Vu Tiêu Băng nghi ngờ bản thân mình có khi nào sẽ chết trong tay người này hay không. Trước kia, lúc cô không hiểu chuyện, anh làm chủ nhân của cô còn chưa đủ, bây giờ lại trở thành cấp trên của cô.
Ngọn đèn ở hành lang chiếu ra ánh sáng ảm đạm, đỉnh nguồn sáng cách hai người bọn họ một khoảng cho nên cả hai gần như đều đứng trong bóng tối.
Thấy cô không trả lời, Bùi Dịch bắt đầu đi về phía cô, cũng không biết là muốn làm cái gì.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, Vu Tiêu Băng ngửi được mùi hương xa lạ trên người anh, mùi thuốc lá và rượu bia hỗn tạp của đàn ông lúc xã giao vẫn không ngăn được hơi thở sạch sẽ mát lạnh tỏa ra từ chính bản thân anh, chỉ có điểm này là cực kỳ giống anh.
Sống lưng của cô tê dại, tay chân cũng trở nên bủn rủn, gần như sắp đứng không vững.
Nhưng Vu Tiêu Băng lại phát hiện bây giờ mình căn bản không biết nên làm cái gì, thứ cảm xúc mờ mịt, bất lực và đau khổ trong quá khứ đã nhanh chóng quay lại, nó thôi thúc cô giơ tay lên ngăn lại khoảng cách giữa anh với mình.
Cô cúi đầu cố nén tiếng khóc hu hu có thể phát ra bất cứ lúc nào trong cổ họng, giống như một con thỏ nhỏ đang ở trước mặt người thợ săn chờ bị làm thịt.
"... Anh đừng, cầu xin anh."
Nước mắt đã làm cho tầm nhìn trước mặt mơ hồ không rõ gì cả, cô hoảng sợ vô cùng, chỉ muốn lần này anh có thể tha cho mình.
Cũng ngay tại lúc này, sự đối đầu giữa bọn họ đã bị người khác đột ngột cắt đứt.
Triệu Tư Tĩnh lo cơ thể Vu Tiêu Băng khó chịu, lại thấy cô đã đi đến nhà vệ sinh lâu như vậy mà vẫn chưa ra nên đã đến tìm cô.
Kết quả vừa mới đi đến ngã rẽ thì đã nhìn thấy cô đang say bí tỉ khóc lóc trước mặt lãnh đạo.
"Tiêu Băng."
Triệu Tư Tĩnh vội vàng bước tới ôm Vu Tiêu Băng vào trong ngực mình, vừa nói xin lỗi với Bùi Dịch vừa vỗ vỗ vào bả vai Vu Tiêu Băng.
"Bùi tổng, xin lỗi, chắc là cô ấy uống nhiều rồi. Lúc nãy, trưởng ban Hoàng còn dẫn cô ấy đi mời rượu trưởng phòng của các phòng ban khác một vòng, tửu lượng của cô ấy không tốt lắm."
Triệu Tư Tĩnh cũng không suy nghĩ nhiều, còn tưởng rằng là Bùi tổng ngẫu nhiên gặp phải con ma men đi không vững của phòng bọn họ.
Bùi Dịch cũng không nói gì, anh chỉ gật đầu một cái, thờ ơ thu lại tầm mắt từ trên người Vu Tiêu Băng.
... Xung quanh yên tĩnh một cách đáng sợ, không hiểu sao Triệu Tư Tĩnh lại cảm thấy hơi không thoải mái. Sau khi đối phó xong thì vội vàng đỡ Vu Tiêu Băng đi nhanh.
Sau khi tiếng bước chân biến mất, không gian lại lần nữa chỉ còn một mình Bùi Dịch.
Anh gõ gõ đầu ngón tay, nhẹ nhàng gạc rơi tàn thuốc lá, lại rít một hơi, sau đó anh chậm rãi nhả khói.
Xung quanh đều bị khói mù bao phủ, lúc này, anh và cảnh vật ở sau lưng đều yên lặng không tiếng động như một bức tranh chân dung, một bên mặt cũng trở nên u ám.