- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Mối Tình Đầu Sau Bốn Năm Chia Tay Đến Cửa Hàng Của Tôi Mua Bánh Ngọt
- Chương 41
Mối Tình Đầu Sau Bốn Năm Chia Tay Đến Cửa Hàng Của Tôi Mua Bánh Ngọt
Chương 41
Biên tập: Mộ Vũ
Ký túc xá của Đinh Nãi Xuyên không khác ký túc xá mà ngày trước Quan Tử Sơn từng ở, chỉ là phần khung bên trong không giống trước, ban công lớn hơn một chút, hơn nữa hướng nhà cũng không tệ, có rất nhiều ánh nắng.
Đại học D có vài tòa nhà ký túc xá, điều kiện trong mỗi khu khác nhau, phí ăn ở cũng không tương đồng. Khu ký túc trước kia Quan Tử Sơn ở có chất lượng bình thường cho nên điều kiện ăn ở không tốt cũng không kém, không có điều hòa nhưng số lượng người vừa phải, giường và bàn cũng coi như thoải mái. Có khu ký túc xá phí ăn ở rẻ nhưng điều kiện cũng rất kém, tám người chen vào một phòng, lại không có điều hòa, đến mùa hè thật sự là nóng chết người.
Mà khu ký túc xá này của Đinh Nãi Xuyên, hiển nhiên là khu nội trú thuộc loại sang của đại học D, trong phòng chỉ đặt hai cái giường, trên giường có bàn nhỏ, trong đó một cái giường còn trải đệm và treo màn, rõ ràng có người ở, mà một cái khác chỉ để mấy tờ tạp chí, một đống đồ đạc quần áo linh tinh lộn xộn.
Trong phòng ký túc này hình như chỉ có một mình Đinh Nãi Xuyên, hơn nữa không chỉ như thế, Quan Tử Sơn tùy tiện đánh giá bốn phía khắp phòng, nhận ra trong phòng của cậu không chỉ có điều hòa mà bên ngoài ban công còn đặt một cái máy giặt.
Hầu hết ký túc của đại học D đều không có điều hòa ngoại trừ tự sinh viên lắp đặt, chỉ có điều ở đây phí điện rất hạn chế, vượt qua một con số nhất định thì tự mình phải bỏ tiền bù vào, tự mình lắp điều hòa còn phải nộp thêm tiền điện. Thế nên mặc dù thời tiết nóng cũng rất ít sinh viên dùng điều hòa, sinh viên nào thật sự không chịu được đều tự chuyển ra ngoài ở.
Về phần máy giặt thì ngược lại rất bình thường, đại học D sẽ không lắp đặt máy giặt chung cho sinh viên ở ký túc, nhưng sinh viên có thể tự mua. Bây giờ máy giặt cũng không quá đắt đỏ, vài người trong ký túc cố một chút là có, huống chi năm nào cũng có sinh viên năm bốn tốt nghiệp bán lại máy giặt cũ cho nên không ít nơi đều có máy giặt.
Nhưng bên ngoài ban công ký túc xá của Đinh Nãi Xuyên có cái máy giặt rõ ràng là mới, màu xám bạc còn mới cứng, bên cạnh còn một cái thùng lớn, bên trong chất đầy quần áo.
… Nhìn kỹ lại, trong đống quần áo kia còn kèm theo mấy đôi tất và qυầи ɭóŧ.
Quan Tử Sơn giống như không có ý định thu ánh mắt lại, nhìn quanh khắp nơi trong phòng. Phòng của Đinh Nãi Xuyên dọn dẹp cũng coi là sạch sẽ, chỉ là loại sạch sẽ này chỉ đủ để so sánh với những phòng ký túc của nam không được dọn dẹp mà thôi, ngoài sàn nhà không có rác nào ra, trên bàn ghế cũng không vứt bát đũa lộn xộn gì thì các thứ khác đều ném rất linh tinh. Mấy quyển sách chuyên ngành dày cộm tùy tiện bày trên bàn, mấy trang quăn lại, trên bìa sách hình như còn vương dấu vết của mì tôm, nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy một đôi tất màu đen bên quyển sổ nhỏ ghi chép nằm yên lặng trên bàn phím vi tính.
Đinh Nãi Xuyên nhanh tay nhanh mắt thu dọn đôi tất kia, cuộn tròn lại ném lên giường.
Quan Tử Sơn: “….”
Đinh Nãi Xuyên không đổi sắc mặt quay sang chỗ khác, từ một đống móc bên ngoài tủ quần áo lấy ra một chiếc khăn lớn, ném cho Quan Tử Sơn, lại quay người sang chỗ khác thản nhiên nói: “Đợi chút, tôi tìm quần áo cho cậu.”
Nói xong, cậu kéo cánh tủ, trong tủ rõ ràng là quần áo đang bị nhồi nhét vào đồng loạt ùa ra: “…..”
Quan Tử Sơn im lặng đặt mấy con mèo trong ngực xuống, sau đó cúi người nhặt quần áo cho cậu, nhặt nhặt, anh liền nhặt được một cái qυầи ɭóŧ màu trắng trong đống đồ lộn xộn ở chỗ này, trên qυầи ɭóŧ còn in hình đầu bò sữa.
Quan Tử Sơn lặng lẽ dùng ngón trỏ giữ chiếc quần đó đưa cho Đinh Nãi Xuyên, hình vẽ trên đó nom thì ngây thơ lắm nhưng kích cỡ thật sự không dám khinh thường…
Đinh Nãi Xuyên trầm mặc nhận lấy, sau tai hình như đỏ lên một cách khả nghi.
Nhân lúc Đinh Nãi Xuyên thu dọn tìm quần áo, anh dùng cái khăn lớn kia xoa xóa mái tóc ướt sũng của mình, vốn đang muốn lau cho mấy con mèo, nhưng nghĩ đến cậu còn dùng khăn nữa, liền hỏi ý kiến cậu trước.
Đinh Nãi Xuyên tìm kiếm trong tủ quần áo một lúc, đưa qua một cái khăn mới tinh.
Quan Tử Sơn nhận lấy, nhìn qua chỉ thấy trên mặt khăn còn in hình một chú gấu trúc nhỏ đen trắng.
Dùng khăn tay hình gấu trúc kia lau khô cho mấy con mèo xong, anh mới ngẩng đầu hỏi Đinh Nãi Xuyên: “Có máy sấy không?”
Cậu lại tìm trong tủ một lúc, đưa qua một cái máy sấy.
Quan Tử Sơn nhận lấy, trên máy sấy cũng có in một hình mèo con đen trắng.
Ngay lúc anh chuẩn bị sấy khô cho mấy con mèo, Đinh Nãi Xuyên mặt lạnh nhét một bộ quần áo vào trong ngực anh: “Cậu đi tắm rửa thay đồ trước đi, để tôi sấy khô cho chúng nó.”
Quan Tử Sơn hơi do dự, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không cho phép từ chối của cậu, anh liền khuất phục.
Anh mỉm cười với Đinh Nãi Xuyên: “Vậy tôi đi tắm trước, làm phiền cậu.”
Đinh Nãi Xuyên khẽ hừ một tiếng, cắm điện vào máy sấy. Lúc cắm điện, tuy rằng vẻ mặt lạnh lùng nhưng hành động lại cực kỳ nhẹ nhàng nâng một con mèo lên, dùng khoảng cách không xa quá cũng không gần quá sấy cho nó.
Quan Tử Sơn mỉm cười, cầm lấy quần áo đi về hướng phòng tắm.
Cởi bộ quần áo ướt sũng trên người xuống, anh không nhịn được rùng mình một cái, bị mưa xối cũng không lạnh lắm, nhưng mặc quần áo ướt nước mưa trong gió lạnh lại buốt không thể chịu được.
Sau khi thong thả tắm nước ấm xong, Quan Tử Sơn bắt đầu mặc quần áo Đinh Nãi Xuyên lấy cho anh.
Ngược lại cậu không tìm cho anh qυầи ɭóŧ có hình kỳ quái nào, nhưng kích cỡ với anh mà nói thì…. hơi lớn. Thật ra kích cỡ của Quan Tử Sơn hoàn toàn bình thường trong phạm vi đàn ông ở Trung Quốc, thậm chí chia hẹp ra còn nhỉnh hơn một chút, chỉ là kích cỡ của Đinh Nãi Xuyên chính là vượt qua phạm vi nào nào đó, điểm này anh đã được nhìn tận mắt, khụ khụ.
Sau khi lặng lẽ mặc qυầи ɭóŧ kia vào, Quan Tử Sơn xấu hổ phát thẹn khi bên dưới hơi trống rỗng, trong qυầи ɭóŧ hình như còn có thể nhét thêm đôi tất nữa: “…..”
Đinh Nãi Xuyên lấy cho anh một cái áo sơ mi dài tay và quần ở nhà, vạt áo sơ mi hơi dài so với anh, sau khi mặc vào hoàn toàn che hết qυầи ɭóŧ và phía sau mông, Quan Tử Sơn hơi buồn bực, chiều cao của anh và Đinh Nãi Xuyên mới chênh lệch chưa quá mười phân, quần áo sao có thể dài hơn nhiều như vậy? Cảm giác giống như con gái vụиɠ ŧяộʍ mặc quần áo của bạn trai hơn nữa còn là loại con gái xinh xắn lanh lợi nữa chứ.
Buồn bực mặc quần áo, anh lại phát hiện thêm chuyện bực mình hơn — cái quần mặc ở nhà kia quá dài. Sau khi mặc vào, ống quần dài quá gót chân, nhìn thoáng qua chẳng ra gì… Quần của Đinh Nãi Xuyên sao lại dài đến vậy?
Trong đầu anh đột nhiên hiện lên đôi chân dài nghịch thiên của cậu, nhất thời cố ép hết buồn bực tràn đầy trong bụng xuống.
Anh có thể chắc chắn, chiều cao của anh hoàn toàn bình thường trong số đàn ông Trung Quốc, đứng trong đám đông coi như là nổi bật… Cũng không biết mấy năm nay Đinh Nãi Xuyên ăn phải thuốc tăng lực thần kỳ gì, chiều cao cứ lớn vèo vèo như vậy.
Tắm rửa xong, Quan Tử Sơn mang cả người ẩm ướt đi ra.
Bởi vì lúc tắm rửa anh khá chậm chạp, cho nên lúc anh tắm xong, Đinh Nãi Xuyên đã hong khô xong cho đám mèo, lúc này cậu đang khoanh chân ngồi giữa chúng, cười sờ sờ con này, xoa xoa con kia, vẻ mặt rất dịu dàng, bên miệng còn lộ ra lúm đồng tiền.
Lúc nhìn thấy anh đi ra, cậu ngẩng đầu lên, hơi chững lại, độ cong bên miệng cũng dần dần biến mất.
Quan Tử Sơn vốn muốn nhân dịp này nói chuyện rõ ràng với cậu, nhưng anh vừa nhìn thấy biểu tình của cậu, muốn nói gì cũng không nên lời… Không có cách nào khác, người nói chia tay là anh, lúc trước người không báo trước gì phản bội lý tưởng của hai người cũng là anh, bây giờ hối hận muốn quay đầu lại cũng là anh.
Ánh mắt của anh tối sầm lại, không đợi anh cố lấy can đảm, Đinh Nãi Xuyên đã đứng lên, thản nhiên nói: “Tôi đi tắm, cậu ngồi nhìn chúng nó.” Cậu mới xông qua màn mưa ra ngoài một chuyến, cho dù mặc áo mưa cũng không che hết được, quần áo trên người cũng gần ướt hết.
Sau khi Đinh Nãi Xuyên đi khỏi, trong lòng Quan Tử Sơn khẽ thở một hơi, rồi lại trở nên nặng nề.
Ngồi xổm xuống không tập trung chơi đùa với mèo một lúc, Quan Tử Sơn ngồi cũng không yên, anh cảm giác mình chia lòng thành hai nửa, một nửa muốn lập tức nói hết ra rồi cầu xin Đinh Nãi Xuyên tha thứ, một nửa lại tràn đầy do dự và mịt mờ… Sau một hồi rối rắm, anh lập tức đứng dậy, định nhân lúc cậu còn chưa đi ra làm một vài chuyện khác để dời đi lực chú ý.
Anh quyết định dọn dẹp phòng cho cậu.
Ký túc xá của Đinh Nãi Xuyên tuy không bẩn nhưng cũng rất lộn xộn, mặc dù Quan Tử Sơn không nghiện sạch sẽ nhưng anh thích nhìn đồ đạc gọn gàng, vì thế anh ra tay giúp cậu dọn dẹp một lượt, trước hết bỏ mấy quyển sách chuyên ngành dày cộp vào trong giá, dọn gọn đồ trên bàn, sau đó thu dọn lại mấy thứ khác…
Nội tâm rối rắm cảm xúc phức tạp của anh dần dần ổn định, sau khi tỉnh táo lại, anh chợt nhận ra bản thân anh hình như quên mất chuyện gì đó.
… Chỉ có điều suy nghĩ một lúc, Quan Tử Sơn vẫn không nghĩ ra mình quên mất chuyện gì.
Nếu không nghĩ ra, chắc cũng không phải chuyện quan trọng đâu nhỉ?
Anh lặng lẽ nghĩ, sau đó tiếp tục vùi đầu vào công trình lớn là thu dọn lại phòng ký túc xá của Đinh Nãi Xuyên.
Cũng không lâu lắm, cả người Đinh Nãi Xuyên đầy hơi nước bước ra, cậu mới đi tới ban công, đúng lúc nhìn thấy Quan Tử Sơn xoay người thu dọn bàn học của mình, lại không cẩn thận làm rơi một cái bút xuống, vì thế anh ngồi xổm xuống định nhặt.
“Chờ đã…” Đinh Nãi Xuyên hơi ngạc nhiên, còn chưa kịp làm gì, đã nhìn thấy anh ngồi xổm xuống, vươn tay tìm kiếm trên sàn nhà.
Quan Tử Sơn đã sớm phát hiện Đinh Nãi Xuyên đi ra, anh chạm đến nơi chiếc bút rơi xuống, đang muốn đứng lên tỏ vẻ xin lỗi với cậu, lại bất cẩn nhìn thấy món đồ kỳ quái.
Chỉ thấy sàn nhà dưới bàn học, nơi rất gần vách tường, một thứ làm bằng cao su nằm im ở đó.
Nó hình như bị người ta tiện tay ném vào, Quan Tử Sơn còn nghĩ rằng chỉ là món đồ đơn giản bị Đinh Nãi Xuyên không cẩn thận làm rơi, tiện tay sờ soạng lấy ra, cầm lên tay nhìn, anh lập tức câm nín.
Đó là một ống dài tròn bằng cao su, bên ngoài là một lớp cao su mềm mềm rất dày màu trắng ngà, ở giữa có lỗ nhỏ hơi trong suốt, rất sâu. Cho dù Quan Tử Sơn chưa từng dùng thứ đồ chơi này, nhưng dựa vào trực giác của một người đàn ông — anh lập tức kịp phản ứng đồ chơi này là sεメtoy, nói thẳng ra, ý trên mặt chữ, là đồ tự an ủi, cũng chính là thứ mà đàn ông chuyên dùng để giải tỏa.
Quan Tử Sơn: “…..”
Tuy nói là đàn ông dùng sεメtoy là chuyện rất bình thường, nhưng trên nó còn dán ảnh chụp của anh là chuyện gì xảy ra vậy!?
Chỉ thấy trên cái sεメtoy bằng cao su rõ ràng là ảnh của Quan Tử Sơn, còn là ảnh hồi trung học, anh mặc đồng phục Tam Trung, tướng mạo chưa hết ngây ngô, khuôn mặt có vài phần non nớt và hơi xấu hổ.
Quan Tử Sơn vô thức sờ lên… Được rồi, ảnh chụp lại không phải dán lên, mà là được in lên! Nghĩ đến thứ đồ chơi này rất có thể được Đinh Nãi Xuyên tìm tòi nhờ người làm ra ở nơi nào đó, cả người anh lại bắt đầu cảm thấy không xong…
Đinh Nãi Xuyên ngăn cản anh không được hiện tại đang chìm vào im lặng, sau đó yên lặng, yên lặng xoay người đi, hai cái tai cậu dùng tốc độ kinh ngạc mà nổi lên màu hồng khả nghi…
Mà lúc này người nào đó bị Quan Tử Sơn quên mất dán mặt vào cửa thủy tinh ở thư viện, nhìn mưa to cả buổi bên ngoài, tội nghiệp suy nghĩ, khi nào anh hai mới tìm mình chứ ~~
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Mối Tình Đầu Sau Bốn Năm Chia Tay Đến Cửa Hàng Của Tôi Mua Bánh Ngọt
- Chương 41