Các cô gọi sơ qua một chút đồ ăn, sau đó bắt đầu tán gẫu, phần lớn đều là những người trước kia làm việc cùng nhau.
Nhắc tới một cái tên luôn có thể có người tiếp nhận một chuỗi câu chuyện, nhưng đến một người Vu Tiểu Băng cũng không biết, hoàn toàn không xen vào được.
Sau đó, các cô lại bắt đầu tán gẫu chuyện thi cử của Hiệp hội khảo thí Nhất Kiến, Vu Tiểu Băng nghe được từ quen thuộc, rốt cục nhịn không được mở miệng đáp lời.
"Nhất Kiến rất khó thi vào sao? Trước đây tôi có một đồng nghiệp học xây dựng, anh ấy nói anh ấy đã thi mấy năm mà không qua, sau đó thì chuyển sang vẽ tranh."
"Khó lắm đó, chị từ Nhị Kiến qua, nhưng Nhất Kiến thì thật sự thi mấy năm cũng không đậu." Triệu Tư Tĩnh đau buồn kêu rên.
Lúc này, Ban Trân vui vẻ: "Cũng may chúng ta làm tài chính, không có ham muốn thế tục kia, cũng không hiểu được thống khổ kia, đúng không tổng giám đốc Bùi?"
Bùi Dịch tựa vào lưng ghế, chân dài không có cách nào duỗi ra, cảm giác có chút không có chỗ sắp đặt, anh đang không tập trung nghe các cô nói chuyện, sau khi bị Ban Trân hỏi tới, nhếch khóe miệng cười khẽ một tiếng, trong ánh mắt mang theo chút ý tứ trêu chọc.
"Quả thật không biết, tôi qua bốn môn trong một năm."
"Mẹ kiếp..." Triệu Tư Tĩnh không nhịn được nói một câu chửi tục, sau khi phản ứng lại vội vàng xua tay xin lỗi.
"Xin lỗi tổng giám đốc Bùi, tôi không có ý mạo phạm, cho dù là năng lực học tập của anh cũng khiến người ta quá muốn quỳ lạy, mấu chốt là bình thường công việc của anh còn bận rộn như vậy! Anh lấy đâu ra thời gian chứ!"
"Không khoa trương như vậy." Bùi Dịch rũ mí mắt xuống, giọng điệu nhàn nhạt: "Tôi ở một mình, sau khi tan tầm thì rất nhàn rỗi, buổi tối chỉ có thể tự mình tìm chút việc để làm... Nên liền học thêm một cái gì đó."
Đường nét sườn mặt anh lưu loát sạch sẽ, nhưng đôi mắt kia không biết là đang châm chọc hay là tự giễu, nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt bên phải làm cho cả người anh đều thêm vài phần gợi cảm.
Đêm qua ngửi thấy mùi cà vạt của anh, mùi khí lạnh nhàn nhạt kia dường như còn phảng phất quanh quẩn bên hơi thở.
Vu Tiểu Băng miệng khô lưỡi khô, nhịn không được muốn uống chút nước, cô tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại nhấp vài ngụm nhỏ, lại nhẹ nhàng buông xuống.
"Nhưng mà ông chủ thật sự không lo lắng một chút nào về việc tìm bạn gái sao? Anh lớn lên đẹp trai như vậy, kết quả buổi tối chỉ dùng để nghiên cứu, không cảm thấy rất phung phí của trời sao?" Ban Trân đặt cánh tay lên mặt bàn, bàn tay chống mặt mình, nháy mắt nhìn Bùi Dịch.
Đôi mắt to của cô ấy nhìn rất linh động, lớp trang điểm hôm nay dưới ánh đèn của nhà hàng cũng thích hợp, nhìn thế nào cũng là một người đẹp.
Bùi Dịch cầm lấy chén, môi mỏng dán lên uống một ngụm nước, theo yết hầu lăn qua lăn lại, anh đột nhiên cúi đầu, cong khóe môi nở nụ cười.
Sau khi nuốt nước miếng, giọng nói của anh nghe cũng rõ ràng hơn rất nhiều.
"Vội vàng gấp gáp đuổi tôi đi tìm bạn gái, mình thì mỗi tối đều ở trong văn phòng đọc sách, đến một hai giờ mới đi ngủ, Ban Trân, cô muốn soán ngôi của tôi đúng không?" "Đúng đúng đúng, tôi chính là muốn lấy sách đè chết anh, mau đi tìm bạn gái, bằng không nhiều nữ đồng nghiệp như vậy nhìn anh cũng không yên tâm đi làm."
Triệu Tư Tĩnh nhíu mày than thở: "Trân Trân, cô muốn soán vị còn dám nói ra trước mặt à? Ngày mai tổng giám đốc Bùi sẽ gọi điện thoại tìm người điều cô đến bộ phận kinh doanh ở nước ngoài."
Bùi Dịch buông chén xuống, mặt mày thâm thúy tựa vào ghế cười, trong động tác có vài phần khí chất của lãnh đạo.
"Đúng không, nhớ lúc gọi Ban Trân từ Châu Phi trở về mang cho các cô chút đặc sản địa phương."
Ban Trân mắt thấy mình sắp trực tiếp bị đóng gói ném châu Phi, vội vàng xoay người vỗ vai Bùi Dịch muốn trấn an anh.
"Nói giỡn nói giỡn, tổng giám đốc Bùi tốt với tôi như vậy, sao tôi có thể nỡ cuốn gói đi bỏ anh ấy, đúng không Bùi tổng. Hình như anh nhỏ tuổi hơn tôi chứ? Tôi quan tâm nhân đạo một chút, tổng giám đốc Bùi của chúng ta dự định khi nào thì sẽ kết hôn? Khi nào anh muốn có con? "
"Tôi đã ly hôn, mang theo hai đứa bé, hỏi nữa là bữa cơm này tôi không mời đâu đấy, cô tự mình tính tiền đi."
Lãnh đạo trẻ tuổi trong đơn vị ghé mắt nhìn sang một bên, rõ ràng không muốn tham dự đề tài này nữa, lúc anh ra ngoài xã giao cũng bị hỏi hết một lượt, không nghĩ tới mình ra ngoài ăn một bữa cơm cũng bị hỏi.
Triệu Tư Tĩnh ở bên cạnh cười đến muốn chết, Vu Tiểu Băng vẫn duy trì nụ cười.
Nhưng khi cô nhìn thấy Ban Trân cười đến nổi trán đặt lên trên bả vai của anh, nụ cười chậm rãi kia cũng không còn.