Chương 7: Con trai...của tôi à?

Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

Trình Thư Nặc hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Yến sẽ đột nhiên hỏi một câu như vậy, cô lập tức có chút ngơ ngác, nhưng vừa rồi sự bài xích nơi đáy mắt của Lâm Yến cô nhìn thấy rất rõ ràng, nên lại rất nhanh bình tĩnh lại.

Hai người cách nhau rất gần, Trình Thư Nặc bài xích khoảng cách tiếp xúc này, cô miễn cưỡng áp chế sự không thoải mái nơi đáy lòng, giả vờ tiếc nuối nói: "Nghe luật sư Lâm nói như vậy, tôi đột nhiên có chút không dậy nổi hứng thú."

Lâm Yến cũng không giận, ngược lại với kiểu đứng đắn lúc trước, ngả ngớn hỏi: "Cô cũng ngồi lên đây rồi, còn muốn hứng thú với ai nữa?"

Thân thể Trình Thư Nặc ngửa ra sau, bất động thần sắc mà kéo giãn khoảng cách, tay trái của cô bị Lâm Yến nắm lấy, tay phải vẫn còn quàng lên cổ anh, tư thế của hai người rất ái muội, cô nhẹ nhàng than thở: "Trừ anh ra thì đối với ai cũng có một chút."

Giọng nói của cô mang một hương vị phong tình, dứt lời, chờ Lâm Yến mỉa mai, ai ngờ Lâm Yến vốn không nói cái gì khó nghe, mà lại rất có hứng thú hỏi lại: "Phải vậy không?"

Khi nói âm cuối hơi cao lên, khiến lòng người ngứa ngáy.

Trình Thư Nặc đang muốn gật đầu khẳng định, tay phải Lâm Yến lại dời xuống, chẳng mấy chốc đã dừng nơi vòng eo của cô, lòng bàn tay Trình Thư Nặc hơi căng thẳng, trên mặt lại vẫn làm như không sao cả, nháy mắt cô liền ngây người, ngón tay Lâm Yến đổi hướng, thế mà lại dọc theo quần jeans ở sau eo cô trượt xuống.

Sau lưng Trình Thư Nặc cứng đờ, không thể tin nổi mà nhìn Lâm Yến.

Lâm Yến vô tư mà nhìn cô, đáy mắt không có nửa phần tình ái, động tác trên tay lại không có chừng mực, lòng bàn tay tiếp xúc với da thịt bóng loáng non mịn của người con gái, không nặng không nhẹ vỗ hai cái lên mông phải của cô.

Đuôi mi Trình Thư Nặc mạnh mẽ rung lên, tươi cười trên mặt rất nhanh liền lạnh xuống.

Lâm Yến thấy Trình Thư Nặc cuối cùng cũng không còn cười khıêυ khí©h nữa, vẻ mặt kinh ngạc, khó có thể tin mà nhìn mình, anh khiêu mi, đến gần bên môi cô, nhẹ nhàng giễu cợt: "Bây giờ giả bộ thuần khiết có phải đã có chút chậm rồi hay không?"

Vẻ tươi cười trên khuôn mặt của Trình Thư Nặc đã biến mất hầu như không còn, cô lui ra khỏi không gian giữa cổ và cánh tay Lâm Yến, định từ trên người Lâm Yến đi xuống, Lâm Yến lại không như ý muốn của cô, tay trái siết chặt vòng eo Trình Thư Nặc.

Trong xe chật chội, hai người giằng co, Trình Thư Nặc thua cuộc trước, cô gần như là hoảng loạn mà gỡ bàn tay đang làm càn của Lâm Yến ra.

Lâm Yến cũng thật sự không quá đáng, nương theo hành động của Trình Thư Nặc, lòng bàn tay rời đi, thờ ơ đặt lên vô lăng, Trình Thư Nặc âm thầm nhẹ nhàng thở ra, trong mắt cô cảm xúc gì cũng có, chưa bao giờ nghĩ tới Lâm Yến sẽ có hành động tuỳ tiện như vậy.

Lâm Yến thu mỗi một phản ứng của Trình Thư Nặc vào đáy mắt, khuôn mặt Trình Thư Nặc càng bối rối thì sự châm biếm nơi đáy mắt của Lâm Yến càng đậm: "Còn giả bộ đến khi nào nữa?"

Trình Thư Nặc tự nhận là sau ngần ấy năm, cô sớm đã tu luyện thành tinh, nhưng không nghĩ rằng Lâm Yến chỉ nhẹ nhàng nói vài câu bâng quơ lại có thế mạnh mẽ khoét một đao vào lòng cô, vành mắt cô không hiểu sau có chút đỏ lên.

Lâm Yến cũng thấy được, đôi mắt Trình Thư Nặc rõ ràng đã đỏ một vòng, đáy mắt anh khẽ biến, ngoài miệng lại không cho rằng như thế, "Cô không đi làm diễn viên thật đúng là đáng tiếc."

Trình Thư Nặc ép xuống sự chua xót, tiếng nói ổn định, "Lâm Yến, anh thật con mẹ đó đúng là một tên khốn kiếp."

Lâm Yến cong cong môi, như cười như không hỏi: "Tôi khốn kiếp, cô còn không phải tôi thì không được đó sao?"

Trình Thư Nặc không nói gì, bị Lâm Yến bình thường nói một câu, hồi ức lại bị gợi lên, trước kia trong mắt trong tim cô đều là Lâm Yến, cả trái tim ngoại trừ anh cũng không để ý cái gì khác, nhưng cuối cùng cảnh còn người mất, Trình Thư Nặc của lúc này, sự chua xót từng tí từng tí một tích tụ nơi đáy lòng, trong chốc lát khuôn mặt lại nở nụ cười sáng lạn.

Lâm Yến: "Cô cười cái gì?"

Trình Thư Nặc không đáp, đến gần bên miệng Lâm Yến, khoảng cách giữa hai người lại áp sát thêm một bước, Lâm Yến đang muốn đẩy ra, Trình Thư Nặc lại cúi đầu, như là trả thù mà hung hăng cắn một cái lên cằm Lâm Yến.

Sức lực của cô không nhỏ, Lâm Yến đột nhiên ăn đau, mày kiếm nhăn lại, Trình Thư Nặc lại chẳng có ý định buông ra chút nào, Lâm Yến bất đắc dĩ buộc phải nắm cổ áo Trình Thư Nặc xách lên.

Trong lúc lôi kéo, Trình Thư Nặc buông anh ra, đắc ý mà cười nhìn Lâm Yến.

Lòng bàn tay Lâm Yến lướt qua miệng vết thương ở cằm, đau đến mức làm mi tâm anh chau lại, anh không vui, ngữ khí lạnh như băng, "Từ khi nào lại cầm tinh con chó vậy?"

Trình Thư Nặc không lên tiếng, cô đẩy cửa xe ghế lái ra, từ trên đùi Lâm Yến xoay người đi xuống, mũi chân chạm đất, lại xoay người, cô đứng ở ngoài cửa xe, từ trên cao nhìn xuống Lâm Yến, lại mở miệng lần nữa, ngữ khí không có chút ý trêu đùa nào: "Đừng quá đáng quá, nếu là vì quan tâm Lâm Hủ, anh có thể yên tâm, tôi không có thói quen một chân đạp hai thuyền, nếu là xoắn xuýt về chuyện chia tay năm đó thì lại càng không cần thiết, chúng ta đã sớm thanh toán xong, không ai nợ ai nữa."

Cô nói xong, cũng không nhìn lại chỗ ghế lái một lần nào nữa, "bang" một tiếng đóng sầm cửa lại.

Cửa xe chấn động, Lâm Yến vẫn ngồi yên không nhúc nhích, ánh mắt lại xuyên qua tấm chắn thuỷ tinh phía trước dõi theo bước chân Trình Thư Nặc, cho đến khi bóng dáng ấy hoàn toàn đi qua hàng rào, biến mất vô ảnh.

Lòng bàn tay Lâm Yến đè dưới cằm, anh để sát kính chiếu hậu lại gần nhìn, lưu lại một vòng dấu răng, phía trên da còn bị rách, mơ hồ có thể nhìn thấy tơ máu.

Anh không biết cái "thanh toán xong" trong miệng Trình Thư Nặc là tính như thế nào, năm đó Trình Thư Nặc và anh chia tay, cùng ngày liền dọn ra khỏi chung cư của hai người, cũng bắt đầu từ ngày đó, anh không còn gặp lại Trình Thư Nặc nữa. Khi gặp lại, Trình Thư Nặc quả thực đã thay đổi rất nhiều, không còn là cô bé sinh viên thẹn thùng khi gần gũi với người khác nữa, cô rất thành thục, dù là với ai.

Lâm Yến thu hồi dòng suy nghĩ sâu xa lại, khởi động động cơ chuẩn bị rời đi, dư quang lại nhìn đến cái bông tai bên hông áo khoác, là bông tai trân châu tinh tế, trên vòng tròn màu trắng có vết trầy rất nhỏ, có chút cũ. Nhớ tới ngày hôm qua Trình Thư Nặc cố ý để Thẩm Gia Vi đến văn phòng luật trả ví da, sau khi do dự chốc lát, anh tuỳ tay ném bông tai vào hộp đựng đồ, giẫm chân ga, lái xe đi xa.

...

Từ sau lần ra về trong không vui ở dưới lầu tiểu khu, Trình Thư Nặc cũng không gặp lại Lâm Yến.

Tuy rằng Duy Á và Lệ Hành có quan hệ hợp tác, nhưng những vụ việc bình thường cũng không cần cô phải tự mình xử lí, nhiệt độ vụ việc của Sáng Thế đã ép xuống mức thấp nhất, trước khi có kết quả điều tra thì chuyện này đại khái sẽ không bị nhắc lại nữa, phòng quan hệ công chúng Mộng Hoà cũng không có động thái mới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì từ cuối tháng trước Lệ Hành đã có thể hoàn tất vụ thu mua rồi.

Hai ngày sau, tại phòng quan hệ công chúng Duy Á.

Rõ ràng là thời gian nghỉ trưa, Thẩm Gia Vi lại nhắc tới chính sự, "Sự tình của tên Tống Diệc Dương này rốt cuộc là sao vậy? Một diễn viên tuyến mười tám lại dám chơi chiêu lớn thế này?"

Trần Mặc đang cúi đầu chơi game, miệng cũng không nhàn rỗi, "Bộ dáng đặc biệt xinh đẹp, tôi có xem qua cái quảng cáo nội y của cậu ta rồi, cùng là đàn ông mà tôi suýt chút nữa là phun máu đó."

Cậu ta đặc biệt đứng đắn mà nói, Trình Thư Nặc lại nghẹn họng.

Thẩm Gia Vi lại không thể nào đồng tình, "Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng như vậy cũng thực không đáng tin cậy, vì sao Dịch Hạo nhất định phải dùng Tống Diệc Dương chứ, người chúng ta chọn ra có điểm nào kém với tên diễn viên tuyến mười tám kia đâu?"

Dịch Hạo là khách hàng bên phòng quan hệ xã hội bọn họ, tuần tới Studio Dịch Hạo có hoạt động khai trương làm các cô chạy tới chạy lui hơn nửa tháng.

Ban đầu mọi thứ đều đã được sắp xếp ổn thoả, các cô cũng đã đi mời minh tinh tuyến một tới, nhưng Dịch Hạo lại cứ khăng khăng thêm Tống Diệc Dương vào, Tống Diệc Dương mới chỉ là một diễn viên tuyến mười tám thì thôi đi, mấu chốt là bọn họ căn bản không liên lạc với người ta.

Trần Mặc có lí suy đoán, "Dịch Hạo kiên định xông lên như vậy, nói không chừng người ta là có chống lưng đó."

Thẩm Gia Vi: "Tổng giám đốc của Dịch Hạo cũng lớn tuổi rồi, con cái nếu nhanh thì cùng không hơn kém tuổi chúng ta là bao, tên Tống Diệc Dương này chẳng lẽ là con trai của tổng giám đốc Dịch?"

Trình Thư Nặc quả thực không nhịn xuống được nữa, suýt chút là ngã từ trên ghế xuống.

Bộ dáng Tống Diệc Dương quả thật rất đẹp, nhìn đặc biệt nhỏ bé, rõ ràng là một thẳng nam chính hiệu, lại còn dễ dàng bị đàn ông nhìn chăm chú hơn so với phụ nữ.

Thẩm Gia Vi thấy Trình Thư Nặc không nói gì, vẻ mặt đã có chút kì dị, cô hỏi: "Cô nói xem phải làm sao bây giờ? Chúng ta vẫn không liên lạc với Tống Diệc Dương, bây giờ làm sao câu thông hoạt động đây?"

Trình Thư Nặc buông ly nước, cô nhấp môi dưới, nói đúng sự thật: "Tôi vừa thấy cậu ta gửi gói biểu cảm trong nhóm, nghĩ cách làm sao để theo đuổi mấy em gái."

Thẩm Gia Vi và Trần Mặc đồng thời hỏi: "Câụ ta thế mà lại không phải là gay? Nhóm gì vậy?"

Trình Thư Nặc: "Không phải, là nhóm bạn trai cũ của tôi."

Hai người đồng thời sửng sốt.

Thẩm Gia Vi thật sự không nghĩ tới phương thức của Trình Thư Nặc lại dã man như vậy, sau khi khϊếp sợ qua đi, cô hỏi: "Sao tôi lại không thấy cô nhắc tới vậy?

Trình Thư Nặc: "Nói chuyện được hai tuần thì chia tay, chẳng có gì hay mà nói."

Hai người ăn mấy bữa cơm, cô còn rất là vui vẻ, ai ngờ tên khốn kiếp Tống Diệc Dương kia không đến nửa tháng liền đá bay cô.

Thẩm Gia Vi kêu rên một tiếng, đáy lòng hâm mộ, "Sao bạn trai cũ của cô người này lại càng đẹp trai hơn người kia, người sau lại càng trẻ tuổi hơn người trước vậy?"

Trình Thư Nặc nghiêm túc sửa lại cho đúng: "Cũng có người lớn tuổi, là do tôi nhìn lầm."

Thẩm Gia Vi có chút cảm khái, tiếp tục nói: "Nếu có thể ngủ với luật sư Lâm thì cuộc đời này của tôi cũng xem như viên mãn."

Trình Thư Nặc: "..."

Trần Mặc lướt qua cô nàng hoa si Thẩm Gia Vi, hỏi: "Tống Diệc Dương rốt cuộc có bối cảnh như thế nào vậy?"

Trình Thư Năc nhìn màn hình không ngừng nhảy ra biểu cảm che giấu IQ, cô im lặng một lát, bật cười nói: "Mấy người cứ tiếp tục chuẩn bị hoạt động khai mạc của Dịch Hạo, không cần lo cho Tống Diệc Dương, tôi sẽ nói với cậu ta."

...

Vừa vặn là thứ sáu, sự việc bên Studio Dịch Hạo không thể chậm trễ nữa, Trình Thư Nặc rảnh rỗi không có việc gi, trực tiếp tìm tới cửa.

Cô đứng ở ngoài cửa, nhấn chuông hai lần, bên trong cũng không có ai đi ra.

Tống Diệc Dương đang ở nhà, biết cô nửa tiếng nữa muốn tới, không chỉ thân thiết mà gửi địa chỉ vào nhóm, nghe nói còn đặt một nồi lẩu về nữa.

Lần thứ ba Trình Thư Nặc ấn chuông cửa, vẫn không có phản ứng, cô có chút không kiên nhẫn, đạp cửa phòng, quát vào bên trong: "Tống Diệc Dương cậu lại núp váy người phụ nữ nào đấy hả? Cút ra đây mở cửa cho tôi!"

Cô nói xong, yên lặng ba giây, "lạch cạch" một tiếng, cửa mở, không phải là cánh cửa trước mặt, mà là phía sau lưng cô.

Tống Diệc Dương ở một tiểu khu ngay mặt đường, tiểu khu này xa hoa, cô vừa rồi không nhịn được cáu kỉnh, chỉ sợ là đã quấy nhiễu người dân.

Trình Thư Nặc xoay người, chột dạ nhìn ra phía sau, người đàn ông mặc cái áo tắm dài màu trắng, tóc ướt sũng, đuôi tóc còn ướt nước, đón lấy ánh sáng nơi huyền quan, toả sáng lấp lánh.

Ánh mắt hai người giao nhau, Trình Thư Nặc rõ ràng sửng sốt.

Im lặng vài giây ngắn ngủi, Tống Diệc Dương cuối cùng cũng đẩy cửa đi ra, tóc còn ướt, "Đang tắm rửa chứ có người phụ nữ nào đâu, Trình Thư Nặc à tính tình của chị có thể thu liễm một chút không? Có tên đàn ông nào có thể chịu được chứ? Chị thực sự phiền chết tôi, với cái tính tình như chó này của chị..."

Tống Diệc Dương không có ý dừng lại, Trình Thư Nặc không chút khách khí mà đạp cậu ta một cước, Tống Diệc Dương lập tức thành thật, cậu ngước mắt, thấy cửa phòng đối diện mở ra, người đàn ông thẳng lưng đứng ở cửa.

Hàng xóm mới đến của cậu ta, vừa chuyển đến không lâu, tuy rằng không quá quen thuộc, nhưng cậu ta rất có hảo cảm với người nọ, Tống Diệc Dương lập tức cười tủm tỉm mà đáp lời: "Luật sư Lâm hôm nay tan tầm sớm vậy, anh cũng vừa mới tắm xong à? Đúng là duyên phận mà, lần sau cũng nhau tắm đi."

Trình Thư Nặc: "..."

Tống Diệc Dương quá nhiệt tình, Lâm Yến gật đầu với cậu ta.

Được đáp lại, trong lòng Tống Diệc Dương đặc biệt đắc ý, càng kích động nói: "Luật sư Lâm có muốn qua đây ăn lẩu cùng không? Lần trước chuyện luật sư Lâm giúp tôi, tôi còn chưa có cảm ơn anh thật tốt."

Lâm Yến từ chối cho ý kiến, tầm mắt vẫn dừng trên người Trình Thư Nặc không di chuyển như trước, yên lặng, anh thoáng nâng mắt, hỏi Tống Diệc Dương: "Vị này là?"

Tống Diệc Dương thấy Lâm Yến hỏi Trình Thư Nặc, cậu liền khoác bả vai Trình Thư Nặc, tích cực giới thiệu: "Trình Thư Nặc, bạn gái cũ của tôi."

Ánh mắt Lâm Yến nhẹ nhàng dừng một chút, nhướng mày, nhàn nhạt "À" một tiếng.

Thái độ của Lâm Yến có chút ý vị sâu xa, Tống Diệc Dương đã sớm tập mãi thành thói quen, tiếp tục mở miệng: "Luật sư Lâm, có phải anh cảm thấy hai chúng tôi không đẹp đôi lắm không?"

Cậu chỉ chỉ Trình Thư Nặc, lại vỗ vỗ ngực chính mình, "Không chỉ luật sư Lâm thấy thế thôi đâu, tôi cũng quen rồi. Có lần tôi và Trình Thư Nặc cùng nhau ra ngoài, gặp được một người bạn nhỏ, cô bé kêu tôi là anh, kêu Trình Thư Nặc là dì, còn lôi kéo Trình Thư Nặc nói, dì à, con trai dì xinh đẹp thật đó..."

Tống Diệc Dương lải nhải, nói đến mặt mày hớn hở.

Trình Thư Nặc muốn nghẹn chết, cô hung tợn trừng mắt nhìn Tống Diệc Dương, việc này cậu ta đã nói không biết bao nhiêu lần rồi.

Lâm Yến ngược lại không có phản ứng gì lớn, ánh mắt anh nhìn lên trên, đối diện với Tống Diệc Dương, "Chúng ta thật đúng là có duyên."

Trình Thư Nặc cảm thấy Lâm Yến sẽ chẳng nói được lời hay ho gì, đang muốn đẩy Tống Diệc Dương vào phòng, phía sau liền vang lên giọng nói như cười như không của Lâm Yến.

"Bà dì này...." Anh cố ý dừng lại, âm cuối hơn cao lên, ý vị thâm trường mà nói: "Cũng là bạn gái cũ của tôi."

Tống Diệc Dương rất sửng sốt, không thể tin được mà nhìn về phía Lâm Yến, nói năng lộn xộn: "Tôi...anh...cái gì cơ?"

Lâm Yến lại thong thả ung dung nhếch môi cười một cái, hắn nhẹ nhàng chỉ chỉ Tống Diệc Dương, thấp giọng nói với Trình Thư Nặc: "Con trai...của tôi à?"

Trình Thư Nặc: "..."

Hết chương 7.

Chương 8 sẽ được post vào ngày 5/9/2018.