Cũng không biết có phải câu nào viết không đúng hay không, lông mày anh ta hơi nhíu lại một chút, kéo cà vạt trên cổ, hô hấp dần nặng nề.
Vu Tiêu Băng chỉ liếc mắt một cái liền vội vàng cúi đầu xuống, cô không dám nhìn kỹ, thấy may mắn vì chính mình không vì vượt giới hạn mà nhìn thẳng mạo phạm đến anh ta.
“Cô có việc gì?”
Trên tay anh ta lại lật một trang, còn đang tiếp tục cầm văn kiện xem, mở miệng nói ra liền giống như khối băng va chạm vào vách kính thủy tinh, âm thanh dễ nghe nhưng lại dị thường lạnh lùng, làm cho người ta thoáng chốc tỉnh cả người.
Trong phòng, ngoại trừ mọi thứ đều không tiếng động, cảm giác yên tĩnh với nhiệt độ phòng thấp hoàn toàn hòa hợp cùng một chỗ, càng có vẻ lít rít lạnh lẽo bám trên da.
Trong tay Vu Tiêu Băng cầm tư liệu, nghĩ muốn gọi người, kết quả lại phát hiện mình căn bản không biết anh ta họ gì.
... Cô không biết làm sao để gọi anh ta.
“Lãnh… Lãnh đạo. Phiền anh ký tên.”
Trong hoàn cảnh khó khăn này, da đầu Vu Tiêu Băng tê dại, giống như không để ý, gọi một cái xưng hô tuyệt đối sẽ không sai được, sau đó rất cẩn thận đặt tư liệu trong tay lên mặt bàn của anh ta.
Người trước mặt dường như đang nhìn cô, nhưng cô không dám ngẩng đầu lên.
“...”
Anh ta giống như là không biết nên nói cái gì, trầm mặc thật lâu, Vu Tiêu Băng nhạy cảm nghe được vặn bút ra va chạm, tiếp theo trên mặt giấy vang lên tiếng ký tên với tiếng lật trang xào xạc.
Trong khi chờ anh ta ký tên xem xét, cô vô tình nhìn thấy vị lãnh đạo trẻ tuổi đặt ngón tay cong cong trên mặt bàn.
Sạch sẽ mà thon dài, ôn nhuận nhẵn nhụi như ngọc, xương ngón tay, mu bàn tay nhô lên, làn da hơi lõm xuống, hình thành tổ đường viền rõ ràng, phía trên còn đè mấy sợi gân xanh màu lam nhạt.
Đây là bàn tay của một người đàn ông, rất mạnh mẽ.
Nhưng anh ta có một vẻ đẹp áp đảo đến nỗi mọi người cảm thấy không thể để anh ta làm những điều thô lỗ và thô tục... Bởi vì sự tương phản quá lớn. Không ai muốn nhìn thấy loại cảm giác cao cao tại thượng mang thần tính này, lây nhiễm đến sự da^ʍ ô và tìиɧ ɖu͙© của nam nữ thế tục khi hoan ái.
Chờ anh ta ký xong tư liệu, Vu Tiêu Băng cũng lấy lại tinh thần, cả người trực tiếp choáng váng... Cô nghi ngờ rằng mình thực sự đã gặp chướng ngại tinh thần rồi.
Chỉ là nhìn một bàn tay, đã đột nhiên giao phó một lãnh đạo xa lạ cho rất nhiều thứ căn bản không tồn tại, thậm chí còn ý đồ tìm được bóng dáng của người trong quá khứ trên người anh ta.
Nói không chừng con người ta đã biết bi bô rồi.
“Cảm ơn lãnh đạo.”
Vu Tiêu Băng hối hận vì chính mình có ý nghĩ đen tối với anh ta, cảm thấy mình nghĩ ra loại ý nghĩ này quả thực quá ghê tởm.
Cô vội vàng thốt ra một câu cảm ơn, có ý chuộc tội từ trong miệng, nhanh chóng rút ra tư liệu vừa ký xong trong tay anh ta, hoàn toàn không hiểu được chữ ký nghệ thuật giống như bùa vẽ quỷ trên trang đầu tiên, xoay người lập tức rời đi.
... Chạy nhanh hơn thỏ.