Chương 23: Muốn nắm tay

Sau khi ăn xong thì Bùi Dịch đi tính tiền, vốn dĩ các cô định đi dạo phố với nhau nhưng không ngờ vừa ra đến cửa lại gặp lãnh đạo nên thời gian ăn bữa cơm này lại kéo dài thêm một chút.

Thế nhưng Ban Trân lại tràn đầy năng lượng, nói nghỉ ngơi một chút rồi đi mua quần áo. Nhưng năng lượng của Vu Tiêu Băng đã cạn kiệt trong bữa tiệc này rồi nên cô không còn sức để làm bất cứ chuyện gì nữa, chỉ muốn tắm rửa rồi ngủ thôi.

“Em ăn hơi nhiều rồi, bây giờ mà thử quần áo thì không chuẩn lắm nên thôi, để hôm khác đi.”

Vu Tiêu Băng lấy cớ xong rồi nhìn Ban Trân, nói: “Hơn nữa, em cảm thấy chị nói rất đúng, bây giờ em rất tốt, không cần phải thay đổi vì ai hết.” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng thật ra trong lòng Vu Tiêu Băng cảm thấy khoảng cách quá lớn, cho dù cô có cố gắng thay đổi như thế nào thì cũng như chín trâu mất một sợi lông, so với một cô gái chất lượng cao thật sự rất xa. Một cô gái xinh đẹp cũng không thể dựa vào làn da và vóc dáng để có được tình cảm của người đàn ông, huống chi điều kiện của cô cũng bình thường, như vậy lại càng khó khăn hơn.

Hơn nữa, Bùi Dịch cũng nói cô như vậy rất tốt, mặc dù anh chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.

Ban Trân thấy Vu Tiêu Băng đã bị thuyết phục liền vội vàng đưa tay vỗ vỗ bả vai cô, lộ ra vẻ mặt “nên như vậy”.

“Em có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi, đừng quen đàn ông, nhất là Quách Nghĩa Tường! Anh ta rất thích dây dưa, lại thường hay thích một số điều kỳ lạ rồi cứ bị kẹt lại trong đó.”

Vu Tiêu Băng có chút xấu hổ, nói: “Anh ta không có quan hệ gì với em hết, chúng ta đừng nói những thứ này nữa.”

Triệu Tư Tĩnh thấy Tiêu Băng không thể ứng phó với Ban Trân nên cúi đầu nhìn điện thoại di động, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người: “Vậy chúng ta rút đi, cũng hơn chín giờ rồi.”

“Đi thôi.”

Mấy người thu dọn đồ đạc và bắt đầu đứng dậy đi về phía cửa. Bùi Dịch đang hút thuốc ở bên ngoài, bóng lưng thẳng tắp của anh dường như chìm trong bóng đêm ở Bắc Kinh, giống như một cảnh phim bị cắt bởi ánh sáng và bóng tối. Mặt đồng hồ màu đen hiện rõ trên xương cổ tay, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc đã cháy được phân nửa.

Vu Tiêu Băng chú ý tới hai ngón tay đang kẹp thuốc lá của anh hơi cong lên, móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ và rất đẹp, đến mức khi chạm vào, các cô gái cũng sẽ không thấy đau.

Nó rất thích hợp để làm chuyện mờ ám với đối tác của anh ấy ở trên giường, nó giống với bàn tay mà cô nhìn thấy trong thang máy sáng hôm đó… Không hiểu sao cô lại nghĩ đến một vài chuyện không nên nghĩ tới nên vội vàng cúi đầu trốn đi, nhìn về phía bồn hoa nhỏ bên cạnh, hai bên tai đều ù đi. “Bùi tổng, anh tự lái xe đến sao?” Triệu Tư Tĩnh là một người kinh doanh ô tô chuyên nghiệp, vừa thấy Bùi Dịch thì cô ấy đã bắt đầu chớp mắt: “Nếu tiện thì anh có thể chở chúng tôi về không?”

“Các cô đi hết sao?” Anh hỏi.

”Đúng vậy, Tiêu Băng không đi mua quần áo chỉ vì đi ra ngoài ăn cơm với Quách Nghĩa Tường, đâu có cần thiết như vậy chứ? Cô ấy chỉ cần gội đầu trước khi ra ngoài là được rồi mà.”

Ban Trân nói chuyện thẳng thắn hơn Triệu Tư Tĩnh nhiều, nhưng dáng vẻ mạnh dạn và thẳng thắn này của cô ấy lại không làm cho người ta chán ghét, mọi người xung quanh đều biết cô ấy cũng không có ý xấu gì.

“Ừ.” Bùi Dịch nhếch miệng lạnh nhạt trả lời. Anh nâng cổ tay lên trên thùng rác ở cửa để bỏ điếu thuốc.

“Chờ tôi một chút, tôi sẽ lái xe đến đây.”

“Được.” Ban Trân vội vàng đồng ý.

Chưa được bao lâu thì một chiếc xe màu đen của Lavender chạy tới phía trước, Triệu Tư Tĩnh nhận ra đây là biển số xe của Bùi Dịch nên vội vàng gọi cô lên xe.

Hai người cùng ngồi ở ghế sau xe, còn Ban Trân ngồi trên ghế lái phụ. Trong xe không có mùi gì đặc biệt, cũng không có bất kỳ đồ trang trí nào, Ban Trân vừa thắt dây an toàn vừa nhìn Bùi Dịch rồi bắt đầu lảm nhảm. “Lãnh đạo, tôi có thể hiểu là có tài xế Gapassat lái xe cho anh nhưng xe riêng của anh cũng quá khiêm tốn rồi đúng không? Chiếc xe này có thể có một chỗ đậu đắt tiền ở trong nhà không? Các thực tập sinh mới đến công ty năm ngoái cũng đã lái một chiếc Porsche Cayenne để đi làm.”

Bùi Dịch để tay ở trên cần số và sang số, sau đó lại cầm lên vô lăng, giọng điệu thoải mái.

“Có thể đi là được.”

Nói xong thì anh đã lái xe đến trước cột bãi đậu xe, giơ tay lên nộp phí đỗ xe. Thật ra Vu Tiểu Băng cũng không hiểu lắm việc sử dụng xe của ban lãnh đạo trong doanh nghiệp nhà nước, thậm chí cô cũng không biết chuyện Bùi Dịch

phụ trách tài chính. Ở nhiều phương diện khác thì cô còn nhạy cảm hơn người khác rất nhiều.

Cô chỉ nhìn bàn tay Bùi Dịch đang vươn ra từ trong cửa sổ, từng ngón tay khớp với nhau rõ ràng đang buông xuống trong khi chờ phản ứng của đối phương. Trên xương cổ tay nổi lên những đường gân xanh, bàn tay của anh nhìn rất mảnh mai và dịu dàng.

......

Mỗi lần nhìn thấy, cô đều rất muốn nắm lấy tay anh.