Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào

Chương 10: Trình Thư Nặc, bây giờ cô có độc thân không?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

Trình Thư Nặc mong chờ hỏi, bác sĩ Trương nhìn về phía ảnh chụp, cũng nói, "Thư Nặc, cháu biết cậu ấy à?"

Trình Thư Nặc gật đầu, giọng điệu quan tâm, "Bác sĩ Trương, cậu...cậu ấy có vấn đề gì sao?"

Bác sĩ Trương nhất thời im lặng, nhìn Thư Nặc nhẹ nhàng lắc đầu, "Xin lỗi, đây là sự riêng tư của bệnh nhân, cô không thể tiết lộ." Bà nói xong, lấy khung ảnh trong tay Trình Thư Nặc, cúi đầu lẩm bẩm: "Lúc trước rõ ràng đã để trong ngăn tủ, không biết ai lại để ngoài này..."

Thời gian kế tiếp hai người không tiếp tục nói chuyện gì nữa, cho đến khi rời khỏi phòng tư vấn, Trình Thư Nặc vẫn có chút mất hồn mất vía.

Ở bãi đỗ xe, cô lấy điện thoại ra, tiếng chuông vẫn luôn vang lên, nhưng không có ai tiếp.

Trình Thư Nặc bất đắc dĩ cúp điện thoại, lái xe rời đi.

Ngày thứ hai, phòng quan hệ công chúng Duy Á.

Trình Thư Nặc vào văn phòng trước, nhớ tới chuyện Lâm Yến hai ngày trước, đi qua bàn làm việc của Thẩm Gia Vi gõ xuống, "Vụ việc của Sáng Thế có tiến triển gì chưa? Bên Lệ Hành có gọi điện qua đây không?"

Thẩm Gia Vi lắc đầu: "Mọi thứ vẫn như thường."

Trình Thư Nặc do dự, lại hỏi: "Vậy còn luật sư Lâm? Cũng không có à?"

Thẩm Gia Vi nhìn thời gian, trả lời: "Nửa giờ trước, mới gọi qua cho luật sư Vương, hình như luật sư Lâm không có ở văn phòng, nói là đang có việc phải đến thủ đô, suốt đêm đi đến."

Trình Thư Nặc khó hiểu: "Đi thủ đô? Xảy ra chuyện gì à?"

Cô không rõ lắm tình huống của Lâm Yến, tuy hai người có gặp nhau mấy lần, nhưng hầu như mỗi lần đều chia tay trong không vui. Vì sao Lâm Yến lại đột nhiên về An Thành, thực ra cô cũng không rõ lắm, trước mắt vụ thu mua của Sáng Thế vẫn chưa xong, lại suốt đêm chạy đến thủ đô, cô khó tránh khỏi có chút tò mò.

Thẩm Gia Vi bị Trình Thư Nặc hỏi vớ vẩn, cô vẫn lắc đầu: "Làm sao tôi biết được, luật sư Lâm và tôi không thân, người ta lại không thích nói chuyện, lần trước tôi đưa ví da cho anh ta, anh ta nói câu cảm ơn với tôi, cũng không thêm WeChat của tôi."

Trong lòng Trình Thư Nặc ít nhiều có chút bất mãn, hai ngày trước Lâm Yến nói vụ án có vấn đề, tám phần là đùa giỡn cô, cô không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa. Ở một bên Trần Mặc đúng lúc cúp điện thoại, giải thích với cô: "Người đại diện của Tống Diệc Dương gọi điện thoại tới, thứ tư bọn họ sẽ đúng giờ tham dự hoạt động."

Trình Thư Nặc không bất ngờ, gật gật đầu với cậu ta: "Cậu đưa cho cậu ta bản nội dung các hoạt động tương tác, trong hai ngày, tập thử một lần, tiện thể liên lạc với người đại diện của Bành Như một chút."

Bành Như vốn là minh tinh tuyến một mà bọn họ định mời theo kế hoạch, năm nay nhờ vào một bộ phim điện ảnh huyền huyễn mà trở thành tiểu sinh phái diễn xuất rất được hoan nghênh, hình tượng cá nhân cũng rất phù hợp với hoạt động khai mạc của Studios Dịch Hạo.

Trần Mặc vội vàng đồng ý, lại nói: "Bọn họ còn nói, lần này Tống Diệc Dương không lấy phí tham gia."

Nếu là trước đây Trình Thư Nặc chắc chắn sẽ cảm thấy Tống Diệc Dương này không thể nói lí, nhưng qua tuần trước, tên Tống Diệc Dương này nói thẳng ra là một tên phú nhị đại làm văn nghệ (văn hoá, nghệ thuật), đón lấy ánh mắt tò mò của Trần Mặc, cô bình thường nói: "Hạng mục trước dự toán cũng không đủ, đúng lúc thay chúng ta tiết kiêm tiền."

Cô nói ngắn gọn, rồi trở lại văn phòng.

Vội vàng làm xong việc trong tay, nhớ tới cái gì đó, Trình Thư Nặc suy nghĩ một lát, vẫn gọi cho Tống Diệc Dương một cuộc điện thoại.

Điện thoại mới vừa thông, Tống Diệc Dương liền lưu manh vô lại mở miệng trước: "Cái gì vậy, tôi rất bận, có chuyện gì mau nói."

Trình Thư Nặc xoay bút máy, chế nhạo nói: "Tuyến mười tám thì có cái gì mà vội? Nhậu nhẹt chơi gái cờ bạc hả?"

Tống Diệc Dương bất mãn hừ một tiếng: "Vậy thì làm sao, không được gọi tôi là tuyến mười tám, tuyến một tương lai, sau này phải gọi tôi như thế! Nói nghiêm túc đi, tôi đang đến đoàn phim phỏng vấn, không muốn cũng người mù như cô tán gẫu, cuối cùng là có chuyện gì?"

Tống Diệc Dương chính là một đứa trẻ, Trình Thư Nặc cũng không nhiều lời với cậu ta nữa, "Tiểu Ngư Ti gần đây đang làm gì vậy? Tôi gọi điện thoại cho cậu ta cũng không ai tiếp, gửi tin nhắn cũng không trả lời, cậu có liên lạc với cậu ta không?"

Tống Diệc Dương: "Vu Thi? Gần đây cậu ta có trận thi đấu, vội vàng đi huấn luyện, chắc là không thể lên mạng, cũng có thể di động cũng bị tịch thu luôn rồi."

Tống Diệc Dương nhắc nhở như vậy, Trình Thư Nặc mới biết, Vu Thi là tuyển thủ game của một câu lạc bộ, đến mùa giải thì phải chuẩn bị thi đấu, không liên lạc được cũng là chuyện bình thường, "Tôi biết rồi, cậu vội chuyện của cậu đi."

Cô dứt lời, cửa kính văn phòng đúng lúc bị đẩy ra, Trần Mặc đi vào, "Đây là danh sách truyền thông tham dự hoạt động ngày kia, lúc nãy liên lạc với đoàn đội phụ trách của Bành Như, đột nhiên thêm Tống Diệc Dương vào khiến cho bọn có có chút buồn bực, nhưng cũng chưa nói thêm cái gì."

Trình Thư Nặc ném điện thoại sang một bên, nhận lấy bảng biểu Trần Mặc đưa tới, "Lúc ấy khi bàn bạc, chúng ta cũng chưa nói sẽ tuỳ thời thêm người vào, Bành Như cũng chưa từng hợp tác với Tống Diệc Dương, có buồn bực cũng rất bình thường."

Nhắc đến chuyện này, Trần Mặc do dự giải thích: "Tuy hai người này chưa từng hợp tác, nhưng mà..."

Vẻ mặt đứng đắn của Trần Mặc có chút vặn vẹo: "Chính là fan couple của hai người này có chút đông, Tống Diệc Dương quá xinh đẹp, tuy danh tiếng không cao, nhưng giá trị nhan sắc có thể đả thương người, Bành Như lại đặc biệt anh khí, hai người tương phản quá lớn, đã bị hợp lại thành một đôi, fans của hai người này cũng rất nóng nảy trên mạng, đam mĩ văn bay đầy trời.

"Thật hay giả vậy?"

"Thật mà! Trong tiểu thuyết hai người chết đi sống lại, mây mưa không biết bao nhiêu lần, nếu ngày kia cùng nhau tham dự hoạt động, fans chắc cũng muốn ăn mừng năm mới sớm luôn ấy, fans của bọn họ có có một cái tên đặc biệt tây, gọi là cái gì mà "vạn sự Như Diệc"

Lượng tin tức quá lớn, Trình Thư Nặc có chút không phản ứng lại được, di động vẫn luôn yên tĩnh lại đột nhiên bạo phát một tiếng gầm giận dữ: "ĐM! Ông đây là trai thẳng! Tôi là trai thẳng đó! Mẹ nó! Vì sao lại có nhiều người nhớ thương cái mông của tôi vậy? Tôi con mẹ nó thật tức chết ròi, tức chết tôi!"

Trình Thư Nặc: "..."

Tống Diệc Dương: "Tôi muốn tìm luật sư Lâm, hai ngày trước anh ta nói, sau này sẽ bảo vệ tôi, tôi muốn tìm anh ta thưa kiện! Kiện chết các người đám lưu manh này! Biếи ŧɦái muốn chết!"

Trình Thư Nặc, Trần Mặc: "..."

...

Thứ tư, Studios Dịch Hạo khai mạc hoạt động vào 10 giờ sáng.

Trình Thư Nặc xác nhận lần cuối cùng với tổ nhân viên.

Nhân khí của Bành Như không nhỏ, thời gian còn sớm mà đã có nhiều mọt phim điện ảnh xếp hàng vào trong.

Ban đầu Dịch Hạo làm giàu nhờ địa ốc, mấy năm gần đây nghiệp vụ của công ty mở rộng rất lớn, thiết bị điện gia dụng, thời trang, thực phẩm đều chen một chân vào, tuy rằng đây là lần đầu tiên đặt một viên gạch vào ngành điện ảnh và truyền hình, nhưng lai lịch của Dịch Hạo vẫn còn đó, hoạt động đương nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý không nhỏ.

Chín giờ ba mươi phút, cách thời gian khai mạc hoạt động còn nửa giờ, tại hiện trường đã mười phần sôi động, fans, truyền thông khiến cho đại sảnh lầu một bị vây đến chật như nêm cối.

Trình Thư Nặc cuối cùng trải qua một quá trình mới đứng được ở phía bên phải sân khấu. Ở phía sau Thẩm Gia Vi đang sắp xếp để khách dự lễ vào bàn, Trần Mặc đang nhấn mạnh câu thông với người chủ trì, vài người khác thì kiểm tra dụng cụ, chụp mấy tấm ảnh.

Mười giờ hoạt động chính thức mở màn, các hạng mục hoạt động đều tự tiến hành, Bành Như và Tống Diệc Dương cũng tương đối phối hợp với nhau.

Trình Thư Nặc tranh thủ lúc rảnh rỗi, quan sát biểu hiện của hai người, Tống Diệc Dương và Bành Như không thân thiết, đứng trên sân khấu lại mười phần ăn ý, ngày thường Tống Diệc Dương cà lơ phất phơ, nhưng mặc tây trang tiến vào trạng thái làm việc thì vẫn khá chuyên nghiệp.

Mọi thứ đều thuận lợi, hoạt động kết thúc, fans và khách quý tự động xuống sân khấu, Trình Thư Nặc tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, dẫm lên giày cao gót đứng cả ngày khiến mắt cá chân của cô có chút không thoải mái.

Nhân viên công tác bắt đầu phụ trách dọn dẹp, Trình Thư Nặc nhìn ra phía xa, di động đúng lúc vang lên, là Vu Thi.

Hai ngày nay cô cách quãng liên lạc rất nhiều lần nhưng vẫn luôn không liên lạc được, hôm nay Vu Thi hiếm khi lại chủ động liên lạc với cô, cô lướt nút mở máy tiếp điện thoại, ngay sau đó từ microphone truyền đến tiếng nói thanh lãnh của một chàng trai: "Chị, thật ngại quá, mấy ngày nay bận quá, chị tìm tôi à?"

Mắt Trình Thư Nặc nhìn đồng hồ, nói: "Hiện tại cậu ở căn cứ à? Lúc nào thì rảnh? Có tiện gặp mặt tôi không?"

Bên kia đầu điện thoại Vu Thi dường như có chút khó xử, "Tôi mới từ nhà bà nội về, bây giờ đang ở khu Tĩnh An."

Trình Thư Nặc hỏi vào trọng điểm: "Tĩnh An? Tôi đang ở bên này, cậu gửi địa chỉ cho tôi, tôi tới tìm cậu."

Cô nói xong, Thẩm Gia Vi đúng lúc gọi cô, Trình Thư Nặc vội vàng cúp điện thoại, đi về phía đoàn người.

Hiện trường hoạt động của Studios Dịch Hạo rất thành công, bọn họ phải về công ty, làm công tác kết thúc cuối cùng, thông cáo, văn bản, số liệu thực, phản hồi hoạt động, nhưng mà những cái này không cần cô tự mình phụ trách.

Trình Thư Nặc dặn dò Thẩm Gia Vi, "Cô đưa bọn họ về trước đi, tôi còn có chút việc, tối nay sẽ trở về."

Thẩm Gia Vi tự nhiên sẽ không nói gì nữa, cùng vài người thu thập đồ đạc rồi về công ty trước.

Trước khi đi, Trần Mặc lại bịn rịn mà vẫy tay với cô, "Ăn mừng rồi, Bành Như và Tống Diệc Dương cùng lên hotsearch, vượt qua cả fans couple "Phấn pháo tề minh" khua chiêng gõ trống, cô xem cái mông này đi, lúc nãy trên sân khấu hai người này ôm nhau lúc nào thế? Tay Bành Như đặt trên mông của tiểu Dương Dương, cô xem xem, thật dịu dàng, thật đẹp đẽ mà."

Trình Thư Nặc thật sự cạn lời, cô gõ cái gáy của Trần Mặc, "Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, tên nhóc Tống Diệc Dương kia đầu óc không bình thường, cẩn thận cậu ta tố cáo cậu."

Trần Mặc không đồng ý lắc đầu, "Luật sư Lâm sẽ không nhận vụ việc không đáng tin như vậy, chúng ta không sợ."

Trình Thư Nặc hừ lạnh một tiếng, "Là lãnh đạo, tôi khuyên cậu một câu, không tìm đường chết thì sẽ không phải chết."

Trong mắt cô, hai người bạn trai cũ này, đều không phải người thường.

Trần Mặc thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, lập tức hoảng sợ, "Tôi về công ty trước đây."

Trình Thư Nặc lại giữ chặt cổ cậu ta từ phía sau, đáy mắt hiện lên một chút gian xảo, "Đúng rồi, cậu chia sẻ cho tôi cái ảnh chụp sờ mông kia đi, còn có tấm nào khác không? Cái loại mà có chút sắc tình có không?"

Trần Mặc: "..."

...

Địa chỉ mà Vu Thi gửi là một cửa hàng bách hoá, buổi sáng Trình Thư Nặc ngồi xe của công ty ra cửa, nên giờ đành phải ngồi phương tiện giao thông công cộng qua, lúc lên xe sắc trời có chút âm u, xuống xe đã là mưa to như thác nước.

Trình Thư Nặc nép vào chỗ trạm dừng, giọt mưa đập lên trên nóc tấm quảng cáo, ào ào vang lên.

Trời mưa quá lớn, mưa bụi bị gió cuốn thổi vào cổ áo, gió lạnh thấu xương, trạm dừng cũng có không ít người đang trú mưa, Trình Thư Nặc bị mấy người đàn ông vạm vỡ đẩy đến trong góc, rất nhanh không có chỗ đặt chân nữa, cô xoay người, lấy túi che lên đầu, đang chuẩn bị chạy đến cửa hàng bách hoá, cánh tay phải đã bị một người nhẹ nhàng nắm lấy, ngăn trở động tác.

Bước chân của Trình Thư Nặc khẽ dừng, cô xoay người, lập tức vừa khéo nhìn thấy Lâm Yến che ô đứng bên tay trái cô.

Dáng người đàn ông cao lớn, tây trang giày da, ăn mặc chỉnh chu, chen vào đám người rõ ràng có chút đột ngột.

Trình Thư Nặc thất thần một chút, Lâm Yến ở bên cạnh đã bình tĩnh mở miệng, rất bình thường nói một câu, "Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi."

Mắt Trình Thư Nặc nhìn trời mưa, cô chưa bao giờ là người ngại ngùng, cũng không muốn bị xối ướt cả người, im lặng một lát liền thoải mái hào phóng mà chỉ chỉ cửa lớn bách hoá cách đó không xa, "Làm phiền luật sư Lâm rồi."

Lâm Yến chưa nói gì, gật đầu rất nhẹ, anh cầm ô, hai người cùng đi vào màn mưa.

Chiếc ô màu đem năm khung, không tính là lớn, bung ra thành một không gian hình tròn, Trình Thư Nặc đi bên tay trái Lâm Yến, khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng một cái nắm tay, giọt mưa "bùm bùm" mà đập lên tán ô, tạo thành chuỗi bọt nước dọc theo chiếc ô chảy xuống.

Không khí có chút nặng nề, Lâm Yến khó có khi chủ động phá vỡ sự yên tĩnh, "Không đi làm à?"

Phía bên tay trái của Trình Thư Nặc bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, cô vỗ bớt vệt nước đang chảy xuống, lập lờ nước đôi trả lời: "Lén lười biếng đó mà." Giọng nói của cô dừng lại, nhớ đến lúc trước Thẩm Gia Vi nói, lập tức cũng hỏi: "Luật sư Lâm thì sao? Từ thủ đô trở về lúc nào vậy?"

Cô nhẹ nhàng bâng quơ hỏi, bước chân Lâm Yến rõ ràng cứng lại, dừng một giây, anh nghiêng mắt nhìn về phía Trình Thư Nặc, vừa rồi chú ý đến Trình Thư Nặc bởi vì cách anh một khoảng mà áo khoác nhạt màu đã bị nước mưa xối ướt hơn phân nửa.

Lâm Yến đổi ô sang tay phải, tay trái nhẹ nhàng kéo cánh tay Trình Thư Nặc, kéo người vào trong lòng một chút, cánh tay Trình Thư Nặc cứng đờ, cô phản ứng chậm nửa nhịp, bước chân đang theo sát dừng lại, có chút mất tự nhiên mà quay đầu nhìn anh.

Vừa rồi cô vẫn không để ý đến, giờ phút này khoảng cách giữa hai người rất gần, Trình Thư Nặc mới chú ý trên mặt Lâm Yến có vết thương, hơn nữa còn không nhẹ, ở thái dương bên trái bị rách da, tím tím xanh xanh, còn có máu đọng.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí lại lần nữa trở nên yên tĩnh.

Giữa toà nhà bách hoá và trạm giao thông công cộng có một cái quảng trường, hai người đứng giữa quảng trường, bên ngoài chiếc ô mưa to tầm tã, trên quảng trường có người dầm mưa chạy vội vã, cũng có người bung dù bước chậm, tốp năm tốp ba lướt qua bên người.

Cũng không biết do hoàn cảnh tô điểm hay là cái gì khác, lần đầu tiên hai người không có buông lời khıêυ khí©h, ánh mắt Trình Thư Nặc hơi loé, khó có khi quan tâm hỏi: "Mặt anh bị làm sao vậy?"

Lâm Yến không chớp mắt nhìn cô, trong chốc lát nơi đáy mắt có nhiều loại cảm xúc đan xen, có chăm chú, có quan tâm, có tiếc nuối, cuối cùng lại trở về bình tĩnh, Trình Thư Nặc không đợi được đáp án, có chút xấu hổ, tầm mắt cô rời đi, kéo giãn khoảng cách với anh.

Lâm Yến lại thuận thế ôm eo cô, nhẹ nhàng ôm người đến trước mặt, không có gần quá nhưng lại rất thân mật.

Trình Thư Nặc đẩy ra, còn chưa kịp lùi ra bên ngoài, Lâm Yến cụp mi rũ mắt, có chút nghiêm túc mà gọi cô: "Trình Thư Nặc..."

Anh dừng lại, ngữ tốc thả chậm, tiếng nói nặng nề: "Bây giờ cô có đang độc thân không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Đại luật sư Lâm: "Trình Thư Nặc, bây giờ em có đang độc thân không?"

Trình Thư Nặc: "Liên quan đéo gì đến anh?"

Đại luật sư Lâm: "Đừng tức giận với anh mà, trở về chưa được mấy ngày, huyết áp cao, người cũng gầy đi, trái tim cũng không đập nhanh được, nghiêm trọng nhất chính là..."

Trình Thư Nặc: "Là cái gì?"

Đại luật sư Lâm kéo caravat: "Mộng xuân không dứt."

Trình Thư Nặc: "..."

Đọc bình luận của mọi người rồi, thực ra Lâm Yến là đang buồn bã, cậu ấy không dám nói cũng không muốn nói, mỗi lần thử chủ động tới gần thì lại có một người bạn trai cũ nhảy ra, ngoài miệng thì châm chọc nữ chính, trong lòng thì lại thầm đau lòng, sau đó lại lần nữa lui về vị trí ban đầu, người ta là một người tốt, những quả thật đã già đã nghèo lại còn ngu ngốc.

Lâm Yến: "Vì sao lần nào cũng mắng tôi vậy chứ?"

Hết chương 10.

Chương 11 sẽ được post vào ngày 20/9/2019
« Chương TrướcChương Tiếp »