Biên tập: Mộ Vũ
[Canh Hạt Sen]:
Ngoan, kéo rèm cũng là một loại vẻ đẹp mông lung
[Say nằm bên Hoa]:
QvQ sama nói rất đúng!
[Canh Hạt Sen]:
Chỉ có điều… lúc em gửi kịch bản cho Pudding Sữa cứ gửi bản gốc đi.
[Canh Hạt Sen]:
Lúc làm hậu kỳ kín đáo cắt H đi cũng không phải chuyện gì khó chứ?
[Say Nằm Bên Hoa]:
Hình như em hiểu ra gì đó! Sama đây là anh đang thể hiện mình không muốn người khác nghe được giọng thụ nhà anh lúc H sao? Đúng không đúng không? XD
[Canh Hạt Sen]:
… Em biết nhiều quá.
Nhìn Kế Hoạch mới nhỏ bé trong suốt gào khóc gào khóc thốt lên “Tiểu công cưng vợ siêu cấp m-o-e!”, Quan Tử Sơn cười sờ sờ khóe miệng, anh mới vừa nói nửa thật nửa giả, anh cũng không phải thật sự để ý người khác nghe được giọng của Đinh Nãi Xuyên lúc đóng H, dù sao lăn lộn trong giới võng phối đam mỹ là phải có cảm giác dâng hiến “thanh âm”. Tuy rằng quả thực có CV kiên quyết không phối H văn nhưng Quan Tử Sơn không phải người không thoải mái như vậy, trước kia anh cũng từng phối H với người khác, cũng không có lập trường nào yêu cầu Đinh Nãi Xuyên không phối H nữa.
Thật ra lúc phối H với người khác tâm trạng của Quan Tử Sơn rất bình tĩnh thản nhiên, nhưng vừa nghĩ đến người kia là Đinh Nãi Xuyên, anh liền không nhịn được mà mất tự nhiên. Anh không được tự nhiên không phải do phối H với Đinh Nãi Xuyên, mà là vì không muốn nhiều người nghe được… Trước kia lúc phối H tâm trạng của anh đều không phải thật, chỉ là giả vờ, nhưng mà cùng phối H với Đinh Nãi Xuyên, anh không dám chắc bản thân sẽ không biểu lộ chân tình ra, cho nên vừa nghĩ đến sẽ có nhiều người nghe được H của anh và Đinh Nãi Xuyên, anh không kiềm được có chút tự ti trong lòng.
Nhưng mà… sau khi xem qua kịch bản, Quan Tử Sơn rất hài lòng đối với những đoạn tổng giám đốc bá đạo trêu chọc cậu chàng mát xa, anh im lặng thay mình và Đinh Nãi Xuyên vào đó, nhất thời có chút không khống chế được, anh cảm thấy nếu không nhận bộ này thật là có chút tiếc nuối.
Cho nên anh suy nghĩ cách điều phối lại, anh và Đinh Nãi Xuyên phối đoạn H, nhưng lúc làm hậu kỳ cần cắt xén kín đáo một chút, yêu cầu này cũng không xem như là quá đáng. Quan Tử Sơn biết có CV
danh tiếng hơi lớn sẽ đưa ra một ít đòi hỏi rất ngứa da khùng khùng với tổ kịch, như là đòi tổ kịch nhét thêm cả bạn bè của mình, chỉ định nhân vật này nhất định phải mời CV nào, so sánh ra thì đề nghị của anh không làm người khác khó xử.
Chắn chắn được Quan Tử Sơn nhận kịch xong, Kế Hoạch nhỏ bé kia rất vui vẻ đi nhắn cho Đinh Nãi Xuyên.
Đinh Nãi Xuyên nhanh chóng chạy tới hỏi Quan Tử Sơn có phải đã nhận bộ kịch kia hay không, sau khi lấy được câu trả lời chắc chắn, cậu cũng không chút do dự nhận vai tiểu đệ mát xa.
[Pudding Sữa]:
Chúng ta lại có thể cùng nhau tạo CP vui vẻ ~(≧▽≦)/~
Trong “Gặp quỷ” lúc trước, Quan Tử Sơn và Đinh Nãi Xuyên tuy cũng phối CP, nhưng cảm giác tồn tại không mạnh lắm, lời thoại cũng không nhiều, hơn nữa lúc đó Quan Tử Sơn còn chưa biết Pudding Sữa chính là Đinh Nãi Xuyên, nên ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau.
[Canh Hạt Sen]:
Xem qua kịch bản rồi sao?
[Pudding Sữa]:
Nhìn rồi ~ Quan Quan à, trong kịch bản cậu hung bạo lắm ~ Xấu hổ Xấu hổ~
[Canh Hạt Sen]:
..
Trong “Tổng giám đốc bá đạo và chàng mù mát xa”, nhân vật tổng giám đốc bá đạo Quan Tử Sơn phối quả thật rất hung bạo, mười mấy năm bất hạnh không “cứng lên” được, sau khi nhìn thấy cậu thanh niên mát xa lại giống như muốn phát tiết hết lửa nóng tích tụ mười mấy năm trước ra, thấy một lần là “cứng” một lần, thấy một lần lại “cứng” nữa… Cho nên Quan Tử Sơn mới có thể nói rằng cảnh H trong kịch này thật sự hơi nhiều.
[Pudding Sữa]:
Nhưng mà tôi rất thích Quan Quan hung bạo
[Canh Hạt Sen]:
…
[Pudding Sữa]:
Quan Quan ~ Chúng ta thử xếp lịch phối H một lượt luôn đi ~ Mau đến đây ~ Đến đây nào ~ Anh hùng mau đến đây ~
Quan Tử Sơn: …
Rõ ràng là anh muốn phối H để trêu chọc Đinh Nãi Xuyên… Thế nào bây giờ lại đảo ngược vậy? Rốt cuộc ai mới là công? Rốt cuộc là ai đùa giỡn ai?
[Canh Hạt Sen]:
Được rồi, đến luôn đi.
Quan Tử Sơn mỉm cười, như mong đợi của Đinh Nãi Xuyên, lên YY.
Vừa mới onl YY, giọng của Đinh Nãi Xuyên đã gấp gáp mà vang lên: “Quan Quan ~ Cậu tới rồi!”
Giọng nói của Đinh Nãi Xuyên trên mạng hình như đặc biệt mềm mại, hơn nữa khẩu khí ngọt ngấy, chỉ có một chữ để diễn tả… mềm!
Trước kia lúc không biết Pudding Sữa là Đinh Nãi Xuyên, Quan Tử Sơn còn có thể hình dung ra hình tượng thiếu niên đáng yêu trong đầu qua giọng nói của Pudding Sữa, bây giờ biết đó chính là cậu, vừa nghĩ đến Đinh Nãi Xuyên một thân mét chín, anh liền không có cách nào vượt qua được cảm giác mất tự nhiên trong lòng.
Vì vậy Quan Tử Sơn lạnh lùng nói: “Có thể nói chuyện bình thường được chút không?”
Đinh Nãi Xuyên im lặng ở kênh trước mặt gửi một tin: QAQ.
Quan Tử Sơn nở nụ cười: “…Chúng ta bắt đầu đi?”
Đinh Nãi Xuyên: “Được.”
Sau đó hai người liền bắt đầu dựa vào kịch bản đọc lời thoại.
Phối thử trước khi thu âm chính thức là vì muốn CV tìm được cảm giác khiến họ nhập vai cho tốt, thật ra CV thân qua trăm trận chiến như Quan Tử Sơn đã không cần thử kịch trước, dù sao anh đã từng phối cho nhiều loại kịch rồi, cái gọi là quen tay hay việc, muốn nắm chắc nhân vật đối với anh không phải là việc khó. Huống hồ là kiểu nhân vật
tổng giám đốc bá đạo không có tính khiêu chiến nào… Anh cũng từng phối qua tổng giám đốc bá đạo, Vương gia bá đạo, Hoàng đế bá đạo không đến một trăm thì cũng được chín mươi, giờ muốn thả ra khí chất ngang ngược tà mị đối với anh mà nói quả thật đơn giản giống như ăn cơm vậy.
Về phần chàng mù mát xa thì chính là một tiểu nhược thụ, điển hình cho nhân vật nhỏ bé ở tầng đáy, tính cách đơn thuần bình thường, không phải nhân vật có đẳng cấp, cũng không có nội hàm, khá dễ nắm bắt.
Đinh Nãi Xuyên lăn lộn trong giới tuy không coi là lâu, nhưng trước đây cũng từng hợp tác với Quan Tử Sơn một bộ kịch, anh tin tưởng Đinh Nãi Xuyên có thể phối được nhân vật lần này.
Quả nhiên, hai người một đường phối hợp đều cực kỳ thuận lợi, Quan Tử Sơn có hơi kinh ngạc, tuy rằng lúc đầu Đinh Nãi Xuyên còn có chút không đáng tin, nhưng một khi đắm chìm, cả người liền giống như biến thành nhân vật trong đó, cực kỳ nhập vai.
Nghe Đinh Nãi Xuyên dùng giọng run run nho nhỏ khóc nức nở: “…Đừng, đừng, buông tôi ra….” Lúc đó, cả người Quan Tử Sơn nhất thời như nhũn ra… Chỉ có điều lúc đổi thành hình ảnh Đinh Nãi Xuyên một mét chín mươi hiện lên, anh lại cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Cố gắng ném cảm giác mất tự nhiên trong lòng đi, anh bắt đầu đọc lời thoại của tổng giám đốc bá đạo, đầu tiên anh đè thấp giọng xuống cười tà mị: “Tiểu yêu tinh, ngoài miệng thì nói không, thân thể thì lại rất thành thực! Em nhìn bản thân xem, rõ ràng cũng có cảm giác…”
Đinh Nãi Xuyên tiếp tục run run: “Không, đừng ~”
Quan Tử Sơn: “….” Mặc dù có hơi bị tiếng khóc nức nở của Đinh Nãi Xuyên chọc yêu, nhưng vì sao phía dưới của anh một chút phản ứng cũng không có? Cái gọi là bụng dưới nóng lên đi đâu rồi?
“Thật là một nhóc con lừa đạo mạnh miệng, rõ ràng cũng đã cứng…” Quan Tử Sơn vừa nói lời thoại nóng bỏng, trong lòng thấy hơi lạnh người, nếu đổi thành tên gay khác, nghe tiếng khóc lóc nức nở mê người như vậy của Đinh Nãi Xuyên đã sớm có phản ứng rồi đi, vì sao anh không có chút phản ứng nào chứ? Rõ ràng ở đối diện chính là người anh thích, vì sao anh nghe người mình thích phát ra âm thanh mê hoặc, một chút phản ứng cũng không có?
Anh hơi ngẩn người, bình thường lúc anh xem gà vàng cũng sẽ có phản ứng, sao thời điểm như lúc này lại không có phản ứng gì?
Quan Tử Sơn không nhịn được nhìn bộ phận dưới eo của mình, nơi kia vẫn mềm nhũn như trước, phản ứng gì cũng không có.
Mẹ nó, chẳng qua anh chỉ phối âm vai giám đốc bá đạo không “cứng” được, vì sao chính anh cũng trở nên không “cứng” nổi chứ!
Ngay lúc Quan Tử Sơn tâm hoảng ý loạn, một hồi chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên đánh thức anh.
Anh lấy lại tinh thần nhìn thông báo trên đó, vươn tay nhận điện thoại.
“Quan Quan….” Đầu bên kia truyền đến giọng nói kìm nén của Đinh Nãi Xuyên, khác hẳn với tiếng thiếu niên yếu ớt trên mạng, giờ này phút này giọng nói của cậu có hơi khàn khàn trầm thấp: “Cậu rất lợi hại, tôi thật sự cứng rồi.”
Giọng nói trầm thấp của cậu xen lẫn hơi thở gấp gáp hỗn loạn, gợi cảm đến khó tin, nháy mắt Quan Tử Sơn cảm thấy da đầu run lên, một luồng khí nóng lan tràn khắp tứ chi cả người anh, anh có phản ứng.
Bởi vì một câu của Đinh Nãi Xuyên… Anh liền cứng lên.
Quan Tử Sơn ngây ra, thế nào mà Đinh Nãi Xuyên trước đó rêи ɾỉ đến vậy anh cũng không có phản ứng, bây giờ Đinh Nãi Xuyên mới thở gấp trầm anh liền…. như thế rồi?
Nếu anh đối với âm nhược thụ của Đinh Nãi Xuyên không có cảm giác, cho nên nói lên, anh không có cảm giác với thụ?
Thế nhưng một khi Đinh Nãi Xuyên phát ra âm thanh trầm thấp gợi cảm đơn giản của công anh lập tức có phản ứng, nói cách khác, anh chỉ có cảm giác với công thôi sao?
Quan Tử Sơn lập tức cảm thấy cả người không xong, cong nhiều năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên anh phát hiện ra bản thân thì ra là một thuần 0.
Mặc dù anh đã sớm biết trong giới này 0 chiếm phần lớn, nhưng anh vẫn cảm thấy mình là 1.
Đối với thụ anh tất nhiên không có thành kiến gì, chỉ là vẫn luôn tự nhận mình là công thôi.
“Quan Quan?”
Không nghe thấy Quan Tử Sơn đáp lại, Đinh Nãi Xuyên ám ách cổ họng, gọi thêm lần nữa.
“…Ừ” Quan Tử Sơn lấy lại tinh thần, tùy tiện lên tiếng.
“Quan Quan, tôi cứng …” Đinh Nãi Xuyên thấp giọng thở gấp gáp nói.
Đáy lòng Quan Tử Sơn còn hơi loạn, không để ý trả lời lại: “Ừ, sao?”
Đinh Nãi Xuyên hơi dừng lại, sau đó dùng giọng điệu ai oán: “Cho nên Quan Quan phải giúp tôi ra được, giống như tổng giám đốc bá đạo ấy.”
Quan Tử Sơn: “….” Hướng gió đổi nhanh quá anh chưa tiếp nhận được.
Chậm đã, Đinh Nãi Xuyên sẽ không phải cũng là thụ chứ?
Hai thụ ở cùng một chỗ là không có tương lai!
Tuy rằng nói là chiều dài và kích thước của Đinh Nãi Xuyên có lớn, không giống người nằm dưới lắm, nhưng nhỡ đâu?
Vì thế Quan Tử Sơn hơi nheo mắt lại, đè thấp tiếng nói với điện thoại: “Em cầu xin tôi đi, cầu tôi khiến em ra…” Những lời này là lời thoại trong kịch bản “Tổng giám đốc bá đạo và chàng mù mát xa”, chỉ là so với tổng giám đốc bá đạo tà mị, giọng nói của Quan Tử Sơn giờ này phút này hiển nhiên càng khàn khàn gợi cảm hơn.
Hô hấp của Đinh Nãi Xuyên lập tức khó khăn, thở hổn hển một lúc, cậu kiềm giọng khàn khàn: “Tôi xin cậu, để tôi ra đi, Quan Quan.”
Quan Quan.
Nghe được giọng nói khàn khàn của cậu, Quan Tử Sơn cũng hơi không kiềm chế được, anh cười khẽ: “Tôi cho phép, đến đây nằm xuống.”
Đinh Nãi Xuyên chững lại, sau đó khàn giọng cười: “Lần đầu tiên mà cưỡi ngựa sao?”
Cho dù cách qua cả internet —-
Giọng nói trầm thấp ấm ách của Đinh Nãi Xuyên giống như vang lên bên tai, làm cho hô hấp của Quan Tử Sơn không nhịn được cứng lại.