Biên tập: Mộ Vũ
Khi Quan Tử Ngọ nhìn thấy thiết kế trong phòng của Quan Tử Sơn, hai mắt lại sáng ngời lần thứ hai, hết sờ sờ cái này rồi lại nắn nắn cái khác.
Lúc nhìn thấy sô pha ở giữa phòng khách, đầu tiên là cậu nhìn về chỗ Quan Tử Sơn, phát hiện anh không chú ý đến mình mới vùi mặt vào sô pha, còn cọ cọ mấy cái.
Quan Tử Sơn là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, sô pha mà anh chọn vừa mềm lại vừa dễ chịu, ngồi lên có thể khiến người ta cảm giác như đang vùi hết cả cơ thể vào ghế. Cho nên khi Quan Tử Sơn chọn một bộ quần áo cho cậu tắm rửa, lúc đi ra phòng khách thì nhìn thấy em trai nhà mình vùi cả người vào sô pha, lăn qua lộn lại rất vui vẻ.
Quan Tử Sơn “……”
Quan Tử Ngọ đang say sưa lăn vài vòng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt sâu xa của Quan Tử Sơn, lập tức ho nhẹ, mặt không thay đổi ngồi dậy, hai tay đặt trên đầu gối đúng kiểu ngồi ngay ngắn.
Quan Tử Sơn im lặng liếc qua quả đầu của cậu nhóc bởi vì mới lăn lộn đã xù lên trông cực kỳ ngốc ngếch, đưa bộ quần áo trong tay cho cậu “Cứ mặc quần áo của anh trước đã, anh chưa mặc được mấy lần đâu, qυầи ɭóŧ thì mới nguyên đó… Phòng tắm ở đằng kia.”
Quan Tử Ngọ yên lặng nhận lấy quần áo, cũng không quay đầu lại mà đi về hướng anh chỉ.
Quan Tử Sơn nhìn cái đầu xù ngốc nghếch của cậu nhóc từ phía sau, nhịn không được cười thành tiếng.
Nhân lúc Quan Tử Ngọ tắm rửa, anh mở máy tính lướt weibo một lát lại bấm vào biểu tượng chim cánh cụt, chờ đến khi cậu nhóc đi ra, anh liền nói với cậu “Nếu chưa muốn nghỉ thì cứ dùng máy của anh một lúc, anh đi tắm đã.”
Quan Tử Ngọ hiển nhiên không thấy mệt, bắt đầu ngồi xuống nghịch máy tính.
Đến khi Quan Tử Sơn ẩm ướt toàn thân đi ra, Quan Tử Ngọ đang ngơ ngác trước màn hình máy tính, mặt lộ vẻ ‘Tôi đang bị hoảng sợ’.
“Còn chưa ngủ à?” Quan Tử Sơn dùng khăn lau tóc đến trước mặt cậu nhóc “Đang xem gì vậy?”
Quan Tử Ngọ lập tức cứng người lại, lúc anh đi đến trước mặt mình, cậu hình như nhanh tay ấn tắt gì đó.
“Không… Không có gì ạ.”
Quan Tử Sơn cũng không để ý, anh ngẩng đầu nhìn lướt qua đồng hồ, nói với cậu nhóc “Đã khuya rồi, đi ngủ đi, học sinh nên nuôi dưỡng thói quen tốt trong học tập và nghỉ ngơi.”
Quan Tử Ngọ còn đang sững sờ, cho đến khi anh lại giục cậu thêm lần nữa mới chậm chạp tắt máy tính đi, anh thấy phản ứng của cậu nhóc thật sự rất kỳ lạ, cũng nhịn không được nghi ngờ… Quan Tử Sơn nhíu mày lại, chẳng lẽ cậu nhóc nhìn thấy thứ không nên thấy? Nhưng anh nhớ rõ trong máy mình những gì không nên thấy đều giấu kĩ rồi mà? Quan Tử Ngọ vốn không có khả năng phát hiện ra tệp tin ẩn trong máy tính mới đúng?
Ừm, có vẻ không giống như lộ ra cái gì đâu.
Trong phòng Quan Tử Sơn chỉ có một cái giường, may là thân hình hai anh em đều là kiểu gầy, cố gắng chen chúc chút là được, Quan Tử Sơn sợ em trai ngủ không yên sẽ lăn xuống giường, nên để cậu nhóc nằm bên trong, chính mình thì ngủ bên ngoài.
Anh đã rất nhiều năm không ngủ cùng người khác, nên lúc đầu còn nghĩ là mình có thể không ngủ được, nhưng gáy vừa chạm vào gối không lâu, anh liền cảm thấy cơn buồn ngủ dâng lên.
Ngược lại Quan Tử Ngọ ở bên cạnh thì lăn qua lăn lại không ngủ được, cậu xoay đi xoay lại một lúc rồi hình như hạ được quyết tâm, nghiêng người qua, do dự hỏi Quan Tử Sơn “Anh… bình thường thích lên mạng sao?”
Quan Tử Sơn nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ màng màng ậm ừ một tiếng.
Lần này Quan Tử Ngọ yên lặng một lúc lâu, cuối cùng mới mở miệng hỏi “Vậy… anh… biết võng phối không?”
Sau khi hỏi xong, cậu liền nín thở tập trung im lặng chờ Quan Tử Sơn trả lời, nhưng đợi thật lâu mà cũng không thấy anh nói gì, cậu nhỏm dậy thì phát hiện anh đã ngủ mất rồi.
Hôm sau khi Quan Tử Sơn tỉnh lại, anh nhìn chằm chằm ‘ngọc thể’ của Quan Tử Ngọ đang nằm vắt ngang người mình một lúc lâu, mới kịp phản ứng đêm qua anh nhặt được em trai ở cửa.
Tướng ngủ của Quan Tử Ngọ quả nhiên không được tốt, một tay cậu vắt qua ngực anh, một chân đặt chỗ lưng anh, chân còn lại thì gập lại, thật giống như đang vượt rào trong mơ, đầu tóc xù lên, dấu nước miếng bên miệng còn chưa khô, l*иg ngực dưới quần áo bị tư thế ngủ bá đạo của cậu nhóc lộ ra hơn nửa, nhìn thấy một mảng da thịt bóng loáng.
Ngủ thành dạng ngốc nghếch thế này…
Quan Tử Sơn yên lặng bỏ cánh tay và cái chân vắt ngang của Quan Tử Ngọ ra, bò khỏi giường, rửa mặt đánh răng được một nửa, anh đột nhiên cười thành tiếng, có một cậu em trai… hình như cũng không tệ lắm?
Hôm nay là cuối tuần, khách hàng còn nhiều hơn mọi ngày, cả Quan Tử Sơn và Tiểu Kiều bận rộn hơn nửa buổi, gần như không uống được hớp nước nào vào cổ.
Thật vất vả chờ đến khi khách vơi đi, Quan Tử Sơn mới ngồi xuống uống nước, lại có người đẩy cửa đi vào.
“Bệnh viêm dạ dày của cậu đỡ chưa?” Quan Tử Sơn nhướng mày hỏi.
Đinh Nãi Xuyên cười nhẹ, gật đầu.
“Uống thuốc chưa?” Quan Tử Sơn đánh giá Đinh Nãi Xuyên một chút, sắc mặt của cậu khá hơn ngày hôm qua nhiều, trông có vẻ hồng hào hơn.
Đinh Nãi Xuyên trả lời “…Uống rồi.” Ánh mắt của cậu yên lặng nhẹ liếc qua tủ bánh phía sau anh, những gì sâu trong mắt không cần phải nói thành lời nữa.
Quan Tử Sơn vờ như không thấy ánh sáng trong mắt cậu “Hai ngày này cậu ăn nhiều đồ nhẹ vào, thứ linh tinh như bánh ngọt ăn ít thôi.”
Vẻ mặt của Đinh Nãi Xuyên lập tức đau khổ đáng thương cực kỳ.
“Đối diện có một tiệm cơm, cháo thịt ở đó cũng ngon lắm…” Quan Tử Sơn vẫn vờ không thấy ánh mắt tội nghiệp của cậu “Một lát nữa tôi với cậu đi ăn thử.”
Đinh Nãi Xuyên dường như có vẻ không tình nguyện lắm đáp “Cũng được.”
Nhưng vào lúc này, Quan Tử Ngọ từ trên tầng đi xuống, mặt còn có vẻ mơ màng nửa tỉnh nửa mê. Ánh mắt của cậu nhóc quét một vòng trong tiệm, theo bản năng đi đến trước mặt Quan Tử Sơn, vươn tay kéo kéo vạt áo anh.
Quan Tử Sơn kịp lúc phản ứng, mỉm cười hỏi “Đói bụng rồi à, có muốn ăn bánh ngọt không?”
Cậu nhóc ngây người một lúc, mặt ngái ngủ gật gật đầu.
Quan Tử Sơn vươn tay xoa cái đầu xù ngốc của cậu nhóc “Ngồi xuống trước đã, anh đi lấy bánh cho em.”
Đinh Nãi Xuyên “……”
Lúc anh xoay người đi lấy bánh, Đinh Nãi Xuyên không dấu vết đánh giá từ trên xuống dưới của cái tên ngốc trước mặt một lần.
Quan Tử Sơn và Quan Tử Ngọ mặc dù là anh em nhưng lớn lên không giống nhau lắm, hai người dường như khá là giống mẹ đẻ của mình, cho nên nhìn thoáng qua thì thấy mặt mũi của cả hai khác biệt ở nhiều chỗ, Quan Tử Ngọ là mắt to lông mày hơi xiên, Quan Tử Sơn là cặp mắt phượng, đuôi hẹp dài.
Đinh Nãi Xuyên âm thầm nheo mắt lại.