Chương 7: Ác mộng

Hơi nước mờ mịt, tất cả như mông lung, ánh mắt mơ màng.

Lờ mờ có thể thấy được hai cơ thể nam nữ quấn quít lấy nhau, hình ảnh da^ʍ mỹ mập mờ chiếu lên tấm kính thủy tinh trong suốt ở phòng tắm.

Trong phòng tắm, hai cổ tay của người nữ bị một tay siết chặt lại, giữ lấy, kéo qua đỉnh đầu ấn sát lên vách tường.

Cơ thể người đàn ông rắn chắc, chen vào giữa hai chân trắng bóc, một tay khác của anh đỡ chân cô lên, hoa huyệt bị ép mở rộng đón lấy từng đợt va chạm mạnh mẽ.

Sự trống rỗng trong cơ thể được lấp đầy từng chút một, tất cả các giác quan của cô đều tập trung xuống phía dưới. Nếp uốn trong hoa huyệt xinh đẹp hút chặt lấy trụ thịt mỗi lần nó đâm vào rút ra.

Tiếng rêи ɾỉ nũng nịu phát ra, nhưng cô lại cảm thấy phóng đãng quá, nên cắn lấy môi đỏ kìm nén lại.

Chỉ còn âm thanh “phù phù” kèm theo dươиɠ ѵậŧ nóng hổi, tráng kiện nhanh chóng ra vào. Anh đột nhiên đâm tới chỗ thịt mềm sâu trong cô, co rút kịch liệt, dâʍ ɖị©ɧ cuồn cuộn tiết ra tưới trên côn ŧᏂịŧ.

Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt lập tức tuôn ra…

Anh thở hổn hển buông cô ra, hai tay vô lực của cô miễn cưỡng vịn vào bồn tắm lớn.

Cơ thể mềm mại bị đưa vào biển du͙© vọиɠ, mang theo côn ŧᏂịŧ nhiễm chất lỏng bóng loáng dinh dính, ma sát hai cánh hoa đầy đặn đến ửng đỏ, khiến cho bắp đùi cô căng cứng và co quắp lại.

Anh không chậm trễ, lại thúc thẳng vào lần nữa. Lối vào chật hẹp bọc kín lấy dươиɠ ѵậŧ của anh, kɧoáı ©ảʍ tê dại từ đốt sống lan tràn ra, dễ chịu đến nỗi anh phải bật ra tiếng hô khàn khàn.

Nhưng mà, anh còn thấy chưa đủ, cậy mạnh mà đè eo thon của cô xuống thấp hơn, khiến cho cái mông mẩy nhấc lên càng cao, tiếp nhận du͙© vọиɠ càng ngày càng hung hãn của anh.

Hai bầu ngực trắng nõn non mềm phía trước đong đưa theo từng động tác hầu hạ kịch liệt…

Ở chỗ giao hợp của hai người, mật dịch quyện dịch trắng đυ.c tràn ra từng chút một theo mỗi lần ra vào, nhỏ giọt xuống sàn phòng tắm.

Sau khi giao hoan, hai chân cô vô lực như nhũn ra, ngã xuống tựa trên bồn tắm. Người đàn ông kéo cô lên, vén mái tóc dài đã ướt đẫm của cô, lộ ra cần cổ duyên dáng, những nụ hôn ướŧ áŧ thi nhau rơi xuống.

Anh nghiêng đầu, rõ ràng là gương mặt lạnh lùng, tuấn tú quen thuộc. Giọng nói mang theo vẻ thỏa mãn sau sắc dục, nhẹ nhàng ghé vào vành tai mẫn cảm của cô, nỉ non: “Tô Tịnh…”

Tô Tình lập tức tỉnh lại khỏi cơn mộng mị, hai mắt bỗng dưng mở to, sắc mặt xanh xám, nhịp tim đập nhanh bất thường.

Cô ôm lấy ngực, muốn đè xuống cái câu cuối cùng mà Dư Sinh hô lên trong mộng cảnh “Tô Tịnh” kia.

Sau khi chẳng có hiệu quả, hai tay cô bưng lấy mặt, hai mắt nhắm chặt lại, nhưng vẫn cảm giác được hốc mắt có hơi ướŧ áŧ. Cô ảo não lẩm bẩm: “Sao lại ngủ thϊếp đi trong phòng tắm chứ?”

Phải một lúc sau mới nhớ ra mình vừa uống thuốc, có lẽ mê man là do tác dụng phụ, bị giấc mơ vừa rồi làm kinh sợ nên mới tỉnh lại.

Bởi vì ngâm trong bồn tắm quá lâu, nước nóng đều thành nước lạnh, da thịt trắng nõn trên người cũng hơi nhăn. Mà cô bất giác phát hiện ra mình lạnh đến phát run.

Tô Tinh vội vàng vịn vào bồn tắm, mặc lại váy ngủ. Lúc mơ màng mở cửa phòng tắm đi ra, Dư Sinh cũng vừa hay đi tới.