Đèn đường dọc theo con phố đã sáng lên từ lúc hoàng hôn, từ xa nhìn lại, ánh đèn đan xen khắp nơi, tựa như dải ngân hà đang rơi xuống.
Băng ghế sau của xe taxi đã được mở cửa sổ, Vu Tiêu Băng vịn cửa xe, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.
Trước mắt cô không ngừng thoáng qua phong cảnh xa lạ, nhưng sâu trong đầu cô lại là những hình ảnh đã từng xảy ra từ rất lâu trong quá khứ.
Đã rất nhiều năm trôi qua, cô dường như đã không còn lưu luyến quá khứ nữa, cũng đã thoát khỏi nó để bắt đầu làm lại một cuộc đời mới, nhưng tất cả mọi thứ đều đã bị hủy hoại trong tối nay.
Cô cảm thấy mình không xứng với Bùi Dịch bây giờ.
Hoặc phải nói là, cô vẫn luôn không xứng với anh.
Vóc dáng cô không đẹp, lại còn có mụn, vừa già vừa không có tiền, chẳng cách nào đối mặt với anh, đây giống như là một câu chuyện cười hài hước.
Bởi vì nhớ anh, thích anh mà cô đã quen người bạn trai cũ giống anh, sau khi nhận ra thì cũng cảm thấy đây đã là cực hạn.
Nhưng hôm nay, khi ở trước mặt Bùi Dịch chân chính thì cô lại phát hiện, bạn trai cũ cũng không thể tính là chuyện gì quan trọng nữa.
Vu Tiêu Băng lại bắt đầu cân nhắc đến chuyện từ chức, tìm một công việc liên quan đến hội họa.
... Cô muốn chạy trốn.
Trước mắt còn có một buổi làm việc gấp rút, Vu Tiêu Băng chưa kịp khổ sở thì đã bị Triệu Tư Tĩnh kéo về.
Triệu Tư Tĩnh muốn đưa cô về phòng trọ ngủ, nhưng bây giờ Vu Tiêu Băng đã biết phòng trọ của mình là do vị lãnh đạo nào đưa cho nên cô nói đi nói lại rằng bản thân đã tỉnh rượu, không sao nữa.
Vì vậy, cuối cùng, hai người cùng đi đến công ty tăng ca, sáng sớm ngày mai sẽ phải giao phần báo cáo đó cho bộ phận.
Những hạng mục còn sót lại đều đã lục tục nộp số liệu lên, nhưng hạng mục càng nộp trễ thì số liệu bọn họ phải kê khai lại càng phức tạp.
Cuối cùng, hai người phải tăng ca đến khuya mới làm xong việc.
Chống lại cơn say để làm xong một đống bảng thống kê số liệu lớn, đầu của Vu Tiêu Băng rất đau nhức, hơn nữa, tối nay cô đã nôn hết tất cả những thứ ăn được trong buổi liên hoan nên bây giờ rất đói.
Dưới lầu, cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi, trước khi trở về phòng trọ, Triệu Tư Tĩnh và cô đi qua bên kia, vòng một vòng, cuối cùng hai người mua hai hộp cơm nắm cá ngừ, hâm nóng lại rồi ngồi xuống cái bàn bên ngoài cửa hàng tiện lợi từ từ ăn.
"Sao tối nay em lại khóc?" Triệu Tư Tĩnh nuốt cơm nói: "Đừng buồn, Bùi tổng đã an ủi em rồi, vẻ ngoài của anh ấy rất đẹp trai."
Hai tay Vu Tiêu Băng đang cầm cơm nắm rong biển hình tam giác, cô nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Làm thế nào để cô có thể nói rằng bởi vì Bùi Dịch cho nên mình mới khóc đây? Tối nay, Bùi Dịch cũng không làm chuyện gì xấu với cô.
Vu Tiêu Băng rũ mắt nhìn xuống nắm cơm trong tay mình, nhẹ giọng nói: "Có thể là bởi vì Tết năm ngoái, em vốn định kết hôn với bạn trai, nhưng trước khi cưới anh ấy lại phát sinh quan hệ với bạn thân của em, mà hôm nay em lại nhớ tới việc đó cho nên mới có chút khổ sở."
Triệu Tư Tĩnh không ngờ Vu Tiêu Băng còn có một câu chuyện tình yêu như vậy, cô ấy hoảng sợ: "Tại sao cậu ta lại làm như vậy? Em phát hiện ngay lúc cả hai còn yêu đương sao?"
"Em không muốn nói tới anh ấy nữa, chị thì sao? Chị có đối tượng không?"