Chương 54:

Khi Nguyễn Linh Thiến đang định hỏi tên của hắn, cô đột nhiên nghe thấy tiếng động từ phía sau. Cô phản xạ có điều kiện căng thẳng cơ thể, làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu và nhanh chóng quay đầu lại. Mới phát hiện người thanh niên đang chật vật cố gắng đứng dậy, cô cuối cùng cũng nhận ra mình đã quên điều gì rồi.

Người bị bắt nạt vẫn còn ở nơi này!

Nguyễn Linh Thiến bẽn lẽn, vội vàng tiến lên muốn giúp đỡ cậu, nhưng lại bị cậu lạnh lùng từ chối. Đột nhiên, cô bị đẩy ra một cách bất ngờ. Cô kinh ngạc nhìn về phía thanh niên.

Nam sinh đầy người thương tích, xanh tím khắp nơi. Trên mặt cậu còn có một vết máu thật dài che mất nửa khuôn mặt, thoạt nhìn rất dọa người. Đáng sợ nhất là đôi mắt đen u tối như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ, sâu trong mắt ánh đỏ hiện ra lập lòe, như thể có thứ gì đó đáng sợ đang cố gắng thoát khỏi xiềng xích trói buộc, khiến người ta sợ hãi.

Nguyễn Linh Thiến cho dù là có thói quen chém gϊếŧ trên chiến trường, cũng không khỏi bị cậu doạ hoảng sợ.

"Cậu..." Nguyễn Linh Thiến nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của cậu, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, định bước tới nói gì đó, nhưng lại bị Lăng Mộ Ngôn kéo lại.

Lăng Mộ Ngôn kéo cô ra sau lưng, đối mặt với ánh mắt tràn đầy sát ý và lệ khí, hắn bình tĩnh mà nhàn nhạt nói: "Là cô ấy cứu cậu."

Nghe thấy giọng điệu hơi lạnh lùng của Lăng Mộ Ngôn, Lệ Dận Kha vốn định trào phúng lại, nhưng ánh mắt cậu lại lưu luyến một chút ở khóe môi hơi cong lên, phảng phất muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ. Ánh mắt cậu trở nên dịu dàng hơn một chút, nhưng rồi lại tối tăm nhìn Lăng Mộ Ngôn đang bảo vệ nữ sinh kia ở phía sau, cậu trầm mặc một lúc, mới khàn giọng nói một câu : "Không cần."

Nguyễn Linh Thiến đang ngẩn ngơ nhìn thanh niên mảnh khảnh nhưng có vẻ hữu lực phía sau lưng, nghe thấy cậu nói như thể ghét bỏ, cô lập tức tức giận, từ sau lưng ló đầu ra, trừng mắt nhìn Lệ Dận Kha: "Không ngờ cậu lại là một người như vậy, lấy oán trả ơn!"

Còn trừng mắt như thế này mà nhìn nữa, cô sợ cô sẽ gϊếŧ chết cậu bây giờ!

Lăng Mộ Ngôn mỉm cười nhìn cô gái đang tức giận đến mở to hai mắt, rồi gật đầu với Lệ Dận Kha: "Xin lỗi về chuyện hôm nay, tôi không ngờ bọn họ sẽ động thủ."

Lệ Dận Kha ngẩn ra một chút, không khỏi há miệng thở dốc, lại làm như nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt lại đột nhiên tối sầm xuống, không rên một tiếng mà cúi đầu, thân hình cao lớn của cậu trông có vẻ đáng thương.

Lăng Mộ Ngôn không biết cậu muốn làm gì, vì vậy hắn dừng một chút. Thấy cậu không phản ứng, Lăng Mộ Ngôn tiếp tục xin lỗi: "Nếu không phải do tôi, có lẽ họ sẽ không đến đây. Tôi thật sự xin lỗi. Ngoài ra, nếu sau này cậu có yêu cầu hỗ trợ, cậu có thể trực tiếp tìm tôi."

Những lời này vừa nói ra, chẳng khác nào là cho cậu một tầng bảo hộ, trong học viện không biết bao nhiêu người khao khát có được lời bảo đảm này. Nhưng Lệ Dận Kha lại có vẻ khó chịu và lạnh lùng từ chối.

Cậu trầm mặc một chút, rồi giọng nghẹn ngào và đứt quãng nói: "Cho dù không có cậu, họ cũng sẽ đến. Chuyện này không liên quan gì đến cậu."

Không ngờ cậu ấy sẽ phủi bỏ quan hệ với hắn, Lăng Mộ Ngôn không khỏi hơi giật mình, sắc mặt dịu xuống: "Nhưng dù sao thì, lần này sự việc là do tôi gây ra, vì vậy lời hứa trước đây của tôi vẫn không thay đổi. Cậu có thể tùy thời tìm đến tôi."

Thấy cậu vẫn còn giữ vẻ mặt tối tăm, không có phản ứng gì, hắn cũng không cảm thấy ngại ngùng, chỉ là gật gật đầu với cậu rồi nói: "Vậy tôi đi trước nhé."

Nguyễn Linh Thiến nhìn nhìn Lệ Dận Kha, vẫn không rõ nguyên do là gì, cuối cùng cô lựa chọn đuổi theo bước chân của Lăng Mộ Ngôn.

Nhìn theo bóng lưng của hai người, Lệ Dận Kha không khỏi thở dài, hai tay buông thõng bên người cũng nắm chặt lại.

Câu "Chuyện bình thuốc kia không phải tôi làm" vẫn không thể nói ra miệng.

...Cho dù là hắn đi nữa có lẽ vẫn không tin cậu đâu nhỉ?