. Từ trong chuếc xe đậu trước cổng bước ra.

Một người phụ nữ tầm 40-45 tuổi. Sau khi đã cất xe xong, bà bước vào trong nhà. Ở trong tối om, đèn điện đều tắt hết, không lấy một chút ánh sáng nào.

_ Quái lạ, người đi đâu hết rồi mà để nhà cửa tối thui thế này?- Người phụ nữ bực bội nói.

Bà quyết định tiến thêm mấy bước nữa để tìm công tắc điện. Nhưng chỉ mới bước được hai bước thì tất cả đèn trong nhà đều sáng rực lên.

_ Happy birthday to you. Happy birthday to you….

Bà ngạc nhiên quay lại nhìn. Đó là Anh Đức, con trai bà và chồng bà Trần Anh Minh mà. Cái thứ mà thằng con bà đang cầm trên tay không….không phải là bánh sinh nhật chứ? Chẳng lẽ hôm nay là sinh nhật của bà sao?

_ Sinh nhật vui vẻ, mẹ.- Đức tiến lại gần, giơ chiếc bánh sinh nhật trước mặt bà.

_ Con…..- Bà xúc động không nói lên lời.

_ Mẹ…sẽ tha thứ….cho con chứ….-Đức ngập ngừng.- Vì….con đã cãi lời mẹ….

Bà không nói gì, chỉ biết ôm thật chặt lấy Đức. Khóe mắt bà đã cay cay, lệ cũng từng giọt từng giọt rớt xuống. Mọi chuyện thật quá bất ngờ, đến mức bà không thể định hình được cái gì đang xảy ra. Kể từ cái hôm bà với con trai xảy ra tranh cãi, bà đã suy nghĩ rất nhiều. Từ lúc nó sinh ra, mọi việc dạy dỗ bà đều không để cho chồng nhúng tay vào, đều tự mình giải quyết. Bà chỉ có mình nó là con trai, bà không muốn nó cứ mãi dựa dẫm vào ba mẹ, chính vì vậy mà trong mọi việc bà đều muốn nó phải đạt đến trình độ hoàn hảo nhất. Giờ nghĩ lại, bà đúng là đã có gượng ép nó.. Nếu vì chuyện này mà làm cho khoảng cách giữa bà với con trai trở lên xa vời thì bà thà cứ để nó tự do còn hơn. Nghĩ như thế, định bụng cũng sẽ đi hòa giải với nó nhưng cái lòng tự trọng quá cao nên bà vẫn còn do dự chưa đi, tối về bà đã quyết tâm với lòng nhất định phải đi xin lỗi nó, vì bà biết thằng con trai của mình tính tình y chang mình, chắc chắn sẽ không chịu xuống nước trước. Nào ngờ hôm nay nó lại.....

_ Từ giờ mẹ sẽ không ép buộc con chuyện gì nữa, con có thể tự do làm những gì mình thích.- Bà buông Đức ra, nhìn thẳng vào mắt cậu và nói.

_ Thật sao mẹ? Mẹ tốt quá! Con yêu mẹ nhiều lắm.- Đức vui ra mặt, hớn hở thơm vào má mẹ một cái thì bị bố cậu túm cổ áo giật ra đằng sau.

_ E hèm, hình như nãy giờ tôi bị bơ thì phải?- Ông Minh ho nhẹ.

Hai mẹ con Đức bật cười. Không ngờ bố Đức đường đường là chủ tịch một công ty được nhiều người kính trọng mà cũng có lúc lại ghen với chính con trai mình. Mẹ con Đức biết mình đã phạm tội tày đình nên vội rối rít xin lỗi nạn nhân. Cũng may nạn nhân là người khoan dung, độ lượng nên mới bỏ qua cho hai người. Bầy giờ, hai bố con mới đưa bánh sinh nhật cho mẹ thổi nến. Rồi cả ba ngồi xuống cái bàn giữa phòng khách. Đức thành thục cắt bánh thành từng phần rồi đưa cho ba mẹ.

_ Bánh này con mua ở đâu thế? Có đảm bảo chất lượng không đấy?- Mẹ Đức vừa cầm bánh lên vừa hỏi. Bà không thể để gia đình mình ngộ độc vì một cái bánh sinh nhật được.( bác ai sao bác cẩn thận thế)

_ Con tự làm đấy. Ba mẹ ăn thử đi.- Đức cười tươi trả lời.

Hai ông bà nhìn nhau mắt tròn mắt dẹt rồi cả hai đều ngoảnh mặt lên nhìn Đức.

_ Con làm? Không thể nào.- Cả hai cùng đồng thanh.

Cái bánh trông đẹp mắt thể này mà được làm ra từ bàn tay của con trai ông bà ư? Chắc chắn đây không phải thành quả của Đức. Ông bà đều nhớ rất rõ, hồi lớp 8 có lần Đức nằng nặc đòi mẹ cho vào bếp phụ giúp nấu đồ ăn. Bà sợ con trai mình không làm được nên chỉ bảo cậu canh chừng bánh khi nào chín thì lấy ở trong lò nướng ra. Cậu thì gật đầu bảo việc này quá dễ rồi bảo bà cứ ra ngoài chờ. Bà ra ngoài phòng khách ngồi nhưng mà mãi bốn tiếng đồng hồ không thấy con trai đâu, bà còn ngửi thấy cái mùi khen khét thế là chạy lun vào bếp. Kết quả bà nhìn thấy chính là cái bánh cháy đen, không chỉ vậy lò nướng bà vừa mới mua cũng tiêu tùng. Hỏi Đức sao cậu lại lấy bánh ra muộn thế thì cậu hồn nhiên trả lời rằng theo như trong khoa học thì bánh phải có mùi mới được lấy ra nên cậu đợi khi nào nó có mùi cháy mới mở của lò.( khoa học nào nói thế anh). Bà nghe xong câu trả lời thì té rầm cái. Từ đó bà nhất quyết triệt tiêu đứa con trai khỏi chiếc bếp, mới chỉ có lấy bánh mà cái lò vi sóng đã tiêu tùng, không biết nếu để nó làm một bữa cơm thì cái bếp của bà có còn nguyên vẹn nữa hay không....Thế mà bây giờ cậu lại bảo tự cậu làm được một cái bánh. Bộ cậu nghĩ bố mẹ cậu là đứa trẻ lên ba hay sao mà trả lời như thế?

_ Thực ra là có người hướng dẫn, con chỉ làm theo thôi ạ.- Đức gãi gãi đầu nói.

_ Vị tiên nhân nào có khả năng chịu nổi tài phá bếp của con thế?- Ông Minh há hốc mồm hỏi.

_ Bảo Uyên. Bạn cùng lớp với con.- Đức cười, trả lời.

Nhớ lại khoảng thời gian buổi trưa.

Trong căn bếp nhỏ, hai con người một nam một nữ đang loay hoay với một đống nguyên liệu làm bánh. Người con gái đứng bên thao thao bất tuyệt còn người con trai thì luống cuống hết cả tay chân.

_ Đức, cậu đừng nhào bột như thế. Phải làm đều tay nếu không khi cho vào khuôn bánh sẽ không ra hình thù gì đâu.

_...........................................

_ Đức, cho thêm xíu nước vào đi. Bột khô quá.

_...........................................

_ Đức, tớ bảo cậu cho xíu nước mà sao cậu cho cả bình thế? Nhão hết bột rồi, lấy bột mới đi.

_.............................................

Anh Đức đi qua đi lại, lấy hết thứ này đến thứ khác. Sao Uyên hành cậu ác thế nhỉ, bình thường cô ấy hiền thế cơ mà?( tại anh ngu quá đấy anh ạ)

Uyên cũng đâu khá khẩm hơn Đức. Nói từ nãy tới giờ mà cổ họng cô muốn rát luôn rồi? Chưa lần nào cô hướng dẫn một người làm bánh mà vất vả như thế này. Cậu ấy còn ngốc hơn cả Thanh Tâm nữa. Haizzz, đúng là con trai mà…

_ Uyên làm mẫu giúp mình đi. Mình chịu khoản này, không làm nổi đâu.- Đức ròng ròng nước mắt, năn nỉ Uyên.( làm gì có giọt nước nào).

_ Haizzz, thôi được rồi,. Chỉ một lần thôi đấy.- Uyên thở dài rồi bước đến chỗ Đức, bãi chiến trường kinh hoàng nhất thế kỉ.

Bàn tay thon dài của Uyên thuần thục trải bột ra khay, cho nước rồi nhào bột. Tất cả các bước cô đều làm một cách nhẹ nhàng, dễ dàng mà sao Đức làm hoài hông được nhỉ? Tay cậu chắc là khắc tinh của mấy thứ này. Đức chăm chú nhìn Uyên làm thì bỗng dưng liếc thấy tô nước và bột mì đặt trên bàn, thế là cậu nảy ra một ý định…..

_ Này Đức, xong rồi đó.Aaaaaaaaaaaaaa…..Cậu làm gì thế?- Uyên vừa quay ra thì bị đức té nước vào người.

_ Haha, mình thấy chúng ta căng thẳng quá nên muốn đùa xíu thôi.- Đức cười, sẵn nắm bột mì trên tay hất luôn vào Uyên.

Bình thường Uyên hiền lém nha nhưng Uyên lại rất ghét mấy thứ kinh khủng dính lên người, vì vậy những lúc đó cô phải nhẫn nhìn hết cỡ mới không hét lên cho trời long đất lở. Nhưng sức chịu đựng của ai cũng có hạn…..

_ Dám chọc mình, cậu chết chắc.- Uyên hậm hực. Đã vậy, cô sẽ cho cậu biết thế nào là đỗ lệ, ý nhầm lễ độ.

Nếu Đức chỉ chơi một nắm bột mì thì Uyên chơi hẳn một túi bột mì. Cô cứ từ từ lấy trong cái túi hết nắm này đến nắm khác rồi rắc lên đầu Đức. Mái tóc nâu của cậu phút chốc chuyển thành màu trắng, không chỉ thế cái mặt cậu cũng nhuốm đầy màu bột mì. Đức cũng không thua kém, không có bột mì trong tay thế thì cậu té nước. Những giọt nước bắn văng tung tóe lên người Uyên, chiếc áo cô đang mặc bị ướt nguyên một mảng. Hai người thi nhau té nước, rắc bột mì lên người nhau. Tiếng cười đùa khúc khích bao quanh cả căn bếp nhỏ bé. Mãi một lúc sau khi đã hết sách nước với bột mì thì cả hai cô cậu mới chịu dừng ( lí do khiến cho tài nguyên cạn kiệt chắc chắn có hai anh chị ghi danh). Nhìn cả hai bây giờ không khác gì hai con ma vừa tạm biệt trần gian. Đức thì mặt, tóc trắng be trắng bét, còn Uyên thì mặt mũi, quần áo đều ướt lanh tanh bành. Cả hai nhìn nhau rồi cười nắc nẻ, buồn cười vì tạo hình quá đỗi bất ngờ. Đức còn lấy chiếc điện thoại của mình ra rồi chụp hình tự sướиɠ nữa, thế mới điên. Mà lần này không chỉ Đức điên, cả Uyên cũng bị điên khi đồng ý selfie cùng Đức. Cư dân mạng mà nhìn thấy hai anh chị không biết có cười cho thối mũi không nữa?

Nghịch thì nghịch thế thôi nhưng việc chính thì không được lơ là, vẫn phải tiếp diễn. Sau hơn hai tiếng đồng hồ,sau những lời hướng dẫn tỉ mỉ đến khản cả cổ, sau năm lần đổ bột mì, ba lần làm lại bánh và bốn lần nướng cháy bánh, cuối cùng chiếc bánh do chính tay Đức làm cũng được hoàn thành.

_ Aiza, làm xong rồi, mệt quá.- Uyên ngồi bệt xuống đất than. Tuy cô không phải người làm bánh nhưng cô cảm thấy mình còn vất hơn.

_ Mình thề đây là chiếc bánh đầu tiên cũng là chiếc bánh cuối cùng mà mình làm.- Đức nói rồi cũng ngồi xuống đất cùng Uyên.

_ Sinh nhật của mẹ cậu phải làm cho thật bất ngờ nha. Có như vậy mối quan hệ giữa hai người mới mong được cải thiện.- Uyên dặn dò.

_ Hì hì, mình biết rồi. Cảm ơn cậu nha. Nếu lần này mà thành công mình nhất định sẽ hậu tạ cậu.- Đức nói chắc nịch.

_ Không có gì đâu.- Uyên cười đáp lại.

Quá trình làm bánh của hai anh chị chính là như thế.

_ Mẹ thật khâm phục cô bé đó. Hôm nào con dẫn nó đến nhà mình chơi rồi cho mẹ gặp nó nha.- Mẹ Đức nói.

_ Mẹ không nói con cũng sẽ đưa cô ấy đến.- Đức nháy mắt.

_ Thôi nói thế đủ rồi, mau ăn đi. Cái bánh con trai mình đổ mồ hôi nước mắt làm ra không được lãng phí đây.- Ông Minh trêu rồi lấy một miếng bỏ vào miệng.

Tối hôm đó gia đình Đức vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ. Đã rất lâu rồi cậu mới được cảm nhận sự hạnh phúc này….

____Huza ăn mừng thoy, chạm kỉ lục 3147 từ hihihi_________
« Chương TrướcChương Tiếp »