Chương 1: Phu quân

Cuối mùa thu, sắc trời ảm đạm, gió thu mang theo khí lạnh thổi phần phật, không chút lưu tình cuốn theo những chiếc lá đỏ sắp rụng, bay phiêu lãng qua tường cung và mái hiên màu đỏ thẫm rồi tiến về phía hoàng cung.

Ở phía Tây Nam hoàng cung có một sảnh phụ, nơi hẻo lánh ít người qua lại.

Lúc này, nơi đây vừa mới có chút động tĩnh, một vài cung nữ đang hối hả ra vào, nhóm than, múc nước, pha trà… tựa như đang chuẩn bị cho một sự kiện trọng đại.

Thẩm Như Sương bị đánh thức trước bình minh, nàng để mặc thị nữ Ngọc Trúc đẩy mình đến trước bàn trang điểm, dùng khăn lụa trắng ấm áp lau mặt cho tỉnh táo hơn, nàng xoa đôi mắt còn ngái ngủ, chăm chú nhìn vào bóng hình mình trong gương đồng.

Nàng có một khuôn mặt thanh tú quyến rũ, đôi mắt như nước mùa thu, lông mày tựa núi xa, làn da trắng mịn như tuyết, chiếc mũi nhỏ xinh khéo léo, đôi môi hồng phấn còn vương chút nước trà súc miệng, bóng loáng mềm mại. Từ trong khí chất toát lên sự dịu dàng thanh tú, nàng quả nhiên là mỹ nhân Giang Nam tựa tranh vẽ.

Chỉ là ánh mắt nàng phảng phất nỗi ưu tư, chân mày nhíu lại, trong mắt thoáng nét u sầu, giống như mưa bụi mờ mịt trong ngày xuân Giang Nam, mỏng manh và lặng lẽ.

"Tiểu thư không cần lo lắng, ngài chuẩn bị lâu như vậy, sẽ không có gì sai sót đâu." Ngọc Trúc vừa giúp Thẩm Như Sương trang điểm, vừa nhẹ nhàng vỗ vai nàng an ủi.

Thẩm Như Sương mím môi, đưa hai tay giấu trong tay áo rộng, nàng âm thầm siết chặt bàn tay, lòng bàn tay đã thấm một lớp mồ hôi mỏng.

Hôm nay là ngày các cáo mệnh phu nhân tiến cung, theo lý thì cần phải bái kiến Hoàng Hậu.

Nhưng Tiêu Lăng An vừa mới đăng cơ một tháng trước, hắn bận rộn không ngớt, vẫn chưa hạ chỉ sắc phong Hoàng Hậu cho nàng. Thái Hậu lại cáo ốm không ra mặt, cho nên mọi việc này đành đặt lên vai nàng – thê tử kết tóc tạm thời chưa có danh phận chính thức.

Ngọc Trúc tỉ mỉ trang điểm cho Thẩm Như Sương, chải tóc thành búi rối cài trâm bộ diêu hoa hải đường bằng vàng và châu ngọc, phối với đôi khuyên tai ngọc lục tinh xảo, lại đặc biệt chọn cho nàng một bộ cung trang bằng gấm màu chàm diễm lệ.

Thẩm Như Sương vốn đã xinh đẹp thanh tú, giờ đây, dù trên môi chỉ nở nụ cười đoan trang rụt rè, trong mắt nàng vẫn ánh lên nét linh động thuần khiết của thiếu nữ, y phục khoác trên người càng khiến nàng yêu kiều hơn ngày thường. Ngọc Trúc ngắm nhìn mà không khỏi tấm tắc, thở dài:

“Nếu lúc nhỏ tiểu thư được nuôi dạy ở Thẩm gia, chắc chắn đã vang danh kinh thành, người đến làm quen chắc chắn giẫm nát cửa vào, làm gì đến lượt những quý nữ quyền thế kia!"

Thẩm Như Sương đã thành thân với Tiêu Lăng An hơn một năm, nên lời này thực tế chẳng còn ý nghĩa gì, nhưng nàng vẫn bật cười, lòng cũng nhẹ nhàng đi đôi chút, giả vờ định nhéo má Ngọc Trúc, mỉm cười nói:

"Ngươi đúng là khéo nói, thôi mau ra sảnh ngoài đi, đừng để các phu nhân phải chờ sốt ruột."

"Nô tỳ chỉ nói sự thật thôi." Ngọc Trúc cười tươi đỡ Thẩm Như Sương đứng dậy, sửa sang lại vạt áo cho nàng, rồi hai người uyển chuyển bước ra khỏi tẩm các.

Sảnh điện phía Tây Nam này vốn nhỏ hẹp, sảnh tiếp khách và gian ngủ chỉ cách nhau một góc cua ngăn cách bởi hai lớp rèm châu. Bọn họ đứng từ phía sau chỗ ngoặt là có thể thấy bóng người thấp thoáng, nghe rõ các giọng nói đủ kiểu.

Thẩm Như Sương giữ chặt Ngọc Trúc, ngón tay trắng ngần đặt lên môi, khẩn trương nép mình sau góc tường. Nàng hơi thò đầu ra, cẩn thận quan sát tình hình ở sảnh ngoài, muốn hiểu sơ qua trước để tránh mắc thiếu sót.

Nhiều người lần lượt đến, mặc dù trong phòng đã đốt lò than từ sớm, nhưng vì vị trí sảnh điện hẻo lánh cùng với thời tiết lạnh giá, vẫn thua xa các gian sưởi ấm áp khác. Một vài phu nhân đã âm thầm nắm chặt lò sưởi trong tay, mà Phái Quốc công phu nhân dường như thật sự không thể chịu nổi, oán trách nói:

"Sao nơi này lạnh lẽo quá vậy? Ta vào cung bao nhiêu lần rồi, mà lần đầu tiên bị đối xử khắt khe như thế này.”