Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mối Tình Đứt Đoạn

Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rốt cuộc Thiện còn muốn nói gì với tôi đây, nếu là chuyện liên quan tới Thỏ thì ngày hôm đó tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi còn gì. Thỏ chỉ là con gái của một mình tôi thôi, con bé không có quan hệ với anh. Nếu Thiện có ý định giành con với tôi, tôi nhất quyết không đồng ý.

Giọng tôi lạnh tanh đáp:

– Không. Tôi không muốn nói chuyện với anh. Mời anh về cho.

– An Như…

Mỗi lần nghe Thiện gọi tên mình, tôi thật sự không thể bình tĩnh nổi. Tôi sợ mình đầu hàng trước con tim, sợ mình vứt hết liêm sỉ mà cầu xin anh chấp nhận mẹ con tôi. Tôi không muốn mình trở nên hèn mòn, thiếu chính kiến như vậy. Nhiều năm qua đã phải trải qua quá nhiều cực khổ, đau đớn, tủi nhục thế nào anh có thấu.

Tôi khẽ cao giọng nói:

– Anh nghe không hiểu à? Tôi không có chuyện gì để nói với anh cả. Anh rời khỏi đây nhanh đi.

– Nhưng tôi có chuyện muốn nói với em. Em không có gì để nói cũng không sao, tôi chỉ cần em dành thời gian nghe tôi nói thôi.

– Thời gian của tôi, không dàng để nghe anh nói.

Dứt lời, tôi gạt mạnh tay Thiện ra muốn đóng cửa nhưng anh nhất quyết không chịu đi. Không còn là thái độ nhường nhịn tôi, Thiện nghiêm giọng nói:

– Hôm nay em không nói chuyện cùng tôi thì tôi sẽ không về đâu.

– Anh không về mặc kệ anh. Tránh ra cho tôi đi ngủ.

– Không.

– Trịnh Minh Thiện, anh quá đáng vừa thôi. Anh còn muốn gì nữa hả? Anh muốn tra tấn tâm lý tôi đến bao giờ? Rốt cuộc anh có mục đích gì đây?

Thiện không trả lời những câu hỏi kia mà trầm lặng nhìn tôi, đôi mắt sâu đen không thấy đáy tản ra những tia sáng mông lung khiến tôi không thể đoán được anh đang nghỉ gì. Hai chúng tôi im lặng nhìn chăm chú đối phương, cho đến khi tôi không thể nhìn nổi nữa vì sợ không khống chế được bản thân mà rơi nước mắt cho bao nỗi uất ức, tủi hờn suốt ngần ấy năm qua. Tôi chếch tầm mắt sang hướng khác, khó khăn hít vào một hơi để tiết chế cảm xúc, thanh âm Thiện đều đều cất lên:

– Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện đi.

– Không.

– Hay em muốn tôi nói ở đây? Đến lúc đó tôi không chắc bảo đảm rằng chúng ta không làm kinh động đến con và hàng xong xung quanh đâu

– Anh…

Tôi nheo mắt với Thiện, còn anh nhân cơ hội đó nắm lấy cổ tay tôi.

– Đi. Chúng ta ra ngoài nói chuyện.

Tôi hiểu rõ tính Thiện, anh là người muốn gì là phải đạt cho bằng được chứ không có chuyện từ bỏ dễ dàng. Tôi sợ cả hai đứng tranh cãi trước cửa phòng mình sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của con và hàng xóm xung quanh nên trong lòng dù muốn dù không vẫn phải xuôi theo. Nếu anh đã nhất quyết muốn nói chuyện thì tôi sẽ chiều ý anh và cũng là cho bản thân cơ hội nói rõ quan điểm của mình.

Tôi giật tay mình về rồi bảo anh:

– Buông ra. Tôi sẽ đi cùng anh.

Thấy tôi đồng ý, ánh mắt Thiện thoáng nét hài lòng. Tôi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, sau đó ra ngoài đầu ngõ, Thiện cũng lập tức đi theo phía sau tôi. Không đợi anh cất lời, tôi đã nói:

– Có chuyện gì anh nói nhanh cho, tôi còn phải về ngủ.

Ánh mắt sâu xa khó dò của Thiện khóa chặt trên người tôi, từ từ thốt ra những lời mà cả đời này tôi cứ nghĩ sẽ không bao giờ có thể nghe được từ chính miệng anh.

Thiện bảo:

– Mẹ con em cùng tôi về Hà Nội nhé. Đã 4 năm rồi, đến lúc nên về nhà thôi.

Từng câu từng chữ Thiện nói đánh thẳng vào đại não tôi, khiến tôi không thể tin nổi mà tưởng mình đã nghe nhầm vì thế cứ mở tròn mắt nhìn anh.

Nhà? Tôi có nhà ở Hà Nội à? Biệt thự nhà họ Trịnh vốn dĩ không phải nhà của tôi, trước đây và sau này cũng vậy. Anh muốn mẹ con tôi theo anh về Hà Nội làm gì? Muốn tìm cơ hội cướp con gái khỏi tôi phải không? Còn nữa, chính anh là người đuổi tôi đi, không muốn sự xuất hiện của tôi làm bạn gái anh hiểu lầm mà. Sao giờ anh lại đổi ý rồi?

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Nếu những lời này được Thiện nói vào khoảng thời gian đầu tôi mới rời đi, khi tôi vẫn còn mong ngóng, đợi chờ từng ngày anh sẽ xuất hiện đón mình về thì tôi nhất định sẽ rất xúc động, rất vui mừng gật đầu đồng ý ngay mà không cần nghĩ ngợi bất cứ điều gì. Tiếc là khi tôi chờ đợi anh đã không xuất hiện, khi tôi cần anh nhất, anh lại không ở bên nên bây giờ anh có nói gì thì tôi cũng không còn thiết tha nữa rồi.

Vì tôi sợ, sợ bản thân lần nữa bị bỏ rơi, sợ lần nữa mất đi tất cả, sợ bản thân rơi xuống vực sâu không người cứu giúp. Tôi của bây giờ chẳng cần cuộc sống đủ đầy, sung túc nhưng phải nhìn nét mặt anh sống giống trước kia, mà chỉ cần bình yên bên con, không phải trải qua sóng to gió lớn.

Tôi chua xót cười nhạt:

– Về nhà? Tôi có nhà à?

– Có. Nơi tôi ở vẫn mãi là nhà của em.

– Không. Đó không phải nhà của tôi. Biệt thự nhà họ Trịnh chỉ là nơi từng cưu mang một đứa mô côi không nơi nương tựa như tôi mà thôi. Khi chủ nhân ở đó đã không muốn tôi xuất hiện trước tầm mắt nữa thì tôi cũng nên biết điều, giữ lại chút tự tôn cho mình mà rời đi chứ.

– Tôi biết em rất giận tôi, thậm chí là hận tôi vì năm đó đã xua đuổi em khi em cần người ở bên nhất. Nhưng tôi đảm bảo năm tháng sau này tôi sẽ bù đắp mọi tổn thương cho hai mẹ con, không để em phải chịu bất kỳ khổ cực nào nữa đâu. Cùng tôi về nhà, được không?

Không có sự vô tình lạnh lẽo như lúc anh tàn nhẫn nói những lời lẽ tổn thương tôi, cũng không có sự lạnh lùng như lúc anh dứt khoát muốn đuổi tôi đi vì bạn gái mình. Anh của lúc này, ánh mắt nhìn tôi vô cùng dịu dàng đến mức tôi không thể tưởng tượng nổi, từng câu từng chữ anh nói dễ dàng khiến người khác mủi lòng, nhưng giây phút này tôi lại cảm thấy thật mỉa mai.

Mỗi lần nhớ tới quá khứ, lòng tôi đau đớn như bị xẻo thành từng mảnh nhỏ, riêng nỗi đau về sự thất vọng như thể bị rút mất một cái xương sườn ở vị trí cận. Tôi đã từng cố chấp cỡ nào để hết lòng hết dạ yêu người đàn ông trước mắt này, nhưng kết quả là anh để lại cho tôi muôn vàn vết thương cùng nỗi đau vô tận.

Tâm tình tôi trở nên kích động, lớn tiếng chất vấn anh:

– Anh cũng biết lúc đó tôi khổ sở à? Anh có biết khoảng thời gian ấy tôi mệt mỏi thế nào không? Tôi đã không chịu đựng nổi mà nghỉ đến cái chết đấy anh có biết không hả? Chính anh là người đuổi tôi đi, giờ anh còn muốn mẹ con tôi về Hà Nội cùng anh làm gì?

– Tôi muốn chăm sóc em, cùng em nuôi nấng con gái của chúng ta.

– Tôi không cần. Mấy năm nay không có anh, mẹ con tôi sống rất tôi, tôi không cần ai giúp mình nuôi còn cả.

– Em đành lòng để con bé không có bố bên cạnh, lớn lên phải chịu thiệt thòi hơn bạn bè đồng trang lứa?

Đáy lòng trào dâng cảm giác chua xót, cổ họng bất ngờ nghẹn đắng như hóc xương cá. Tôi hiểu chứ, những đứa trẻ sinh ra trong gia đình không trọn vẹn luôn luôn thiệt thòi và chịu nhiều ấm ức hơn người ta, nhưng so với việc bố nó không yêu mẹ, nhận con chỉ vì trách nhiệm thì tôi thà một mình nuôi lớn con. Cho dù cuộc sống có vất vả, cũng không để con cảm thấy thiếu thốn tình thương chỉ vì con không phải là kết tinh tình yêu của bố mẹ.

Tôi cố tình nói cho Thiện nghe:

– Anh yên tâm, dẫu có phải đánh đổi bằng cả mạng sống thì tôi cũng không để con phải tủi thân với hoàn cảnh không may mắn của mình đâu. Thay vì quay về Hà Nội cùng anh, sống những ngày tháng vô nghĩa cho tròn nghĩa vụ làm bố làm mẹ thì tôi thà tìm một người yêu thương mẹ con tôi thật lòng, cho con bé một gia đình hoàn chỉnh. Còn anh, tôi xin anh đừng xuất hiện quấy nhiễu cuộc sống đang rất yên bình của mẹ con tôi nữa. Tôi không cần anh phải có trách nhiệm với Thỏ, vì cả đời này, tôi sẽ không để con biết anh là bố đẻ của nó đâu. Nếu anh thích trẻ con thì về bảo bạn gái anh, tự sinh con cho anh đi, đừng tới làm phiền mẹ con tôi nữa.

Biểu cảm trên gương mặt Thiện thoáng không vui, chân mày anh nheo lại, giọng nói cũng không còn nhỏ nhẹ nữa:

– Em nói vậy là có ý gì?

– Chẳng lẽ lời tôi nói còn chưa rõ ràng, hay anh căn bản không muốn hiểu?

– Tôi chính là không muốn hiểu và tuyệt đối không chấp nhận em tìm bố dượng cho con gái tôi khi tôi còn sống sờ sờ chưa chết.

– Không muốn là việc của anh, tôi không bận tâm và anh cũng không có quyền bắt ép tôi phải nghe theo ý anh. Những gì cần nói tôi đều đã nói hết cả rồi, tôi không có nhu cầu nghe anh nói nữa. Anh về được rồi đấy.

Dứt lời, không đợi Thiện phản ứng tôi liền xoay người tính rời đi, nhưng chưa bước nổi hai bước cánh cổ tay bị anh nắm lấy. Anh kéo tôi lại, ép tôi đối diện với nha, tâm tình Thiện dường như không còn giữ nổi bình tĩnh, anh bảo:

– Tôi nói là chúng ta cùng về nhà, em có chịu nghe lời không hả?

Tôi bực bội cố gỡ tay Thiện ra nhưng anh không hề nới lòng:

– Anh bị điên à? Buông tôi ra, nếu không tôi sẽ hét lên đấy.

– Em muốn hét thì hét đi.

– Anh…

Tôi tức giận dùng tay còn lại đấm vào ngực Thiện:

– Đồ điên. Anh là đồ thần kinh. Bỏ tôi ra.



– Không. Hôm nay em không đồng ý về với tôi. Tôi sẽ không để em đi đâu hết.

– Trịnh Minh Thiện, rốt cuộc anh muốn cái gì? 4 năm trước chính anh là người đuổi tôi đi, giờ anh còn ép buộc tôi về bên anh làm gì? Hay anh muốn đổi gió, tìm cảm giác quen thuộc? Nếu vậy thì xin lỗi anh nhé, tôi không có hứng thú ngủ với anh nữa đâu. Giao dịch giữa chúng ta chấm dứt từ lâu rồi, tôi không có nghĩa vụ phải hầu hạ, giải quyết nhu cầu sinh lý cho anh. Nếu anh bấn quá thì về Hà Nội tìm cô bạn gái tên Hải Yến của anh đấy, còn không nhịn được đến lúc đó thì tự tìm gái xả.

– …

– Anh đại gia mà, thiếu gì tiền. Thích có người ôm ấp, nịnh nọt, chiều lòng anh thì bỏ tiền ra, đừng có tìm tôi quấy rối.

Thiện giữ chặt hai tay tôi, không cho tôi đánh đấm làm loạn, anh kéo tôi đứng sát lại gần anh, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt tôi, từng chữ thốt ra đều rất rõ ràng:

– Tô An Như, em nghe cho rõ đây. Phụ nữ trên đời này ngoài em ra, tôi không cần ai hết.

Lời Thiện nói tôi còn chưa kịp tiêu hóa xong thì bỗng bị anh cưỡng hôn, nụ hôn của anh chuẩn xác và bất ngờ đến nỗi tôi không kịp phản ứng, cứ vậy mà đứng đơ như tượng để mặc anh hôn mình.

Cách hôn của anh vẫn như xưa, mạnh mẽ, bá đạo hệt như tính cách con người anh. Tôi không hiểu vì lý do gì anh lại hôn mình, chẳng lẽ anh là con người tùy tiện đến thế? Muốn ngủ, muốn hôn ai thì hôn, không cần quan tâm việc mình có tình cảm hay không à?

Kỳ thực tôi rất nhớ Thiện, tình cảm với anh vẫn vẹn nguyên như xưa, thậm chí còn nhiều hơn thế nữa. Thứ tình yêu muốn có mà không có được ấy khiến trái tim tôi day dứt không yên, hận không nổi mà quên cũng chẳng đành.

Khi lý trí tôi gần như biến mất, cảm nhận được đầu lưỡi Thiện tách môi mình ra muốn tiến vào trong khoang miệng tôi. Mặc dù sâu trong nội tâm bị kích động dâng lên ngàn dải sóng lớn, khoảnh khắc đó trong đầu tôi hiện lên những hình ảnh thân mật khi cả hai bên nhau, nhưng sự rung động đó cũng ttrong nhánh mắt biến mất, lưu lại trong tâm trí tôi chỉ là những hồi ức đau khổ về sau mà tôi phải gánh chịu.

Tôi bừng tỉnh, dùng sức mình đẩy mạnh Thiện ra, tỏ ra căm ghét giơ tay lau đi cánh môi vừa bị anh hôn, giọng điệu không có chút tình cảm nói:

– Trịnh Minh Thiện, anh quá đáng lắm rồi đấy.

Thiện lần nữa kéo tôi ôm vào lòng. Anh không cưỡng hôn tôi, chỉ đơn giản dùng cánh tay rắn rỏi của mình vây chặt tôi trong lòng, mặc tôi cố vùng vẫy cũng không có ý buông lỏng. Anh cứ thế ôm tôi, cho tới khi tôi chịu đứng yên. Tôi có thể nghe rõ hơi thở của Thiện mang theo sự mệt mỏi, giọng anh trầm thấp thủ thỉ bên tai tôi:

– An Như. 4 năm nay tôi rất nhớ em. Đừng giận tôi nữa, được không?

Anh nói gì? Nhớ tôi sao? Tại sao lại nhớ tôi? Anh nhớ gì ở tôi chứ? Người anh nên đem lòng nhớ nhưng nên là bạn gái Hải Yến của anh mới phải? Tại sao lại nhớ tới một đứa con gái dính bê bối, bị anh vứt bỏ?

Tôi không muốn tin là Thiện nhớ mình, cố ép bản thân rằng anh chỉ đang lừa gạt mình để tôi mềm lòng theo anh về Hà Nội mà thôi. Đến lúc anh đã đạt được mục đích, lần nữa bao nuôi tôi tới khi chán ngán thì lại ruồng bỏ tôi, giành mất con gái của tôi. Tôi không thể cứ mãi ngu ngốc, mê muội vào thứ tình yêu đơn phương không được đền đáp này. Tôi phải tỉnh táo lên, không được quên đi cực khổ 4 năm qua.

Không biết từ bao giờ, nước mắt đã ngưng đọng nơi khóe mắt rồi chảy dài trên má. Tôi lén đưa tay lên lau đi, hít vào một hơi thật sâu, nói bằng giọng điệu nghẹn ngào:

– Buông tôi ra.

– Không.

– Tôi không thích nói nhiều. Anh đừng có ép người khác.

– Tôi…

– Tôi bảo anh buông tôi ra.

Sợ mình không thể cầm nổi nước mắt mà bật khóc nức nở trước mặt Thiện nên tôi gằn giọng quát anh. Vậy mà Thiện vẫn không chịu buông, còn ôm tôi chặt hơn. Cơn giận trong tôi bị đẩy lên cao trào, một lần nữa vừa đánh vừa mắng anh trong tiếng khóc nức nở:

– Trịnh Minh Thiện… Anh nhớ tôi vì cái gì? Có phải nhớ cảm giác tôi ở trên giường phục vụ anh không? Người yêu của anh không làm anh hài lòng à?

– Không phải. Tôi…

– Anh buông tôi ra… Tôi không muốn anh chạm vào người tôi… Tôi ghét anh… rất ghét anh đấy anh có hiểu không hả.

– An Như, em bình tĩnh nghe tôi nói hết được không?

– Không… Tôi không muốn nghe. Anh biến đi… Tránh xa cuộc sống hai mẹ con tôi đi.

– An…

Trong lúc chúng tôi đang giằng co, bỗng có một lực rất mạnh tách Thiện ra khỏi tôi, sau đó khéo tôi đứng lùi về sau, tiếp đó là một tiếng “bốp” rất lớn phát ra, cùng thanh âm giận dữ của người đàn ông:

– Tránh xa Như ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »