Chương 7:

Tình huống hoàn toàn không giống với tưởng tượng của mình khiến nét mặt Bùi Trạm Quân không khỏi cứng đờ lại một chút, không biết nên bắt lấy con dơi nhỏ cố ý tỏ vẻ dễ thương này như thế nào.

Anh cau mày, nhìn vào cặp mắt ướt nhẹp đen như mực của con dơi con kia không chớp mắt, thời gian giống như dừng lại, hệ thống 001 ở một bên quan sát nhìn thấy hình ảnh này quả thực cảm thấy có chút buồn cười.

Mãi đến khi nhóm Thợ săn hỗ trợ trông coi ở gần đó phát giác phía bên này không phát ra tiếng động gì, lo lắng Bùi Trạm Quân xảy ra vấn đề, vì vậy thử tạo ra một chút động tĩnh. Bùi Trạm Quân mới đột nhiên bừng tỉnh.

Người đàn ông theo bản năng vươn tay ra, nhìn thấy đôi tai nhọn của dơi nhỏ bỗng cảnh giác mà dựng đứng lên, tim anh đập mạnh một cái.

Anh chưa bao giờ cảm thấy con dơi trông đẹp, hơn nữa khi nghĩ đến những con dơi này đều là do Huyết tộc biến ra nguyên hình đã cảm thấy cực kỳ chán ghét. Nhưng mà con trước mắt này, là một ngoại lệ.

Trên da lông tối tăm của nó ánh lên một màu bạc nhàn nhạt, hai tai nhỏ đáng yêu run run, đôi cánh mập mạp vùng vẫy lung tung, móng vuốt bám chắc vào góc tường, dùng đôi mắt tròn xoe ướt nhẹp trừng mắt cảnh giác nhìn mình, nhất là khi anh chuyển động, nó đều sẽ căng thẳng động đậy đôi mắt vừa to vừa tròn lại long lanh nước kia nhìn theo.

Có chút đáng yêu vượt quá mức cho phép rồi.

Bùi Trạm Quân không biết vì sao, nhìn dáng vẻ hài hước của dơi nhỏ đang cố gắng bám trụ vào tường vì móng vuốt bị trượt xuống, khóe môi đột nhiên hơi nhếch lên một chút.

Mà nhóm Thợ săn đang ngồi canh ở gần đấy, rõ ràng đã nhìn thấy Huyết tộc kia chạy về hướng Bùi Trạm Quân theo kế hoạch mà bọn họ vạch ra, nhưng đã qua một lúc lâu lại không có động tĩnh gì truyền đến, thật sự quá lo lắng, cuối cùng nhịn không được, giống như vô tình mà khom lưng xuống đi về phía bên này xem xét tình hình.

Vì thế sau khi Bùi Trạm Quân đột nhiên nghe thấy vài tiếng mèo kêu trầm thấp mềm nhẹ, lập tức túm lấy con dơi sắp rơi xuống theo bản năng, làm lơ cái răng nanh nhòn nhọn cùng tiếng đe dọa tự cho là có tính uy hϊếp của dơi con, vô cùng thuần thục mà bỏ vào trong túi áo của mình.

Sau đó bình tĩnh trấn định mà xoay người lại, đối mặt với nhóm cấp dưới đang cẩn thận thăm dò xung quanh.

“...”

Nhìn thấy trong hẻm chỉ có một mình Bùi Trạm Quân đứng, nhóm Thợ săn không khỏi nhìn nhau một hồi lâu, lúc sau mới có người lấy hết dũng khí cẩn thận dò hỏi: “Đại nhân, ngài…” Không gặp được Huyết tộc kia sao?

Cảm nhận được vật nhỏ trong túi vốn đang liều mạng giãy giụa, nghe thấy âm thanh này động tác đột nhiên dừng lại, tim Bùi Trạm Quân bỗng trở nên căng thẳng, ánh mắt sắc bén lập tức lườm về phía cậu ta.

Cấp dưới không hiểu tại sao bỗng dưng bị lườm, tuy rằng không biết có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn theo bản năng mà ngậm miệng lại.

“Các cậu có chuyện gì sao?”

Bùi Trạm Quân liếc mắt ra hiệu, tuy rằng sắc mặt lãnh đạm, nhưng ngữ khí lại vô cùng nhẹ nhàng hỏi.

Đột nhiên không kịp đề phòng mà đối diện với hiện trường tâm thần phân liệt, người nọ theo bản năng run lẩy bẩy, không biết sao não đột nhiên nhảy số: “Xin, xin hỏi, vừa nãy ngài có gặp người nào…đi qua đây không?”

Bùi Trạm Quân bình tĩnh tự nhiên lắc lắc đầu: “Không có.”

Thuộc hạ ngẩng ra một chút, cảm giác bản thân vừa biết cái gì đó, lại như không biết cái gì cả, vẻ mặt khó hiểu liếc mắt nhìn xung quanh, ngoài miệng lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không thể nào, chúng ta rõ ràng thấy hắn chạy vào đây, quanh đây chỉ có mỗi con đường này, sao có thể biến mất đi đâu được?”

“Có thể là các cậu nhìn nhầm rồi.”