Chương 38

Biên tập: Mộ Vũ

Trước mặt Pudding Sữa, Quan Tử Sơn bỗng nhiên xuất hiện xúc động muốn nói hết ra một cách mãnh liệt.

Anh hơi do dự, cho dù bây giờ quan hệ giữa anh và Pudding Sữa còn

chưa được xem như thân quen nhưng không hiểu sao đối với cậu ta lại xuất hiện một cảm giác tin tưởng, loại tin tưởng này mang cho anh sự yên tâm. Anh cảm thấy cậu không phải dạng người sẽ lấy chuyện riêng của người khác mang đi nói lung tung.

Có người có thể kết bạn nhưng không thể tâm sự tình cảm, có người không những có thể kết bạn mà càng xứng đáng quen thân hơn nữa, Quan Tử Sơn tự nhận bản thân anh nhìn người cũng khá chuẩn, anh nhìn ra được Pudding Sữa là người bạn đáng giá để anh dốc bầu tâm sự.

Vì vậy anh hơi chần chừ rồi kể chuyện tình giữa anh và Đinh Nãi Xuyên cho Pudding Sữa nghe.

Thật ra Quan Tử Sơn cũng có suy nghĩ của anh, anh không biết phải đối mặt với Đinh Nãi Xuyên như thế nào, càng không biết cách xử lí rắc rối giữa cả hai làm sao, nhưng có câu người trong cuộc thì u mê còn người bên ngoài thì tỉnh táo, có lẽ xin sự giúp đỡ từ bên thứ ba càng có thể giúp anh chặt đứt mớ suy nghĩ rối rắm như cuộn tơ lộn xộn này.

Huống hồ, bạn bè qua lại như anh với Pudding Sữa chỉ có ở trên mạng mà thôi, qua màn hình máy tính thì biết được ai với ai cơ chứ? Cậu không biết anh là ai, internet quả thật chính là màn chắn tốt nhất giữa bọn họ.

Sau khi Quan Tử Sơn dùng mấy lời cực kỳ đơn giản tóm tắt về chuyện tình của mình và Đinh Nãi Xuyên, rồi yên lặng chờ Pudding Sữa trả lời, nhưng rất lâu sau cũng không thấy cậu nói gì với anh.

Ngay lúc Quan Tử Sơn nghĩ rằng có lẽ Pudding Sữa đã rời khỏi màn hình máy tính thì cậu ta cuối cùng cũng gửi tin đến —–

[Pudding Sữa]

Cho nên lúc trước sở dĩ anh chia tay với cậu ta

[Pudding Sữa]

…Là do mẹ kế của cậu ta?

Không hiểu vì sao, Quan Tử Sơn lại cảm thấy lúc Pudding Sữa đánh ra hai câu kia dường như đang nghiến răng nghiến lợi, từng câu từng chứ giống như phun ra từ kẽ răng.

[Canh Hạt Sen]

Tôi cũng không biết.

Quan Tử Sơn đối diện với máy tính lộ ra vẻ mặt mờ mịt, anh không biết mình lúc ấy là hận ai nhiều hơn nữa, hận người mẹ vứt bỏ anh đi làm mẹ kế của người khác, hay hận Đinh Nãi Xuyên cướp đi tình thương của mẹ dành cho anh? Thật ra anh biết mình hận Đinh Nãi Xuyên rất vô lý, dù sao làm con riêng của người phụ nữ kia không phải là sự lựa chọn của cậu.

Nhưng lý trí lại rất dễ dàng bị tình cảm đánh bại, hồi niên thiếu anh căn bản không có khả năng tỉnh táo suy nghĩ, cứ xúc động như vậy quyết định chia tay với Đinh Nãi Xuyên.

[Pudding Sữa]

Anh không biết?

[Pudding Sữa]

Quên đi, anh có cảm thấy… Anh làm vậy với người kia là sai không?

Pudding Sữa đang nói về Đinh Nãi Xuyên, Quan Tử Sơn biết, trôi qua nhiều năm rồi, anh đã có thể tỉnh táo suy nghĩ.

[Canh Hạt Sen]

… Không sai.

[Pudding Sữa]

Vậy anh cảm thấy mình dùng sai lầm của những người khác để trừng phạt anh ta, như vậy công bằng sao?

Quan Tử Sơn lần nữa lộ ra vẻ mặt mờ mịt, mấy ngày nay anh suy đi nghĩ lại rất nhiều lần, anh biết Pudding Sữa nói không sai… Anh bởi vì người phụ nữ kia mà chia tay với Đinh Nãi Xuyên, chính là dùng lỗi lầm của người kia để trừng phạt cậu.

Bởi vì cho dù anh lừa dối người khác như thế nào, cũng không thể lừa gạt được bản thân mình.

Anh biết tận sâu nơi đáy lòng của mình vẫn còn yêu cậu.

[Canh Hạt Sen]

Tôi không biết nữa.

Pudding Sữa lại trầm mặc một hồi lâu.

Lúc Quan Tử Sơn suýt chút nữa tự hỏi vặn lại bản thân ‘Mày có thể nói chuyện nữa hay không! Rốt cuộc mày có thể tâm sự tiếp được không vậy!’ thì Pudding Sữa cũng trả lời.

[Pudding Sữa]

Sao anh có thể không tự nhiên như vậy?

[Pudding Sữa]

Thì ra anh chính là một thụ kiêu ngạo trong ngoài bất nhất!

[Canh Hạt Sen]



Cảm giác bị một người kiên trì nhận là công cười nhạo anh là một tiểu thụ kiêu không được tự nhiên thật phức tạp.

[Pudding Sữa]

Đổi góc nhìn đi.

[Pudding Sữa]

Nếu lần này anh ta thật sự chia tay với anh, anh chắc chắn mình sẽ không hối hận chứ?

[Canh Hạt Sen]

Tôi không biết.

[Pudding Sữa]

Không thể nói chuyện tiếp được nữa *vẫy tay bái bai*

Đầu óc của Quan Tử Sơn nóng lên, vội gửi đi một câu ——

[Canh Hạt Sen]

Thật ra tôi vẫn còn thích cậu ấy.

[Pudding Sữa]

!!!!!!

[Pudding Sữa]

Vậy anh còn do dự cái gì nữa!

[Canh Hạt Sen]

Tôi… cũng không biết.

[Pudding Sữa]

….

Quan Tử Sơn hít vào một hơi, tiếp tục gõ chữ.

[Canh Hạt Sen]

Có lẽ tôi còn thích cậu ấy, nhưng tôi không có cách nào tưởng tượng ra có một ngày tôi cố lấy dũng khí cùng cậu ấy công khai, đối mặt với người nhà của cậu ấy và cũng là… mẹ ruột của tôi.

[Pudding Sữa]

Chẳng lẽ vì lí do này mà anh và anh ta chia tay sao? Người anh yêu còn thua kém một người phụ nữ đã vứt bỏ anh?

Quan Tử Sơn nhìn câu trả lời của cậu ta, đột nhiên có cảm giác bị người khác hắt một chậu nước lạnh từ đầu đến chân.

Anh hoảng hốt, một người phụ nữ vứt bỏ anh còn quan trọng hơn cả Đinh Nãi Xuyên sao?

Nếu là lựa chọn giữa tình thân và tình yêu có lẽ còn đáng để anh suy xét. Nhưng quan hệ giữa anh và người phụ nữ kia thật sự xem là tình thân sao? Trong lòng người phụ nữ kia, có lẽ anh cũng chỉ là một sự trói buộc giữa bà và người bà không yêu thương mà thôi.

Nếu trong lòng bà còn đứa con trai này, sao mười mấy năm đều không quay về nhìn anh dù chỉ một lần? Cả lúc rõ ràng nhận ra anh năm đó, sắc mặt tái nhợt vội vàng chạy đi cũng không muốn tới làm quen với anh nữa?

Anh lại bởi vì một người không quan tâm đến mình làm tổn thương một người mình để ý, thật sự là quá nực cười.

…Càng nực cười hơn là hơn bốn năm muộn màng, anh mới hiểu được đạo lý này.

Quan Tử Sơn chua xót nghĩ.

Sau khi log out, anh nằm trên giường lại nghĩ đến thời trung học của mình và Đinh Nãi Xuyên.

Hơn mười hai năm đi học của Quan Tử Sơn trôi qua không tốt không xấu, mà trung học là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của anh, bởi vì có người cùng anh trải qua ba năm đẹp nhất trong đời kia.

Trong mơ, anh nhìn thấy lúc anh và Đinh Nãi Xuyên mới quen biết.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu, giống như thấy mỹ thiếu niên mới bước ra từ truyện tranh thiếu nữ, lúc mỹ thiếu niên Đinh Nãi Xuyên mỉm cười với anh, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ một bên, anh nhất thời cảm thấy cả người đều rơi vào trong cái lúm kia, cuối cùng vĩnh viễn chẳng thể thoát ra được.

Thực tế chứng minh, cả đời này anh cũng không thoát ra được.

Nhưng sau đó, thiếu niên Đinh Nãi Xuyên trong mơ liền xoay người bỏ đi, anh vươn tay ra muốn bắt lấy bóng dáng của cậu vậy mà cái gì cũng không giữ được, bóng dáng của cậu càng ngày càng đi xa, cuối cùng biến mất mãi mãi.

Trong mơ anh hoảng hốt, đảo mắt đã là cảnh còn người mất, thời gian bốn năm đại học cô độc từ từ chảy qua trước mắt anh, nhìn người khác có đôi có cặp, anh không phải không hâm mộ bọn họ, nhưng sau Đinh Nãi Xuyên, anh đã không còn cách nào thích người khác được nữa.

Một cảnh rồi lại một cảnh lướt qua, đại học năm thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư, Quan Tử Sơn tốt nghiệp, rời khỏi trường sau đó mở một tiệm bánh ngọt.

Bỗng nhiên có một ngày, Đinh Nãi Xuyên đã là chàng thanh niên trưởng thành đẩy cửa tiệm bánh ra, cậu bước vào trong tiệm của anh trong tiếng chuông gió ngân vang.

Trong mơ Đinh Nãi Xuyên trưởng thành mỉm cười về phía anh, má lúm đồng tiền nho nhỏ giống trước như đúc.

Ngay lúc anh không nhịn được bước về phía cậu, cậu lại xoay người bỏ đi lần nữa…

Quan Tử Sơn không nhịn được vươn tay ra giữ lại, ngay lúc anh sắp chạm được bóng dáng của cậu —

Một hồi chuông đồng hồ báo thức vang lên, anh bừng tỉnh từ trong giấc mộng.

Anh mở to mắt ngây ngốc nhìn trần nhà, mới nhận ra… chỉ là một giấc mơ.

Trong lòng anh trống rỗng, mơ là phản ứng của tiềm thức, anh biết mình đang sợ điều gì.

Anh sợ… Đinh Nãi Xuyên thật sự sẽ bỏ đi.

Anh sợ lần này cậu bỏ đi, sẽ hoàn toàn bước ra khỏi thế giới của anh.

Quan Tử Sơn bật dậy khỏi giường, sau khi rửa mặt xong xuôi liền muốn đi tìm Đinh Nãi Xuyên, nhưng anh chợt nhớ ra — anh căn bản không biết cậu đang ở nơi nào.

Tuy rằng anh biết Đinh Nãi Xuyên ở trong ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh của đại học D, nhưng ký túc xá lớn như vậy, chẳng lẽ anh phải tìm lần lượt từng phòng? Hơn nữa anh cũng không biết lúc nào Đinh Nãi Xuyên mới trở lại ký túc.

Gọi điện thoại… Anh căn bản không biết số điện thoại của cậu.

Quan Tử Sơn nhất thời cảm thấy mất mát.

Lúc Tiểu Kiều đi làm, anh cuối cùng cũng hạ quyết tâm, muốn tới đại học D tìm Đinh Nãi Xuyên.

Anh lăn lộn ở đại học D bốn năm, mặc dù không thể nói đã đi qua từng ngóc ngách, nhưng những nơi sinh viên thích tới anh cũng biết gần bảy tám phần, tìm từng chỗ một, anh không tin mình không tìm thấy!

Sau khi hạ quyết tâm, anh liền ném cửa hàng lại cho Tiểu Kiều, vội vàng chạy tới trường.

Bước vào trường, trông thấy một đám sinh viên đi tới trước mặt, đầu óc đang nóng lên của anh mới nguội đi một chút.

Ngay lúc anh chần chừ không biết nên đi chỗ nào tìm Đinh Nãi Xuyên, một giọng nói đột nhiên vang lên.

“Anh?”

Quan Tử Sơn sửng sốt, xoay người lại nhìn, chỉ thấy Đinh Vĩnh Tư mặc đồng phục Tam Trung đang đứng cách anh không xa, bên khóe miệng dán một miếng băng dán cá nhân, hình như bị thương, nhưng nhìn thấy anh lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Lúc Quan Tử Sơn lần thứ hai nhìn thấy cậu nhóc, tâm trạng của anh thật ra hơi phức tạp.

Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Đinh Vĩnh Tư, anh liền nhận ra cậu nhóc lớn lên rất giống với người phụ nữ kia.

Cho dù qua nhiều năm như vậy, anh đã sớm quên mất mặt mũi của bà năm đó, nhưng trước kia anh còn cẩn thận từng ly từng tí giữ gìn ảnh chụp của người phụ nữ ấy, tất nhiên rất quen thuộc với mặt mũi của bà.

Anh biết bản thân mình không giống bà, ngoài trừ đôi mắt hơi xếch lên.

Mà Đinh Vĩnh Tư thì có một đôi mắt xếch rất giống với bà, không chỉ như thế, lông mày, mắt, mũi, miệng của cậu nhóc tương tự tới bảy tám phần. Lần này nhìn kỹ, Quan Tử Sơn liền rõ Đinh Vĩnh Tư chính là con trai của người phụ nữ kia.

Anh nhìn khuôn mặt giống người phụ nữ kia tới bảy tám phần của Đinh Vĩnh Tư, không khỏi lạnh lùng suy nghĩ, bà chắc là rất thương đứa con trai Đinh Vĩnh Tư này? Dù sao nó cũng giống bà ta… Sao phụ nữ có thể không thích đứa bé lớn lên giống mình cơ chứ?

Anh biết có lẽ cậu nhóc đã biết được gì đó, nếu không sao nó lại quanh co vòng vo muốn gọi anh bằng hai chữ “Anh trai”.

Dù sao nói về máu thịt… Anh và Đinh Vĩnh Tư thật sự là anh em.

Bọn họ là anh em cùng mẹ khác cha, anh em có một nửa huyết thống.