Ông Minh mỉm cười thân thiện, giơ chiếc điện thoại trong tay lên nói:
– Chẳng biết chú ấn nhầm vào đâu mà một số ứng dụng mất sạch, giao diện thay đổi làm chú không quen. Chú không rành về điện thoại nên muốn nhờ cháu kiểm tra giúp chú xem nó bị sao, tiện lấy lại mấy cái ứng dụng và quay về giao diện ban đầu cho chú nhé.
Đã hơn mười rưỡi tối, ông ta không đi ngủ rồi sáng mai bảo Thiện cài đặt cho mà nhờ tôi làm gì cơ chứ? Tôi không giỏi công nghệ, hơn nữa lúc này chỉ muốn ngủ nên gượng gạo đáp:
– Điện thoại chú xịn hơn của cháu, cháu dùng Samsung nên không biết về Iphone đâu. Giờ cũng muộn rồi, chú nghỉ ngơi sớm đi, mai đem qua anh Thiện xem cho ạ.
Nghe tôi từ chối, ông Minh không thôi nhờ vả ngược lại còn dúi điện thoại vào tay tôi:
– Cháu đã xem đâu mà biết không được, cứ kiểm tra giúp chú đi.
Ông ta nhân cơ hội nhét điện thoại còn cố ý mân mê mu bàn tay tôi. Một cảm giác bài xích, ghê tởm lập tức xuất hiện, tôi vội rút tay về cùng chiếc Iphone, miễn cưỡng mở lên xem.
– Chú bị mất ứng dụng nào ạ?
– Chú không nhớ rõ nữa.
Vừa nói ông Minh vừa ghé sát vào người tôi giả bộ xem điện thoại, nhưng tôi phát hiện ánh mắt ông ta đang dán chặt ở vòng một sau lớp váy ngủ của mình. Tôi giật mình, hoang mang, liền đưa lại điện thoại cho ông Minh, lấy cớ sáng mai phải đến trường sớm chuẩn bị cho buổi thuyết trình đuổi khéo ông ta đi.
Ngặt nỗi lão ta đã không đi còn nhếch miệng nở một nụ cười đểu giả, xấu xa, trông rất ghê tởm. Tôi vô thức lùi về sau, định đóng cửa lại thì bị ông ta chặn ngang đẩy một lực rất mạnh khiến cánh cửa đập vào ngón chân tôi đau điếng. Chưa đợi tôi lớn tiếng đánh động đến dì Phương thì ông ta đã xông tới bịt chặt miệng tôi nhanh như một cơn gió, đồng thời đá cánh cửa đóng sập lại.
Tôi cố gắng vùng vẫy, ú a ú ớ nói:
– Buông… ra…
– Im lặng nào cô bé.
– Chú… chú… muốn gì?
– Cháu đoán chú muốn gì nào? Chú nghĩ là cháu hiểu rõ mà, đúng không?
– Không… Bỏ… ra…
Tôi ra sức giãy giụa liền bị ông Minh quăng lên giường khiến toàn thân tôi đập mạnh xuống đệm cứng, đầu óc choáng váng quay cuồng. Chưa đợi tôi ngồi dậy, ông ta đã bổ nhào lên người tôi, ghì chặt hai tay tôi trên đỉnh đầu khống chế. Nhìn váy ngủ tôi xộc xệch, ông ta buông lời thô tục:
– Chà, chà. Lớn lên bằng cơm ngon canh ngọt nhà họ Trịnh có khác. Nuột nà, mơn mởn đấy, bảo sao chú không nổi máu dê với cháu cho được.
– Tránh ra… Cứu… Dì ơi, cứu cháu…
Phòng ngủ cách âm rất tốt, chưa kể giờ này có khi dì Phương và Thảo đã ngủ, sợ rằng hai người họ sẽ không nghe thấy tiếng động bên phòng tôi, nhưng tôi không bỏ cuộc vẫn ra sức hét lớn mong sao dì sẽ nghe được. Trớ trêu thay ông Minh lại bảo:
– Cháu có gào rách cổ thì dì cháu cũng không nghe thấy đâu. Cô ta giờ này say giấc lắm vì được chú cho một liều thuốc ngủ mà. Haha…
Ông ta cười đầy đắc ý, nụ cười ghê tởm, đáng ghét đến tột độ.
– Ông… Sao ông dám làm vậy với dì tôi?
– Có gì mà chú không dám đâu. Chú đang háo hức muốn ăn cháu đây. Mùi vị của gái mới lớn hẳn là ngon, ngọt, đã lắm đây. Nào, chúng ta bắt đầu nào.
Nói rồi, ông Minh cúi xuống định hôn tôi nhưng tôi dùng hết sức bình sinh cựa quậy nên ông ta chỉ có thể ngấu nghiến phần cổ. Tôi kinh sợ, chán ghét, một cảm giác bẩn thỉu khi bị kẻ biếи ŧɦái như ông Minh đυ.ng chạm nên nước mắt rất nhanh đã chảy dài trên má:
– Không. Biến đi. Đồ khốn.
– Bậy, bậy, cái miệng nhỏ xinh không được ăn nói hỗn láo. Lớn rồi, sớm muộn chẳng ngủ với trai, chi bằng ngủ với chú trước, chú truyền dạy kinh nghiệm cho, sau này tha hồ câu dẫn đàn ông, uốn éo trên giường.
Ông ta mở miệng ra là nói lời dung tục, tôi nghe mà sởn hết gai ốc. Tay bị kìm kẹp nhưng chân thì không ngừng đạp loạn xạ, có điều ông Minh nằm đè bên trên nên dù tôi có vùng vẫy cỡ nào cũng chẳng tổn hại đến ông ta. Mặc tôi khóc lóc chửi bới hay đe dọa sẽ kiện ông ta thì ông Minh vẫn không biết sợ mà dừng lại hành vi đồϊ ҍạϊ của bản thân. Tôi thật không ngờ ông ta bỉ ổi, vô liêm sỉ đến mức đó, dám làm ra loại chuyện này trong chính ngôi nhà dì cháu tôi đang sống.
Có lẽ vì tôi liên tục gào thét, lão Minh thấy phiền nên dùng một tay bịt miệng tôi lại. Nhân cơ hội ông ta chỉ còn một tay giữ hai tay mình, tôi liền giật mạnh xuống, sau đó đấm vào mặt lão.
Bị đánh đau, lão Minh lập tức buông ra, tôi dựa thế co chân đạp vào bụng ông ta, nhảy xuống giường hướng đến cửa phòng phi tới. Khi sắp chạm đến tay nắm cửa, cứ nghĩ mình sẽ chạy thoát, ngờ đâu đuôi tóc bị túm chặt, một lực mạnh mẽ giật ngược tôi về sau khiến da đầu tôi đau nhức như thể bong tróc.
Tôi đau đớn ôm lấy đầu mình, nhìn bản mặt đáng ghét của ông Minh đang trừng mắt nghiến răng với tôi:
– Con ranh con này. Mày to gan quá nhỉ. Mày tưởng đêm nay thoát được à? Đừng mơ.
– Bỏ tôi ra. Tôi đáng tuổi con, tuổi cháu ông đấy… Buông ra.
– Thì sao? Giờ gái trẻ cặp trai già là chuyện rất bình thường, quan trọng là thỏa mãn. Cháu yêu không thấy sugar baby đầy rẫy à. Nếu thấy xưng chú – cháu nghe già, vậy chúng ta đổi sang anh – em.
– Ghê tởm. Tôi khinh.
Tôi nhổ nước bọt vào mặt lão Minh liền bị ông ta cho ăn ngay bạt tai ngã sõng soài ra đất. Chưa đợi tôi ngồi dậy ông ta đã nhào đến tôi muốn xé rách váy ngủ:
– Con khốn này. Mày thích bạo lực phải không?
– Tránh ra… Biến đi…
– Đợi tao hϊếp xong mày, xem mày còn tỏ ra thanh cao nữa không?
Nước mắt nước mũi chảy tèm lem trên mặt, lão Minh càng muốn xé váy cho bằng được thì tôi càng giữ chặt, sống chết không để ông ta cơ hội làm nhục mình. Dẫu còn trẻ nhưng sức lực của một đứa con gái chẳng là gì so với sức đàn ông đang lên cơn khát tình. Trong lúc giằng co, tôi vô tình làm rơi đèn ngủ xuống đất, liền đó vươn tay ra cầm lấy nó trước khi lão Minh định hất ra xa.
Khi tôi định đập vào người ông ta, lão Minh đã có chuẩn bị nên kịp né được, định chộp lấy tay tôi khống chế nhưng vì tôi điên cuồng vung loạn, thành ra ông ta không thể làm gì. Chớp lấy thời cơ, tôi mau chóng đứng dậy, đuổi lão Minh:
– Cút. Ông cút khỏi phòng tôi ngay.
Ông ta không những không đi mà còn muốn tiến đến gần tôi, miệng tuôn ra những lời lẽ khiếm nhã:
– Cô em… Ngủ với anh đêm nay, anh đảm bảo cho em sung sướиɠ, nhớ mãi không quên.
– Cút đi.
– Nào. Đến đây với anh, cho anh hôn em một cái.
– Ông còn không ra khỏi phòng, tôi sẽ hét lớn để người làm biết được chuyện xấu của ông. Đến lúc đó ông sẽ mất hết mặt với với mọi người đấy.
– Haha… Em cứ việc kêu, người trong nhà này cũng chỉ là đầy tớ thôi. Dám bật lại chủ để bệnh vực đứa ăn nhờ ở đậu như em à?
– …
– Em quên anh là ai à? Anh là chú ruột thằng Thiện đó.
– Thế thì sao? Anh Thiện không đời nào chấp nhận hành vi thú tính của ông.
Lão Minh cười phá lên:
– Haha… Thằng Thiện nó ghét dì cháu em ra sao chắc em hiểu rõ hơn anh nhỉ? Em cho rằng nó sẽ bênh vực em à?
– Ông…
Tôi biết chứ, Thiện rất ghét dì Phương nên ghét lây sang cả tôi và Thảo, anh trông thấy chúng tôi đã ngứa mắt, khó mà có chuyện anh đứng về phía tôi, đối đầu với người chú xấu xa của mình.
– Ông dám làm bậy, tôi sẽ kiện ông đi tù.
– Nếu em nghĩ mình đủ khả năng. Nhà họ Trịnh bọn anh quan hệ rất rộng, tiền cũng không thiếu, cứ cho là thằng Thiện không nhúng tay vào chuyện này giúp anh bao che thì anh đây cũng đủ sức thoát tội.
– Cặn bã.
– Em cứ việc chửi mắng, chống đối anh đi. Khó chinh phục như thế anh càng thích.
– CÚT. Ông cút ngay đi.
Phải nghe những lời tởm lợm của lão Minh khiến tôi buồn nôn. Trong tay có đồ phòng thân nhưng chẳng dám lao vào tấn công mà chỉ dùng dọa đuổi ông ta. Lão Minh rất lì mặt, tôi và ông ta, một người muốn đuổi, kẻ kia muốn tiến tới, hoàn cảnh bấy giờ rơi vào trạng thái trì hoãn trong khoảng hơn 5 phút.
Tôi không kiên nhẫn được nữa liền đảo mắt xung quanh phòng muốn tìm kiếm một đồ vật khác gần tầm tay với mình để ném lão Minh. Ngờ đâu khi ánh mắt tôi vừa dời khỏi ông ta, lão Minh nhân đó chồm về phía tôi, giằng co một hồi thì chiếc đèn ngủ trong tay tôi bị ông ta cướp được ném ra xa. Ngay sau đó lão Minh đẩy ngã tôi ra giường, leo lên người tôi, giữ chặt hai tay tôi đặt trên đỉnh đầu, đắc ý cười khoái chí mang đầy sự tà da^ʍ:
– Anh đã bảo rồi, đêm nay em không thoát nổi anh đâu. Ngoan ngoãn phục vụ anh đi.
– Cút… Biến đi.
– Em kịch liệt phản kháng thế này càng làm anh rạo rực, hưng phấn đấy. Anh không chịu nổi nữa rồi, chúng ta bắt đầu nào… Haha…
– Không… Cặn bã, khốn nạn. Ông cút đi.
Nước mắt tôi chảy không ngừng trong sự thống khổ và tuyệt vọng, khi chiếc váy trên người tôi suýt bị lão Minh xé rách bỗng một giọng nói hoảng hốt vang lên:
– Chú Minh, chú đang làm gì vậy? Buông con bé Như ra.
Lão Minh lập tức quay đầu nhìn về phía cửa, vẻ mặt nghệt ra như không tin vào mắt mình rằng người vừa lên tiếng là dì Phương. Mà tôi, chính tôi cũng không ngờ tới dì vẫn còn thức chứ không hề say giấc như ông ta đã nói ban nãy.
Lão Minh chột dạ, cơ thể ông ta hơi cứng đơ, thấy ông ta chưa chịu rời khỏi người tôi, dì Phương liền xông tới xô ông ta ra:
– Tránh ra. Sao chú dám làm chuyện bậy bạ trong nhà chúng tôi? Sao chú dám động tới con bé?
Biểu cảm dửng dưng như thể ông ta không có trách nhiệm phải trả lời câu hỏi chất vấn của dì Phương. Lão Minh đứng thẳng lưng, gượng gạo cười:
– À… Tôi đùa với con bé tí thôi. Chị cần gì phải căng thẳng thế?
– Đùa?
Dì Phương chỉnh lại váy ngủ giúp tôi, ôm tôi vào lòng, trừng mắt quát lão Minh:
– Tôi không ngu đến mức không phân biệt được đâu là đùa, đâu là ý đồ bẩn thỉu của chú. Chú khôn hồn cút khỏi phòng con bé ngay trước khi tôi gọi người làm tống cổ chú ra đường.
– Chị nghĩ mình là ai?
– Tôi là chủ cái nhà này.
Từ trước đến nay dì chưa từng thị uy với ai, càng không cho mình là chủ nhân của nhà này. Có lẽ vì bảo vệ tôi nên mới lên mặt với lão Minh.
Ông ta cười mỉa mai:
– Chủ nhà? Cô gớm quá nhỉ? Lão Quang mất chưa lâu đã vênh váo như thế. Cô tưởng mình sinh cho ông anh tôi một đứa con gái, được chia tí tài sản thì địa vị ngang hàng với tôi à? Một con đàn bà trơ trẽn, giật chồng người khác, hại chết chị Linh còn mặt dày mang con, tha cháu về đây tiêu tiền nhà họ Trịnh. Thử hỏi không có anh chị tôi chứa chấp cô, không nuôi ong tay áo thì cô có được ngày hôm nay không?
– Chú cũng chỉ là con của vợ bé, tôi so với mẹ chú vẫn tốt đẹp hơn đấy. Chúng tôi tiêu tiền do anh Quang làm ra, không hề liên quan đến chú, đừng mở miệng ra là nói như kiểu tôi ăn xin nhà chú.
Cãi nhau với loại người như lão Minh chỉ rước thêm bực tức vào thân, tôi ngứa mắt với ông ta nên khuyên dì:
– Dì, đừng nhiều lời với ông ta nữa. Chúng ta gọi giúp việc đuổi ông ta ra khỏi nhà ngay đi, còn để ông ta ở đây không biết ông ta sẽ làm ra chuyện xấu gì đâu.
– Đừng sợ. Có dì ở đây rồi, dì sẽ bảo vệ cháu.
Dì Phương vỗ nhẹ vào bàn tay tôi an ủi rồi nói với lão Minh:
– Chú biến ngay.
– Được thôi. Tôi đi.
Lão Minh nhún vai tỏ vẻ đồng ý nhưng mấy giây sau đã thay đổi ý định, túm lấy cổ tay dì Phương kéo ra ngoài. Không rõ ông ta tính làm gì với dì nhưng chắc chắn không có ý tốt. Dì cố gỡ tay lão ra, còn tôi đấm vào người lão:
– Tránh ra. Buông dì tôi ra.
Ông ta nói với dì Phương:
– Đã cho cô uống thuốc ngủ rồi mà cô vẫn tỉnh táo thật, phải chăng lượng thuốc tôi cho cô quá ít?
– Hóa ra là chú bỏ thuốc ngủ. Cũng may ông trời có mắt, không chấp nhận nổi hành vi xấu xa của chú nên khi tôi về phòng, dạ dày trào ngược khiến tôi nôn hết, vì vậy mà nghe thấy tiếng động bên phòng con bé Thư.
– Dám làm hỏng chuyện tốt của tôi.
Lão Minh vung tay làm tôi loạng choạng lùi về sau, ông ta lôi xồng xộc dì ra ngoài, hai bên lại một phen lôi lôi kéo kéo, cuối cùng lão xô ngã dì Phương nằm lăn dưới sàn, quay sang nhìn chằm chằm tôi, định kéo tôi vào phòng khóa cửa lại. Tôi có chết cũng không chịu khắc phục, bám vào cạnh cửa, dì Phương nhanh chóng đứng dậy, vừa đánh đấm vừa chửi bới lão Minh:
– Thằng già khốn kiếp. Cút ngay. Thả cái Như ra.
– Con mụ già, mày muốn chết à? Có tin tao gϊếŧ mày không?
– Cút đi.
– A…
Vì phòng ngủ của tôi ở ngay đầu cầu thang, trong lúc giằng co dì Phương đã vô tình đẩy ngã lão Minh, khiến ông ta lăn tròn nhiều vòng xuống tầng 1, đầu đập mạnh vào bậc thang nằm bất tỉnh dưới sàn, một dòng máu đỏ không ngừng chảy ra từ đầu ông ta.
Cả tôi và dì đều sợ đến thất kinh, lo lắng lão Minh có chuyện nên vội chạy xuống nhà kiểm tra, ai ngờ ông ta đã tắc thở. Trời đất khi ấy như sụp đổ, chân tay tôi bủn rủn hết cả, đang không biết phải làm sao thì một giọng nam lạnh lẽo vang lên:
– Hai dì cháu các người đã làm gì chú Minh thế hả?
Chúng tôi cùng hướng mắt nhìn đến Thiện, bất giác giật mình như người làm chuyện phạm pháp bị bắt tại trận. Suốt nhiều năm qua, trừ ngày bác trai mất thì Thiện không đặt chân đến nhà chính, vậy mà không hiểu sao giờ phút này anh lại có mặt ở đây, còn chứng kiến được cảnh lão Minh nằm trong vũng máu, hai dì cháu tôi thì sợ tái xanh mặt.
Chưa đợi câu trả lời từ chúng tôi, Thiện sải bước đi tới, kiểm tra mạch đập của lão Minh, biết ông ta đã chết, anh đứng thẳng người nhìn tôi hỏi:
– Các người gϊếŧ chú ấy?
Tôi vội xua tay, giải thích:
– Không… Không phải…
– Cô còn cãi? Tôi chính mắt trông thấy người dì yêu dấu của cô đẩy ngã chú Minh mới khiến chú ấy chết tức thì.
– Không. Không như anh nghĩ đâu. Thiện, anh nghe em giải thích. Chuyện là…
Tôi chưa kịp nói ra mọi chuyện thì tinh thần dì Phương vì hoảng loạn cực độ mà lắc đầu liên tục, miệng lẩm bẩm:
– Không… Dì không cố ý. Dì không gϊếŧ ông ta… Dì không có.
Tôi ôm lấy dì, trấn an tinh thần:
– Dì, dì bình tĩnh trước đi. Dì không gϊếŧ người, cháu biết dì không cố ý.
Thiện bảo:
– Không cố ý? Bà gϊếŧ chú tôi hay không thì để công an phân xử. Hung thủ gϊếŧ người như bà, đáng bị pháp luật trừng trị.
– Là ông Minh có ý đồ xấu với em trước, trong lúc giằng co, ông ta không cẩn thận ngã cầu thang.
– Nhưng chú ấy do chính tay dì cô đẩy ngã.
– Đó là ngộ sát, dì Phương không hề muốn gϊếŧ ông ta.
– Muốn giải thích… đợi công an tới đi. Kiểu gì bà ta cũng ăn cơm tù mà thôi.
Nói rồi, Thiện rút điện thoại từ trong túi quần, chưa đợi anh bấm số gọi cảnh sát đã bị tôi ngăn lại:
– Thiện… Anh đừng báo cảnh sát. Em xin anh.
– Cô nghĩ gì mà ngăn cản tôi? Muốn tôi bao che cho kẻ gϊếŧ người, hại chết chú Minh à? Cô nên nhớ người nằm ở kia là chú tôi, còn dì cháu cô… chẳng là cái thá gì cả, việc gì tôi phải che giấu tội ác của bà ta?
– Dì ấy không cố ý.
– Đó là việc công an xét xử. Còn tôi, tận mắt thấy án mạng thì báo án và cũng sẽ cung cấp đầy đủ những gì mình nhìn thấy cho công an biết.
Thiện ghét dì Phương như vậy chắc chắn sẽ dựa cơ hội này tống dì ấy vào tù. Tôi không muốn chuyện đó xảy ra vì dì căn bản không cố tình, nếu dì phải ngồi tù thì tôi áy náy lắm.
Anh gạt tay tôi ra, lạnh lùng xoay người đi ra ngoài. Tôi sợ Thiện gọi cảnh sát nên đành để dì Phương đang ngồi thất thần một góc còn mình bám theo sau anh.
– Thiện, em xin anh đừng báo cảnh sát.
– Tại sao tôi phải nghe theo ý cô?
– Dì Phương vì cứu em mới vô tình xô ngã chú Minh. Nếu dì ấy phải đi tù thì em thà đứng ra chịu tội thay dì ấy. Hơn nữa Thảo còn nhỏ, con bé cần có mẹ bên cạnh, em không thể để chuyện của mình liên lụy đến dì Phương.
– Cô nghĩ muốn nhận tội thay mà được à? Khắp nơi trong biệt thự đều lắp camera, công an check sẽ ra ngay thủ phạm.
Thiện dừng lại vài giây rồi nói tiếp:
– Tôi có thể xóa dữ liệu hoặc đem nó giao cho công an. Đối với tôi, việc chú Minh chết là do bất cẩn ngã lầu hay có người cố tình hãm hại là chuyện rất dễ dàng, nhưng cô… thì không có khả năng thay đổi tình thế.
– Em biết và em tin anh có cách giúp dì cháu em giải quyết ổn thỏa chuyện này. Vậy nên em xin anh hãy cứu dì Phương đi.
– Cô tính biến tôi thành tòng phạm? Muốn tôi bao che cho kẻ đã phá hoại hạnh phúc gia đình tôi, gián tiếp dẫn đến cái chết của mẹ tôi?
Vẫn biết chuyện đó là rất khó nhưng tôi có một niềm tin rất mãnh liệt rằng Thiện sẽ không vì chuyện quá khứ mà dồn ép dì Phương đến bước đường cùng. Dẫu sao trong chuyện này người sai là lão Minh, nếu không vì ông ta giở trò xằng bậy thì đã không phải ngã chết.
– Anh nể tình dì Phương là mẹ Thảo, cứu dì ấy lần này thôi.
– Cứu bà ta tôi chẳng được lợi ích gì, không khéo để người ngoài biết được còn mắng tôi là đứa bất hiếu, bao che cho kẻ từng là tiểu tam của gia đình mình, giờ còn là hung thủ gϊếŧ chú ruột.
– Không. Sẽ không có chuyện đó đâu. Sau này anh muốn gì em đều sẽ thay dì báo đáp ân tình của anh.
Tôi đã phải cầu xin Thiện rất nhiều, rơi nước mắt chẳng ít chỉ mong anh rủ lòng thương nghĩ đến Thảo mà đồng ý lời thỉnh cầu của tôi. Sau một hồi thuyết phục, Thiện cuối cùng cũng lung lay, anh hỏi:
– Cô muốn cứu bà ta đến thế cơ à? Tôi muốn cô làm gì, cô cũng làm phải không?
Lúc đó tôi chẳng nghĩ gì nhiều ngoài việc làm sao để Thiện đồng ý cứu dì Phương nên khi anh hỏi câu đó đã không ngần ngại mà đáp:
– Vâng.
Tôi nghĩ Thiện sẽ không ép tôi làm chuyện phạm pháp cùng lắm là gây khó dễ tôi mà thôi, nhưng những lời anh sắp nói ra đã khiến tôi vô cùng đắn đo và có chút thất vọng. Anh bảo:
– Muốn tôi che giấu hành vi phạm tội của bà ta cũng được nhưng với điều kiện.
– Vâng. Anh nói đi.
– Trong vòng 2 ngày, mẹ con bà Phương phải rời khỏi đây ra nước ngoài sinh sống. Còn cô… ở lại hầu hạ tôi.