Chương 11: Tiểu Thụ, Cậu Ra Đây Cho Tôi!

11: Tiểu Thụ, Cậu Ra Đây Cho Tôi!

Sau khi từ nhà Tiểu Công trở về, Tiểu Thụ liền chạy một mạch vào phòng Vệ Manh, leo xộc lên giường hắn, lay lay tay làm nũng.

Vệ Manh vốn đang ngồi trên giường, cái laptop nằm yên trên đùi hắn bị chao đảo một chút. Hắn nhướng mày nhìn phía trước, rồi nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn Tiểu Thụ.

" Ba ba, con muốn hỏi cái này." Tiểu Thụ nhanh tay đóng sập màn hình laptop của Vệ Manh xuống, kéo cái máy qua chỗ khác.

Vệ Manh nhìn động tác dứt khoát của con trai mà chưa hoàn hồn được. Rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì đây?

Hắn nghĩ rồi thở dài, sau đó dựa lưng vào thành giường, ngáp ngắn ngáp dài.

" Rồi nói xem nào."

" Ba ba, ba có biết trò chơi trực tuyến gì dạo này đang thịnh hành không? Bạn con rất nhiều người chơi nha."

Tiểu Thụ ngồi trước mặt hắn, huơ tay múa chân để miêu tả loại game mà cậu sáng nay đã nhìn thấy trong phòng Tiểu Công. Trong lòng cực kỳ phấn khởi muốn chơi thử.

Nghe cậu miêu tả, Vệ Manh trong đầu ngờ ngợ, cảm giác trò này có phần quen thuộc. Ngồi im lặng suy nghĩ vài giây đồng hồ, cuối cùng Vệ Manh lôi cái máy ra, chỉ vào biểu tượng trên màn hình.

" Cái này phải không?" Ngón tay chọt chọt vào biểu tượng trong đó, chính là một trò chơi trực tuyến.

Tiểu Thụ nhìn theo ngón tay Vệ Manh, hai mắt mở to lên sáng rỡ, gật gật đầu lia lịa, " Đúng là nó. Ba ba thật giỏi, vừa hỏi liền tìm được ngay. "

" ......"

Vệ Manh bên ngoài mặt cười khổ, trong lòng lại thì thầm, " Thì ba cũng đang chơi trò này cơ mà..."

Tiểu Thụ dường như phấn khích hơn, cậu nhanh tay kéo cái laptop qua bên cạnh mình, nhấn đúp vào biểu tượng trò chơi. Màn hình lập tức hiện lên một màn ảnh khác hoàn toàn, thế giới game đang bao trùm lấy.

Nhấn xong lại chẳng biết làm sao, Tiểu Thụ ngước mặt nhìn Vệ Manh như muốn hỏi. Thấy con trai nhìn, Vệ Manh bất quá đành phải đánh tên đăng nhập rồi enter.

Trò chơi bắt đầu.

Tiểu Thụ nhìn vào màn hình, hai mắt trừng lên, cái miệng nhỏ há hốc. Tại sao nhân vật của ba ba lại là con gái vậy ? Nhìn dáng dấp thon thả, yểu điệu kia thật không tin được người điều khiển nó lại là...một người đàn ông đã có con !!!

Dường như bắt được sự kinh ngạc của Tiểu Thụ, Vệ Manh cái miệng cười méo mó, tay sờ sau gáy, lấp lửng giải thích, " Cái này...à ừm ba tạo nhân vật nữ để dụ hoặc những đứa có cấp độ cao để cùng kết hôn, tạo thêm sức mạnh cho ba thôi..."

Nghe Vệ Manh giải thích, Tiểu Thụ tiếp thu được một nửa vế sau. Kết hôn để tạo thêm sức mạnh ? Cậu xoa xoa mũi, chợt nhớ lại sáng nay, khi thấy Tiểu Công kết hôn cùng Nữ Sắc Vương, chắc hai người bọn họ cũng giống như vậy chăng?

Ách, tiêu mình rồi !!!!!! Tiểu Công mà phát hiện mình dám ly dị Nữ Sắc Vương chắc chạy đến đây đè mình xuống giường chém chết tươi quá !

Tưởng tượng viễn cảnh đáng sợ trong đầu mà Tiểu Thụ rụt cổ lại, nuốt nước bọt ừng ực. Sau đó dời ánh mắt nhìn đến Vệ Manh, " Ba chỉ con chơi đi."

" Hửm ? Con muốn tạo nhân vật khác không hay là...dùng con này luôn?" Vệ Manh nhướng mày hỏi con trai.

" Con này luôn, cũng là nhân vật nữ, rất tiện. "

" Tiện ? Sao lại tiện ? " Vệ Manh có chút không hiểu.

Lơ...lơ.....

Tiểu Thụ hoàn toàn lơ hắn, cậu kéo cái laptop đặt lên đùi mình, sau đó ngồi cạnh Vệ Manh, chờ đợi hắn bày cho chơi.

Vệ Manh nhìn Tiểu Thụ thích thú vấn đề chơi hơn, đành ném câu hỏi kia ra sau đầu, bắt tay vô chỉ cho Tiểu Thụ chơi.

Đầu tiên giải thích những cái tên đầy khó hiểu trong bảng trang bị, nào là sinh lực, năm hệ, cấp độ, sức mạnh, kinh nghiệm v...v...

Nhân vật nữ của Vệ Manh có tên Thiên Hậu. Nhìn cái tên hiển hiện trên màn hình mà Tiểu Thụ cười thầm. Aiyo, trong game mà ba ba cũng không quên vợ của mình a.

" Tên thật đẹp, ba ba ha. " Tiểu Thụ vừa chỉ vào cô gái liễu yếu đào tơ trên màn hình mà cười khình khịch.

Vệ Manh mặt tương đối dày, bao nhiêu năm trời lớn lên với biết bao tình huống, mặt hắn khác nào xi măng rồi. Bị con trai trêu, hắn không giận mà ngược lại còn cười cười phụ hoạ.

" Con trai quá khen, tên ba ba đặt sao lại không đẹp được a?" Nói rồi tiếp tục hướng dẫn cách chơi cho Tiểu Thụ.

" Haha, nếu có nhân vật nam, con sẽ đặt thành Vệ Vương. Hảo hợp nha~~" Tiểu Thụ nói xong, gập người cười nghiêng ngã.

Cái thằng nhóc con này, nói gì cũng chí lý hết trơn !!! Vệ Manh trong bụng đắc ý, kéo con trai ôm vào lòng, vò nắn tóc nó thành một đống rối bù.

Hai bố con chơi đùa một lúc, Dĩnh Thiên từ bên ngoài bước vào. Vệ Manh ngay lập tức đẩy đầu Tiểu Thụ ra, toang chỉnh màn hình laptop trở lại như ban đầu.

Tiểu Thụ nhìn động tác vội vã của ba ba mà khó hiểu, cậu vò vò tóc mình, ngước mắt nhìn Vệ Manh, miệng định hỏi liền bị hắn bịt kín lại.

Dĩnh Thiên nhìn hai cha con đang thần thần bí bí, con trai lại đang ú ớ trông tội nghiệp vô cùng.

Vệ Manh nhìn Dĩnh Thiên, mỉm cười rạng rỡ.

Vệ Manh nhìn Tiểu Thụ, lườm lạnh một cái.

Tiểu Thụ nhìn Dĩnh Thiên, cầu cứu thảm thiết.

Tiếu Thụ nhìn Vệ Manh, căm phẫn vô bờ.

" Hai người đang chơi trò gì thế? " Dĩnh Thiên cuối cùng nhịn không được, mở miệng hỏi.

" Vật lộn. " Vệ Manh thản nhiên đáp, sau đó nháy mắt với Tiểu Thụ.

Tiểu Thụ lúc này đã được hắn thả ra, cái miệng nhỏ hít một ngụm không khí, đôi mắt ầng ậng nước vì khó thở. Cậu quệt tay chùi chùi ở miệng, nhìn Dĩnh Thiên cười cười.

" Dạ, con với bố Manh đang vật lộn. Thật mệt chết con ~..."

"...Chơi trò này tốn sức lắm đấy. " Dĩnh Thiên ánh mắt ý vị liếc Vệ Manh một cái đến lạnh người, sau đó kéo Tiểu Thụ rời khỏi giường, đưa cho cậu ly sữa rồi đuổi về phòng.

Tiểu Thụ vốn đang chơi game vui vẻ, bỗng dưng bị hất hủi về phòng, gương mặt hờn dỗi trưng ra, tay cầm ly sữa, lủi thủi đi khỏi.

Dĩnh Thiên đóng cửa lại một tiếng, Vệ Manh ở giường ho khan vài cái, " Anh với con đang chơi mà a..."

" Chơi gì? " Dĩnh Thiên hỏi, lúc này cậu đã ngồi cạnh hắn.

" ...Nói rồi mà, vật lộn." Vệ Manh liếc mắt sang chỗ khác, trả lời.

Dĩnh Thiên nhìn hắn, sau đó đưa tay chỉ vào biểu tượng trên màn hình deskop, " Chứ không phải là chơi cái này à? "

Nhìn theo ngón tay của cậu, Vệ Manh nhất thời nhăn mặt, nhíu mày, lắc đầu phủ nhận, " Hồi nào a...hồi nào..."

" Anh...38 tuổi rồi còn đam mê mấy cái này làm gì chứ? Rảnh rỗi quá nhỉ?" Dĩnh Thiên vừa nói vừa đưa tay đánh vào ngực hắn một cái.

" Uy...đau a. Được rồi, anh chỉ chơi thư giãn thôi mà? 38 tuổi chứ phải 83 tuổi đâu mà bắt anh không được chơi? Mà nói, anh chỉ có hai trò thôi."

" Đến hai trò lần à?" Dĩnh Thiên nhướng mày, giơ tay lên định đấm thêm cái nữa thì bị hắn chặn lại, tay kia kéo laptop quẳng một bên, áp cậu dưới thân mình.

Dĩnh Thiên trong nháy mắt bị Vệ Manh đè bên trên, cậu trừng mắt hăm doạ, hai chân không ngừng giãy đạp, " Buông em ra..."

" Không buông. " Vệ Manh nói, sau đó cúi xuống hôn chốc một cái ngay môi.

" Buông. >////<"

" Không." - chụt

" Em gϊếŧ anh chết ! >////<"

" Đây, gϊếŧ thoải mái.." - chụt

Cứ sau một lời của Dĩnh Thiên, Vệ Manh đều phản kháng lại một câu rồi khuyến mãi thêm vài nụ hôn chớp nhoáng.

Cả hai kỳ kèo được một lúc liền chán, Dĩnh Thiên mặc hắn, ánh mắt liếc lạnh. Vệ Manh ngược lại cười đắc thắng, tiếp tục vấn đề lúc nãy, " Anh có hai trò rất kí©h thí©ɧ."

" ...Ai quan tâm chứ. " Dĩnh Thiên hừ nhẹ.

Vệ Manh vốn dĩ không quan tâm lời cậu nói, tiếp tục mặt dày nói, " Một chính là trò chơi trong laptop, chơi vào ban ngày. Còn một trò chơi vào ban đêm."

"...Trò gì? " Dĩnh Thiên đột nhiên tò mò, trong lòng lại thấy bất an, nhướng mày nhìn Vệ Manh.

Hắn nghe cậu hỏi, khoé môi cong lên cười đắc thắng, bàn tay hư đốn vuốt ve từ cái hông thon gọn luồn vào bên trong, " Xếp hình..."

Dứt lời hắn áp môi mình phủ lên môi Dĩnh Thiên, điên cuồng hôn lấy.

Trong căn nhà ấm áp đây, có một gian phòng cực kỳ im lặng, an tĩnh chìm vào giấc ngủ. Gian còn lại kỳ thực, họ đang rất cuồng nhiệt...

.

.

Buổi tối ngày hôm sau, Tiểu Công sau khi hoàn thành bài vở ở trường, hắn tiếp tục công cuộc hoàn thành nhiệm vụ của game.

Lúc này ngồi trước laptop, mắt hắn cực kỳ tập trung vào nhân vật của mình, đi loanh quanh chém gϊếŧ vài người, sau đó lấy trang bị bảo bối của bọn họ.

Thu hoạch khá khẩm, Tiểu Công cười đắc thắng, tiện tay bấm vào nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ hôm nay liên quan đến cặp đôi, hắn nhếch môi cười cười rồi bấm nút "nhận nhiệm vụ".

Trên màn hình ngay lập tức hiện ra dòng thông báo rất chi là sốc óc.

" Xin lỗi bạn không thể thực hiện nhiệm vụ này vì bạn chưa kết hôn với người chơi nào."

Ách, chuyện quái gì thế ? Trong đầu Tiểu Công như có tiếng nổ bùm, đôi mày chau lại trông vô cùng đáng sợ, cái miệng há hốc dài như bồ nông.

Nữ Sắc Vương, cậu dám ly dị tôi mà không nói một lời nào ? Á không thể được! Trong đây muốn kết hôn phải hai người cùng đồng ý, mà cả ly dị cũng phải có hai người?!

Trong đầu vẫn còn hoang mang suy nghĩ, Tiểu Công mơ màng nhấn vào khung chat bí mật với Nữ Sắc Vương, ngờ nghệch đánh qua một dòng.

" Hey nói chuyện chút."

Nữ Sắc Vương bên đây cũng đang lang thang trên game, cô nàng thấy khung chat hiện ra, lửa giận lại sôi lên, sùng sục sùng sục, khoé môi nhếch nhẹ khinh thường.

——— Im lặng....im lặng.....im lặng.....————-

Tiểu Công sốt ruột, tiếp tục mở lời.

" Đình Đình, cậu rốt cuộc chết xó nào rồi? Mau chui ra đây cho tôi!!!!"

Nhìn một đống dấu chấm than kia mà Đình Đình muốn điên tiết, rõ ràng đã ly dị với mình, làm mình khốn khổ tự thân vận động tăng cấp, giờ còn bảo mau chui ra?

Tên khốn này !!!!!!!

" Bổn cô nương ta đây, ngươi muốn la ó cái gì hả? Ngươi có biết ta chưa xử tội của ngươi không? Dám ly dị với ta, còn bảo chán ta, đi tìm người mới. Chậc, bổn cô nương đây là quá hiền lành với ngươi rồi."

Lặng lẽ đọc hết dòng tin nhắn, sau đó tiếp tục đọc lại, đọc đến nghiền ngẫm thuộc lòng nó thì Tiểu Công mới chợt hiểu. Trong lòng là tầng tầng khổ sở, cái mặt tựa hồ như biến thành tượng, đơ một đống.

Sau đấy, hắn ngửa cổ, tay đập lên trán một tiếng, thở dài một hơi.

" Haizzzzzzzz!"

Bên ngoài mặt bình tĩnh là vậy nhưng trong lòng là một trận cuồng phong nổi lên.

—————— Tiểu Thụ, cậu chết với tôi !!!!!!!!!!! —————

Sau khi tự âm thầm xả giận, Tiểu Công mới đánh một dòng tin nhắn giải thích thật cặn kẽ, rõ ràng.

" Khoan nóng khoan nóng. Đầu tiên, tôi không hề biết chuyện chúng ta ly dị, lúc nãy tôi vừa phát hiện mình bị đá mất tiêu từ lúc nào rồi. Thứ hai, chuyện đó dĩ nhiên chẳng phải tôi làm, lời đó cũng chẳng phải tôi nói, toàn bộ đều là...ừm...đều chính Tiểu Thụ làm cả. Cậu ta chắc đã hiểu lầm cậu với tôi cho nên mới nổi điên mà đi ly dị như vậy!!! "

Đình Đình ngồi bên đây đọc tin nhắn, cả người cô gập lại cười sặc sụa, cười đến mức ly nước nằm trên bàn máy tính rung rinh không ít.

Chết mình, chết mình !!! Hoá ra lần đấy là Tiểu Thụ điều khiển con của hắn à? Thảo nào nhìn cách nói chuyện rất là...kỳ lạ mà. Sao mình ngấm ngầm đoán ra rồi mà vẫn nghi ngờ Chí Công nhể?

Cô nàng nghĩ nghĩ rồi lắc lắc đầu, chỉnh lại mái tóc rối xù, nhanh tay đánh xuống một câu.

" Tôi đây bái phục Thụ Thụ nhà cậu, máu hoạn thư cũng đã vượt mức người bình thường. *icon vỗ tay* "

Ách, định chọc tiết mình à? Cái con nhỏ này nói chuyện lúc nào cũng như gây hấn. Phì, mình đây còn chưa xử lý cái tên nhóc con lắm chuyện kia !

Hắn thở hắt ra bất mãn, " Vậy kết hôn lại với tôi đi. Mau !"

" Xin lỗi, bổn cô nương đây mặt cũng không dày, đã bị nương tử của ngươi cảnh cáo năm lớp bốn, sau đó liền bị dằn mặt trên mạng ảo, ta đây sợ rồi. Ngươi đi tìm kẻ khác kết hôn đê~ " Nói xong Đình Đình không nể tình mà out mất.

Chỉ còn Tiểu Công với cái khung chat đầy câu nói phũ phàng, hắn muốn khóc cũng không ra tiếng. Trên đây, có mình Đình Đình là nhân vật nữ cấp độ khá cao, sinh lực khá mạnh, kinh nghiệm tương đối nhiều, kết hôn với cô nàng là quá hợp lý cho đôi bên.

Vậy mà...vậy mà....Tiểu Công nghiến răng ken két, gập màn hình laptop lại, rời khỏi nhà, chạy sang nhà Tiểu Thụ.

Hai căn nhà vốn dĩ khá gần nhau, cách khoảng 2km mà thôi. Tiểu Công đạp xe đạp chạy qua nhà cậu. Vệ Manh lúc này bước ra mở cửa, nhìn hắn mỉm cười, chỉ tay lên căn phòng mở đèn sáng trưng.

Tiểu Công nhìn Vệ Manh, gật đầu một cái rồi chạy lên phòng. Đứng trước cửa, Tiểu Công lịch sự gõ hai tiếng, sau đó là thanh âm lạnh lùng cất lên.

" Tiểu Thụ, cậu mau ra đây cho tôi, ngay lập tức !! "