Biên tập: Mộ Vũ
[Pudding Sữa]:
Sờ xong rồi, bây giờ phải cởϊ qυầи lót sao?
[Canh Hạt Sen]:
Sao lại nhanh vậy
[Pudding Sữa]:
Tôi không thấy nhanh một chút nào! Tôi không thể chờ đợi thêm nữa!
[Canh Hạt Sen]:
…..Vậy cậu cởi ra đi
[Pudding Sữa]:
Cởi xong rồi, vợ à cưng có muốn sờ sờ nó không *Xấu hổ*
[Canh Hạt Sen]:
Ừ, lần sau để tôi đến sờ đi
[Pudding Sữa]:
!!!
[Canh Hạt Sen]:
Sao vậy?
[Pudding Sữa]:
QAQ Bắn… Bắn rồi
[Canh Hạt Sen]:
Sao lại nhanh vậy?
[Pudding Sữa]:
QAQ
Nhìn thấy biểu tượng “QAQ” Đinh Nãi Xuyên gửi tới, Quan Tử Sơn không nhịn được muốn cười. Trên thực tế, anh quả thật đang thoải mái cười nhạo cậu.
[Canh Hạt Sen]:
Bắn nhanh là bệnh, phải chữa trị!
[Pudding Sữa]:
Tôi mới không phải nhanh! Tôi chỉ là… Chẳng qua là….
[Pudding Sữa]:
Vừa nghĩ đến là vợ ở phía đối diện thì không nhịn được trở nên kích động *Xấu hổ*
[Canh Hạt Sen]:
Đừng tìm cớ, còn có, không được gọi tôi là vợ.
[Pudding Sữa]:
Vợ yêu, vợ ngoan à!
[Canh Hạt Sen]:
…
Quan Tử Sơn hơi dở khóc dở cười, sao Đinh Nãi Xuyên lại trở nên không biết xấu hổ như vậy chứ? Lúc trước đẳng cấp trưởng thành ổn trọng thực sự đều là giả vờ sao?
Chỉ có điều sau khi biết Đinh Nãi Xuyên chính là Pudding Sữa, Quan Tử Sơn rất nhanh nhớ tới chuyện của Quan Tử Ngọ, lúc trước nhóc từng nói nhóc rất thích Pudding Sữa, nhưng lại vì Pudding Sữa mà ầm ĩ trở mặt với bố mẹ rồi còn bỏ nhà đi bụi nữa…
Nghĩ tới đây, Quan Tử Sơn không nhịn được híp mắt lại, mặc dù anh biết có lẽ Quan Tử Ngọ
đối với Pudding Sữa không phải có ý kia, có lẽ em trai ngốc của anh đơn thuần chỉ thích giọng nói của Pudding Sữa mà thôi… nhưng anh vẫn không nhịn được có chút để ý.
[Canh Hạt Sen]:
Được rồi, Đinh Nãi Xuyên, tôi hỏi cậu
[Pudding Sữa]:
Ừ?
[Canh Hạt Sen]:
Cậu biết Vụ Tỏa Liên Giang không?
[Pudding Sữa]:
Có biết nha~ Cậu ta là bạn tốt của tôi đó ~
[Canh Hạt Sen]:
Quan hệ của hai người rất tốt sao? Hửm?
[Pudding Sữa]:
Bình thường thôi! Chỉ là nói chuyện vài lần nói với nhau mấy câu thôi! Bọn tôi vẫn luôn duy trì khoảng cách bạn tốt!
[Canh Hạt Sen]:
Mong tiếp tục duy trì, cấm không được vượt biên
[Pudding Sữa]:
Sao có thể! Trong lòng tôi chỉ có một mình vợ yêu thôi! Cái gì mà Vụ Tỏa Liên Giang, Tỏa Vụ Liên Hà, Tỏa Vụ Liên Hải tôi cũng không biết bọn họ là ai! Vợ à, tôi chỉ toàn tâm toàn ý trung trinh như mộtvới một mình cậu, cả đời không thay đổi! Không xa không rời!
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của Đinh Nãi Xuyên, Quan Tử Sơn sờ sờ khóe miệng, được rồi, tạm thời anh tin tưởng những lời này của cậu.
Nhưng mà, sau này vẫn nên chích một kim dự phòng cho em trai ngốc của anh, nói cho nhóc biết cái gì gọi là vợ của anh hai, không để đùa vào.
Đúng lúc này Vụ Tỏa Liên Giang cũng chính là Quan Tử Ngọ lại chạy đến tìm anh —
[Vụ Tỏa Liên Giang]:
Anh hai ~ Anh hai ơi, có đó không?
[Canh Hạt Sen]:
Hả?
[Vụ Tỏa Liên Giang]:
Anh hai, trường bọn em muốn tổ chức đại hội thi đấu, sau đó có một phần thi là chạy tiếp sức gia đình, em đã báo danh rồi, nhưng mà ba với mẹ cuối tuần này đột nhiên có việc đều không đi được…
Quan Tử Sơn kinh ngạc một chốc, đại hội của Tam Trung thường thường sẽ mở ra một ít hoạt động đa dạng, chỉ có điều loại chuyện như chạy tiếp sức gia đình…. Quan Tử Ngọ tìm anh làm gì?
[Vụ Tỏa Liên Giang]:
Nhưng em rất muốn tham gia vào cuộc thi này, thầy giáo nói ba mẹ không thể đến, anh chị cũng được *chọc chọc ngón tay*
[Vụ Tỏa Liên Giang]:
….Cho nên anh hai, anh có thể đến không, *chọt hai ngón tay*
[Canh Hạt Sen]:
… Anh suy nghĩ một lát.
Thần kinh thể thao của Quan Tử Ngọ tuy rằng không coi là nhiều, nhưng chuyện linh tinh như chơi bóng rổ chạy bộ vẫn không làm khó được anh, chỉ là nếu anh tham gia cuộc thi lần này, nhưng lúc Quan Tử Ngọ kể lại với ba mẹ, anh sẽ cảm thấy rất xấu hổ, tuy rằng cha của Quan Tử Ngọ cũng là cha của anh, nhưng quan hệ hai cha con thiên về không nóng không lạnh, bình bình đạm đạm, lại càng không nhắc đến mẹ kế anh luôn cung kính như băng kia… Nếu bọn họ biết một người ở nhà luôn luôn trong suốt không có cảm giác tồn tại là anh lại chạy đi tham gia đại hội thể dục thể thao của Quan Tử Ngọ, trong lòng sẽ nghĩ như thế nào đây?
Quan Tử Sơn vô thức muốn từ chối, nhưng không chịu được sự cầu xin của Quan Tử Ngọ, anh do dự trong chốc lát, rồi nhận lời.
[Canh Hạt Sen]:
Được rồi, anh đi.
[Vụ Tỏa Liên Giang]:
Yeahh ~ Có anh hai tham gia chúng ta nhất định sẽ thắng
~(≧▽≦)/~
[Canh Hạt Sen]:
… Đừng ôm hy vọng quá lớn, được rồi…
[Canh Hạt Sen]:
Gần đây em với Pudding Sữa thế nào?
Quan Tử Sơn mím mím môi, vẫn là hỏi những lời này ra.
[Vụ Tỏa Liên Giang]:
Tuy rằng cố gắng nói chuyện với anh ấy miễn cưỡng được coi là bạn bè, nhưng anh ấy thật cao lãnh quá /(TOT)/~~
[Vụ Tỏa Liên Giang]:
Anh hai, anh nói xem tiếp theo em phải làm gì đây? Mỗi ngày đều chạy vào weibo like với chào hỏi anh ấy chứng minh cảm giác tồn tại, hay mỗi ngày lúc anh ấy online liền đi tìm anh ấy hỏi han nói chuyện ân cần chứng minh cảm giác tồn tại đây?
[Canh Hạt Sen]:
Anh cảm thấy đều không ổn, em nghĩ một chút, nếu một người không quen thân lắm với mình mỗi ngày đều ở trước mặt em không có việc gì cũng nhảy nhót gây chú ý, nói đi nói lại những chuyện không quan trọng, em sẽ cảm thấy thế nào?
[Vụ Tỏa Liên Giang]:
Hình như rất đáng ghét.
[Canh Hạt Sen]:
Đúng là đạo lý này, nhất là dựa vào miêu tả ban nãy của em, Pudding Sữa chắc là loại người bên ngoài nhiệt tình bên trong lạnh lùng, cho nên cậu ta không thể bởi vì em quen thân trước thì sẽ thân thiết với em. Trong tình huống này em nên đi theo con đường cao lãnh, đối phương không phản ứng với em, em cũng không phản ứng với người đó, lấy tĩnh chế tĩnh, lấy động chế động, lạt mềm buộc chặt, dục nghênh còn cự, mới có thể quyến rũ người ta thành công, hiểu chưa?
[Vụ Tỏa Liên Giang]:
Nghe không hiểu…
[Vụ Tỏa Liên Giang]:
Mặc dù nghe không hiểu nhưng hình như rất có lý! Anh hai, anh thật là lợi hại!
[Canh Hạt Sen]:
Bởi vì anh ăn muối còn nhiều hơn em đi đường.
[Vụ Tỏa Liên Giang]:
Wow, cho nên tốt nhất sau này em không nên chủ động đi tìm anh ấy ư? Em hiểu rồi.
[Canh Hạt Sen]:
Thông suốt rất nhanh, rất thông minh, xoa xoa đầu
[Vụ Tỏa Liên Giang]:
(*/w*)
Quan Tử Sơn làm ra dáng vẻ đàn anh an ủi, nhưng khuôn mặt giấu sau máy tính khẽ nhếch khóe môi.
Em trai ngốc à! Đừng mơ tưởng muốn quyến rũ “anh” dâu của em!
Anh không cố ý đi cảnh cáo Đinh Nãi Xuyên đừng đi khắp nơi dụ người, anh tin tưởng qua lần ám chỉ vừa nãy, bằng thông minh nhạy bén của Đinh Nãi Xuyên chắc chắn đã nhận ra gì đó, nếu không không thể đổi giọng nhanh đến vậy, rõ ràng một giây trước còn nói bọn họ là bạn bè, ngay giây sau đã trở thành quan hệ nói với nhau hơn hai câu mà thôi. … Anh quyết định tạm thời tin tưởng cậu.
Sau khi xua được Quan Tử Ngọ, một em gái Kế Hoạch đã tìm đến cửa, quỳ xuống cần anh tiếp kịch.
Em gái kế hoạch nói một cái tổ kịch Quan Tử Sơn căn bản chưa từng nghe nói đến, có lẽ là một tổ kịch của người mới được thành lập không đến vài ngày, hứng thú của anh lập tức giảm đi một nửa, đây không phải anh khinh thường tổ kịch nhỏ, mà bởi vì tổ kịch dễ dàng bỏ kịch. Không giống với những tổ kịch đã có danh tiếng không dám dễ dàng bỏ kịch, những tổ kịch mới thành lập chưa được lâu thật sự khiến người ta không dám ôm nhiều tin tưởng, bọn họ rất có thể mới hăng máu gà kéo đông kéo tây tuyển thành viên liền thành lập một tổ kịch truyền thanh, nhưng loại hưng phấn máu gà này có thể tiếp tục duy trì hay không chính bọn họ cũng không thể cam đoan được.
Quan Tử Sơn lúc mới vào giới này cũng ăn không ít khổ, bởi vì lúc anh mới bắt đầu nhận kịch gần như ai mời cũng không từ chối, sau khi xem qua kịch bản cảm thấy không nhạt nhẽo vô ích thì nhận, bởi vậy bị những tổ kịch mới nửa đường bỏ kịch không ít lần, nhiều lúc anh giao âm thô xong thì không có thông báo lại gì, hoặc là kéo dài hơn nửa năm cuối cùng mới ra kịch, kết quả hậu kỳ tuyên truyền cũng không có, chất lượng thật sự là đau khổ khiến người đứng hứng gió mà khóc.
Chỉ có điều do hôm nay tâm trạng Quan Tử Sơn không tồi, hơn nữa gần đây anh quả thật hơi nhàn, liền tiện tay mở kịch bản em gái kia gửi tới, định nhìn trước một chút.
Vừa mở kịch bản, Quan Tử Sơn lập tức co rúm.
“Tổng giám đốc bá đạo và chàng mù mát xa”? Cái tên truyện có cần nói trắng ra vậy không? Có thể kín đáo một chút không?
Im lặng nhìn tiếp, trong lòng Quan Tử Sơn nhất thời mắng chửi một trận, cả người bị dính lôi đến mức vừa thích lại vừa ghét.
Thật ra câu chuyện này cực kỳ bình thường, chỉ là kể về chuyện tình yêu giữa tổng giám đốc bá đạo và chàng mù làm nghề mát xa. Tổng giám đốc bá đạo, không cần nghi ngờ, chính là một công trong tiểu thuyết, gã có đẳng cấp cao khí thế lớn, tà mị lạnh lùng có quyền được lôi kéo, tài sản trên dưới trăm vạn, quản lí xí nghiệp trong ba năm ngắn ngủi đã trèo lên năm người mạnh mẽ ở nước A (Không sai, đó chính là một truyện hư cấu). Gã không chỉ đẹp trai, còn rất có tiền, không chỉ có tiền, còn rất bảnh, tóm lại mặt nào cũng cực kỳ hoàn hảo, ngoại trừ một chút không tốt — gã bị bất lực. Đẹp trai như vậy có tiền như vậy tổng giám đốc tà mị bá đạo cuồng quyến, gã lại có thể bị bất lực! Phụ nữ cả nước A đều muốn tan nát cõi lòng!
Nhưng mà có một ngày, tổng giám đốc bá đạo bị Vương tổng ở công ty bên cạnh mời đi mát xa (đương nhiên không phải để chăm sóc sức khỏe rồi), nghe nói đó là một viện mát xa chính quy của người mù, thủ pháp rất đặc biệt, sau khi đi vào không chỉ có thể xoa dịu mệt mỏi, còn có thể nâng cao tinh thần tỉnh táo đầu óc, thay da đổi thịt. Tổng giám đốc bá đạo ôm tâm trạng nửa tin nửa ngờ đi làm mát xa, sau đó gặp được chàng trai trẻ mát xa trong định mệnh của gã.
Chàng trai này, không còn gì nghi ngờ, chính là tiểu thụ trong một quyển tiểu thuyết, nghe nói cậu là thợ mát xa giỏi nhất trong cả viện mát xa người mù, cũng chính là cái tên đứng đầu bảng. Tóm lại lúc tổng giám đốc bá đạo nằm ở trên giường mát xa của cậu, bị đôi tay của cậu vuốt nhẹ một cái, tổng giám đốc bá đạo phát hiện ra gã – cứng lên.
Tiếp sau đó là con đường “Tổng tài bá đạo truy đuổi tình yêu” kinh điển, sau đó trải qua một loại hiểu lầm máu chó, tai nạn xe cộ, mất trí nhớ…. Cuối cùng tổng giám đốc bá đạo thành công ôm chàng mù mát xa về, kết thúc HE toàn văn.
Sau khi nhìn kịch bản, Quan Tử Sơn chìm vào thất thần rất lâu, anh đã lâu rồi không xem qua thể loại như vậy, loại này vừa lôi vừa máu chó, kịch bản này vừa có chút thoải mái, trong cẩu huyết lại có một chút tê dại… Thật sự là vừa dính lôi lại vừa thích, nhưng lại có cảm giác bị thu hút, thật sự là muốn ngừng mà không đươc!
[Kế hoạch Say sưa nằm bên hoa]:
Sama đọc xong kịch bản chưa ~ Suy nghĩ đến đâu rồi
~(*/w*)
[Canh Hạt Sen]:
…Các em tìm anh để vào vai tổng giám đốc bá đạo công sao?
[Kế hoạch Say sưa nằm bên hoa]:
Đúng ạ! Sama là tổng công đại nhân mà! Loại tổng giám đốc bá đạo công cũng chỉ có sama mới có thể hold hết được! Khóc lóc lăn lộn ba trăm sáu mươi độ quỳ xuống cầu tiếp kịch!
[Canh Hạt Sen]:
Thế nhân viên mát xa kia các em định tìm ai?
Quan Tử Sơn hơi do dự, tuy anh không biết tổ kịch này có đáng tin không, nhưng nhìn xong kịch bản không hiểu sao anh lại bị chọc trúng huyệt manh, hơn nữa kịch gần đây anh nhận cơ bản đều đi theo con đường chính kịch rộng lớn, anh hơi ngán, đổi gió hình như cũng không tệ?
[Kế hoạch Say sưa nằm bên hoa]:
Em nghĩ muốn tìm Pudding Sữa sama! Nếu sama đồng ý chắc chắn Pudding Sữa sama sẽ đồng ý! Vì thế mặc áo bông đỏ thẫm múa ương ca quỳ xuống cầu anh tiếp kịch lần nữa! (*/w*)~
Quan Tử Sơn vốn đang do dự, nhưng lúc anh nhìn thấy Kế hoạch nhỏ bé này mói muốn tìm Pudding Sữa, chiếc cân tiểu ly trong lòng nhất thời nghiêng hẳn sang một bên…Nếu anh nhận lời Đinh Nãi Xuyên chắc chắn sẽ nhận? Tuy rằng biết ý tứ lời nói của Kế Hoạch không giống ý anh nghĩ, nhưng Quan Tử Sơn vẫn nhìn đến cả người sảng khoái.
Vì thế anh mỉm cười, nhận lời.
[Canh Hạt Sen]:
Được, tôi nhận.
[Kế hoạch Say sưa nằm bên hoa]:
Gào khóc gào khóc! Thật xúc động! Đừng cản em! Em muốn xuống lầu chạy mười vòng!!!
[Canh Hạt Sen]:
Chỉ có điều, cảnh H trong kịch bản này hơi nhiều…
[Kế hoạch Say sưa nằm bên hoa]:
QAQ sama anh không thích ư, không sao, không thích chúng ta có thể cắt bớt, tuy rằng con tim em đau quá man!!!”