Chương 4

[Cậu đây là muốn đi đâu a, Ngôn Ngôn?]

“Tìm cho ta cái ngõ nhỏ ở trong đoạn ‘mỹ nhân cứu anh hùng’ kia.” Lăng Mộ Ngôn một tay cắm trong túi quần, thảnh thơi ở trên đường đi dạo. Hắn mặc một thân áo trắng thoải mái, càng khiến cho hắn cả người phát ra khí chất tuấn mỹ nhẹ nhàng khoan khoái.

Trong truyện, Lâm Tuyết ở một buổi tối nào đó ra ngoài, trong lúc vô tình phát hiện được ra Trầm Ngạn Hi bị đánh bất tỉnh, sau đó mang y về nhà để cẩn thận chăm sóc. Đây cũng là cơ hội khiến cho Trầm Ngạn Hi đối với Lâm Tuyết sinh ra cảm tình rồi dần dần theo đuổi.

[Woa? Ngôn Ngôn, chẳng lẽ cậu định…] 001 kích động, Ngôn Ngôn đây là muốn đi cứu Trầm Ngạn Hi sao?

“Ha ha.” Lăng Mộ Ngôn cười mà không đáp.

[… Ngôn Ngôn, cậu lộ ra một chút được không QAQ]

“Ta vì cái gì phải nói cho ngươi biết?” Lăng Mộ Ngôn nhướng mày, như cười như không nói.

[… QAQ Ngôn Ngôn, cậu sao có thể đối với người ngưỡng mộ mình ác liệt như vậy, hu hu hu, 001 thực thương tâm… (nước mắt không ngừng rơi)]

“Ngươi có thể đem bản thân hóa thành từng viên tròn ánh sáng để rời đi.” Lăng Mộ Ngôn lười biếng ngáp một cái, “Mau đi không tiễn.”

[Đừng, đừng như vậy a Ngôn Ngôn… (khóc lớn) (khóc lớn) (khóc lớn)]

Lăng Mộ Ngôn mặc kệ hệ thống quân không ngừng bán xuẩn, căn cứ theo phương hướng chỉ dẫn của nó, trực tiếp đi về phía ngõ nhỏ đã từng xuất hiện ở trong nội dung truyện.

“Ở trong này! Mau, đừng để cho nó chạy thoát!”

“Đánh, hung hăng đánh cho tao!”



[Ngôn Ngôn, cậu như thế nào không đi qua a?] Thấy Lăng Mộ Ngôn đi tới trước ngõ nhỏ lại đột nhiên bất động, 001 không khỏi có chút lo lắng hỏi, [Vạn nhất Lâm Tuyết tới đây thì phải làm sao?]

“Không vội.” Lăng Mộ Ngôn một tay cắm trong túi quần, lẳng lặng nhìn về phía đám người hỗn loạn ở phía trước, ngữ khí thản nhiên trả lời, “Tiểu Tuyết ta đã tìm được lý do để cho cô bé buổi tối không đi ra khỏi nhà rồi.”

[Ngôn Ngôn, cậu đây là định chờ tới lúc bọn họ tản đi rồi mới đem Trầm Ngạn Hi lôi về nhà sao?] 001 phỏng đoán.

“Ha ha, ngươi đoán xem?” Lăng Mộ Ngôn khóe môi cong lên, ý cười nhàn nhạt.

[…] Kỳ thực Ngôn Ngôn đối với nó vẫn rất có oán khí đi, hu hu hu…

Tính toán thời gian không sai biệt lắm, Lăng Mộ Ngôn phượng mâu híp lại, sau đó lười biếng giậm mạnh chân đi về phía trước, trong thanh âm ôn hòa lại mang theo chân thật đáng tin.

“—– Dừng tay.”

“A, Trầm Ngạn Hi, muốn trách thì hãy trách mày là người thừa kế của Trầm gia đi…”

Nghe tới đây, Trầm Ngạn Hi đang chật vật nằm ở trên mặt đất, yên lặng bảo hộ bộ vị trọng yếu của mình liền không khỏi mở lớn mắt, lạnh lùng nhìn về phía nam nhân đang từ trên cao nhìn xuống bản thân, trong con ngươi đen láy mang theo lãnh ý trào phúng.

Hóa ra bọn họ là thế lực đối địch với Trầm thị sao?

Lần này là do y sơ xuất. Trầm Ngạn Hi chịu đựng đau đớn truyền tới trên người, trong lòng yên lặng thầm nghĩ.

“Trầm đại thiếu gia, tạm biệt…”

Giọng nam âm lãnh vang lên bên tai, Trầm Ngạn Hi thân thể không khỏi buộc chặt lại, gắt gao nhắm hai mắt, cắn răng chịu đựng một kích cuối cùng đánh tới —–

“A —–!”

Tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên, cũng ở trong tai Trầm Ngạn Hi vọng lại.

“Mày là ai?!” Nam nhân chịu đựng đau nhức do xương cổ tay bị bẻ gẫy, cắn răng hung hăng trừng mắt nhìn thiếu niên tuấn mỹ đột ngột xuất hiện trước mặt đang nắm lấy cổ tay của chính mình, nghiến răng hỏi.

“Tôi đã bảo là dừng tay mà.” Trên khuôn mặt của thiếu niên tuấn mỹ mang theo ý cười bất đắc dĩ, bộ dáng tựa như thập phần buồn bực, “Chỉ là một đám các người cũng không chịu nhìn tôi a, thực sự là khiến cho tôi rất khó xử đấy.”

Là anh ta? Trầm Ngạn Hi nghe thấy thanh âm có chút quen thuộc, tâm không khỏi hung hăng chấn động.

Anh ta như thế nào lại ở chỗ này?

… Chuyện vừa rồi anh ta đều thấy rõ sao?

Không muốn, không muốn để cho anh ta nhìn thấy bộ dạng chật vật của bản thân…

“Mày rốt cuộc là ai!”

“Chỉ là không quen nhìn thấy một đám người bắt nạt một người mà thôi, hẳn là không cần lưu lại danh tính đi?” Thiếu niên lắc lắc cánh tay còn lại, tươi cười nhẹ nhàng khoan khoái, “Không cần cảm ơn tôi đã cứu vớt tam quan của các người đâu.”

Nam nhân cùng một đám người ở phía sau nghe thấy như vậy, bộ mặt nhất thời không tự chủ được mà trở nên vặn vẹo —–

Ai cảm ơn mày?! Mày dám lại không biết xấu hổ thêm một chút nữa không!!

“Tao khuyên mày chớ có xen vào chuyện của người khác, nếu không hậu quả —– a!” Nam nhân lời nói uy hϊếp còn chưa nói xong, cảm giác thống khổ ở trên cổ tay truyền tới càng khiến cho gã không nhịn được mà hét lên thảm thiết.

“Lão đại!” Đám người ở phía sau gã nhất thời khẩn trương kêu lên một tiếng, không chút nào dám nhúc nhích.

“Không cần lộn xộn nha, nếu không sẽ không chỉ là vấn đề cổ tay thôi đâu.” Lăng Mộ Ngôn không chút để ý liếc mắt nhìn một đám người kia, như cười như không nói, ngữ khí thoải mái đơn giản tựa như giẫm chết một con kiến vậy.

“Mày —–!”

“Ôi chao, tôi sợ nhất là bị uy hϊếp đấy.” Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nghiêng đầu, thập phần vô tội cười, còn quơ quơ cánh tay của nam nhân đang bị mình túm lấy, “Các người thực sự muốn khiến cho tôi sợ sao?”

“… Thả bọn họ đi.”

Trầm Ngạn Hi ở trong mông lung tựa hồ nghe được thanh âm mang theo thỏa hiệp, không khỏi an tâm chìm vào trong bóng tối.



“Ngôn Ngôn, con đã trở lại? Sao muộn như vậy —- ai da, đây là ai vậy a? Như thế nào lại bị thương?” Lăng Mộ Ngôn không chút nào thương tiếc nắm lấy cổ áo của Trầm Ngạn Hi, liền cứ như vậy một đường kéo người đang hôn mê trở về tới trong nhà. Hắn vừa mở cửa liền gặp được mẹ Lăng đi tới đón tiếp, sau đó kinh ngạc chỉ vào Trầm Ngạn Hi, hỏi.

“A, đây là bạn học của con.” Lăng Mộ Ngôn nhức đầu, cười ha ha nói, “Thởi điểm ra ngoài đi dạo liền vừa lúc nhặt được cậu ta… A, đúng rồi, mẹ có thể hỗ trợ xem xem cậu ta bị thương chỗ nào được không?”

Mẹ Lăng không nói gì liếc đứa con một cái, cái gì gọi là ‘nhặt được’ a? Thực là càng ngày càng không biết phải nói sao.

“… Mẹ?” Lăng Mộ Ngôn thập phần vô tội chớp mắt vài cái, khó hiểu vì sao mẹ lại nhìn mình như vậy.

Cũng chỉ có người phụ nữ vĩ đại như mình, mới nhẫn nhịn được trong nhà chứa chấp hai tên đầu gỗ không biết ăn nói như vậy đi? Mẹ Lăng vô cùng bất mãn đối với con trai trở mình khinh thường, “Cái miệng này của con, sớm muộn gì cũng khiến cho bạn gái tương lai của con bị tức chết, hừ.”

Lăng Mộ Ngôn càng thêm chẳng hiểu gì cả, “Liên quan gì tới… bạn gái tương lai của con?”

“… Không có gì.” Mẹ Lăng không nói gì chỉ lắc lắc đầu, sau đó xoay người chuẩn bị đi lên tầng trên, “Không phải muốn để mẹ xem xem bạn học của con bị thương ở đâu sao? Còn không mau mang người lên trên?”

—– Rầm!

Mẹ Lăng vừa mới dứt lời, tiếng rầm đột ngột truyền tới giống như có thứ gì đó bị quăng mạnh xuống trên mặt đất. Mẹ Lăng không khỏi hoảng sợ, theo bản năng quay lại nhìn, sau đó liền thấy con trai nhà mình trên mặt mang theo thần sắc có chút tò mò, nhìn bàn tay trống rỗng của bản thân. Vì thế tầm mắt của bà tự nhiên liền chuyển xuống phía dưới —–

Chỉ thấy thiếu niên vừa rồi còn đang ở trong tay của con trai mình, lúc này lẳng lặng quỳ rạp trên mặt đất, thân thể tựa hồ cảm giác được đau đớn, run lên nhè nhẹ…

Mẹ Lăng: “…” Vừa rồi mới xảy ra chuyện gì?

Lăng Mộ Ngôn ngẩng đầu, chớp chớp lông mi thật dài, trên mặt mang theo tươi cười khờ dại đơn thuần, một bộ dáng thập phần vô tội, “Vừa rồi không hiểu vì sao lại buông tay ra… A, mẹ, mẹ nói xem cậu ta có thể hay không càng bị thương nặng hơn a?”

Mẹ Lăng: “…”