Edit: Quỳnh Thiên
Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, yêu hận rõ ràng, chính là thời điểm đối với quan hệ lưỡng tính cảm thấyhiếu kì.
Từ Gia Huy ngoại hình tốt, gia thế bất phàm, trong trường học có không ít nữ sinh thầm mến, lúc trước tuôn ra hắn cùng Nhan Tiểu Á kết giao, thế nhưng để nữ sinh không ghen ghét đỏ ngầu cả mắt, thậm chí ngầm xoa xoa đi tìm gốc rạ,các loại khó xử. Thẳng đến đi vào lớp mười hai, học tập áp lực lớn, một đám người mới yên tĩnh.
Hiện tại nghe xong Từ Gia Huy bảo vệ thanh mai trúc mã mình như thế, có một nhóm người hi hi ha ha cùng bọn chị em cười mở, thấp giọng nói: "Đều kết giao hơn nửa năm, khẳng định mệt mỏiđi, bất quá chỉ là chim sẻ ngụy trang thành Phượng hoàng, nghe nói trong nhà cô ta rất nghèo, phòng ở cũng mua không nổi."
"Giả thiên kim đại tiểu thư, hiện tại chính chủ trở về, đương nhiên muốn thoái vị."
"Nếu như không phải Nhan Tiểu Á vận khí tốt, Từ Gia Huy lại ở sát vách, làm sao có thể cùng một chỗ với hắn."
Mấy người các cô tụ tại chỗ ngồi phía sau Nhan Tiểu Á, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể để cho Nhan Tiểu Á nghe được, nhưng lại truyền đến Từ Gia Huy bên kia đi.
Nguyên tụ thiếu nữ bát quái, gặp tình huống như vậy, cái này đến cái khác, yên lặng về tới chỗ ngồi của mình. Nói nhảm.
Các cô cũng không muốn bị thiếu nữ bất lương để mắt tới. Nhan Tiểu Á hai tay nắm chặt, ánh mắt ảm đạm, cái mũi chua xót, nước mắt trong suốt đảo quanh trong hốc mắt, nhưng thủy chung chịu đựng không rơi xuống.
Tóc mái che chắn, ánh mắt mơ hồ rơi vào trên người thiếu niên tuấn lãng bên cạnh đứng tạicửa. Hắn vẫn cao cao tại thượng như vậy, tùy ý làm bậy, để vô số nữ nhân vì hắnmê muội. Chỉ là. . . Vì cái gì? Cô đã làm bạn hắn lâu như vậy, vì cái gì địa vị của mình trong lòng hắn, từ đầu đến cuối cũng không sánh bằng Tô Nhược đây?
Những cái được gọi là quá khứ, cứ như vậy. . . Trọng yếu? Trong đầu Nhan Tiểu Á, đột nhiên hiện lên khung cảnh bọn họ gặp mặt lần đầu tiên, Lúc ấy cô vừa mới ở đến Tô gia, ngồi ở trên ghế sa lon da mềm, nhìn biệt thự hoa lệ xa hoa lãng phí, trang phục nữ hầu xinh đẹp, sợ hãi lại sợ hãi.
Dì và dượng Tô gia đều rất tốt,rất ôn nhu, nhưng anh trai Tô gia lại rất nghiêm khắc, nghiêm mặt, không thích nói chuyện, đến đi vội vàng, bài xích mình.
Thật đáng ghét a! Rõ ràng có tiền như vậy, chỉ cho mình ở lại gian phòng khách, phương diện cơm nước không có yêu cầu đề cập qua, tiền tiêu vặt cũng là dì cứng rắn nhét cho mới được. . . Không đúng! Điểm này,tiền đối với Tô gia mà nói, căn bản cũng không tính là gì. Cô đềubiết điều như vậy, đối phương lại vô cùng tức giận.
Thậm chí có một lần, cô còn nghe lén hắn đến yêu cầu dì dượng đưa mình ra ngoài, mua một gian nhà ở phụ cận trường học, thuê bảo mẫu tới chiếu cố mình.
Mặc dù yêu cầu bị cự tuyệt, nhưng Nhan Tiểu Á vẫn là rất lo lắng. Sợ hãi sẽ bị yêu cầu rời đi nơi này.
Ngay lúc này, cô ở nhà họ Tô gặp được Từ Gia Huy, tựa như tên của hắn, khác nào mặt trời buông xuống hào quang, lóa mắt, để cho người ta nghĩ muốn tới gần, mặc dù coi như có chút Phôi Phôi,nhưng trên thực tế rất ôn nhu, lại nghĩa khí, ở trường học cũng rất chiếu cố mình.
Trong lúc bất tri bất giác, Nhan Tiểu Á thích người này.
Biết rõ trong lòng của hắn còn nhớ một người khác, nhưng vẫn nghĩa vô phản cố tỏ tình, thành công cùng hắn kết giao, ở cùng một chỗ.
Cô luôn cho là, mình còn có rất nhiều thời gian cùng hắn ở chung, chậm rãi thay thế hình bóng kia trong lòng của hắn, biến thành một tồn tại đặc thù, nhưng là. . . Tô Nhược tại sao lại muốn trở về? cô ta không thể. .. Một mực ở nước ngoài luôn sao? Nhan Tiểu Á càng nghĩ càng hoảng hốt, ngay cả lên lớp lúc nào cũng không biết.
Cho đến khi cái người quen thuộc nào đó, bên người thầy chủ nhiệm đi vào phòng học, chung quanh liên tiếp vang lên tiếng than thở về sau, Nhan Tiểu Á mới bỗng nhiên phản ứng lại, vụиɠ ŧяộʍ lau sạch nước mắt, không muốn để cho Tô Nhược nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
"Đây là bạn học mới chuyển đến ban chúng ta—— Tô Nhược, thân thể của em ấy không tốt lắm, bình thường mọi người quan tâm một chút, biết không?"
Chủ nhiệm lớp trên bảng đen viết xuống tên Tô Nhược, nụ cười nhu hòa.
"Biết rồi." Đám người trăm miệng một lời đáp.
"Được rồi, bạn học Tô Nhược em tạm thời ngồi vào hàng thứ hai vị trí cạnh cửa sổ, sau khi tan học, lớp phó em nhớ kỹ dẫn Tô Nhược làm quen trường học một chút."
Lớp phó Nhất Trung là nam sinh bề ngoài xấu xí, mang theo con mắt thật dày, tóc thành thật cạo thành bản,có vẻ chính là người thành thật, nghe thầy giáo nói, hắn lập tức gật đầu, đang muốn đáp ứng, lại không nghĩ rằng có người so với tốc độ của hắn càng nhanh hơn.
"Thầy."
Sở Cẩn thân cao ngồi ở hàng thứ hai đếm ngược, đột nhiên nhấc tay đứng lên, hắn đẩy gọng kính trên sống mũi, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không, tiếng nói mát lạnh:"Em cùng Tô Nhược là bạn bè quen biết từ nhỏ, thân thể cậu ấy không tốt,vẫn nên ngồi ở cạnh em đi, quan tâm cũng thuận tiện hơn."
Thiếu niên lời nói này thuận miệng cực kỳ, đơn giản giống như là đang nói "Ban đêm ăn bò bít tết".
Vẻ mặt của mọi người như nhau một lời khó nói hết. Trong trường học giáo viên bắt yêu sớm bắt rất căng, ngay cả Từ Gia Huy cùng Nhan Tiểu Á yêu đương, cũng là lén lút, nhưng Sở Cẩn lại ở trước mặt tất cả mọi người, quang minh chính đại nói muốn chiếu cố. . . Trán. . . Nữ sinh mới tới.
Cái này muốn nói không có gian tình, ai mà tin a ngọa tào! Sở Cẩn ngồi cùng bàn yên lặng nhấc tay: "Có thể hay không, thầy đừng không nhìn em?"
Thầy giáo hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sở Cẩn, em mặc dù có hảo tâm, nhưng Tô Nhược thân cao không bằng em, ngồi phía sau, lên lớp sẽ không nhìn thấy bảng đen nha."
Sở Cẩn lắc đầu, không đồng ý nói:"Thầy, so với học tập, thân thể mới là trọng yếu nhất đi."
Thầy giáo: ". . ." Nam nữ khác biệt hiểu không? "Em trước kia có cùng bác sĩ học qua cấp cứu, ngồi bên cạnh em, nếu có nguy hiểm phát sinh, em có thể ngay lập tức giúp đỡ bạn học Tô Nhược."
Hắn đứng bên cạnh cửa sổ, ánh nắng đánh lên cho hắn một vầng sáng, chiếu sáng rạng rỡ.
"Kia. . . Tô Nhược em thấy thế nào?"
Ông kéo ra khóe miệng, thân thể vị này, được hiệu trưởng phá lệcăn dặn mình, sao có thể dám khinh thường.
Tô Nhược quay người, yên lặng nhìn chằm chằm Sở Cẩn mấy giây, chậm rãi gật nhẹ đầu: "Có thể a!"
"Đã như vậy, Tô Nhược em cứ đi qua ngồi đi, có chuyện gì, em đều có thể tới tìm thầy."
Ông bất đắc dĩ thở dài một hơi, cảm thấy ngắn ngủi vài phút, ông thấy mình già đi mấy tuổi. Con nít đầu năm nay. . . Đều trưởng thành sớm như vậy sao? Đặt cô dâu trước thời gian? Trưởng thành sẽ chơi.
Sở Cẩn hiện ngồi cùng bàn:". . ." cảm giác tồn tại suy yếu, bất ngờ!
***
Một tiết bốn mươi lăm phút, thời gian tan học nghỉ ngơi có mười phút đồng hồ.
Chủ nhiệm lớp mang theo mỏi mệt thật sâu, xong tiết học sau liền vội vàng đi rồi, trong phòng học đám người hoặc sáng hoặc tối đánh giá Tô Nhược, muốn lên trước, lại bởi vì Sở Cẩn khí thế người sống chớ lại gần mà do dự không đi qua. Người thứ nhất chạy tới là Từ Gia Huy, Nhan Tiểu Á theo sát phía sau.
"cậu tiểu tử này, tôi biết cậu đang đánh ý định quỷ quái gì, tôi cho cậu biết, người giống như cậu, Nhược Nhược mới sẽ không thích đâu."
Từ Gia Huy đổ ập xuống phun ra, Sở Cẩn dừng lại đem ánh mắt rơi vào trên thân Tô Nhược gần cửa sổ, chứng thực giống như mà nói: "Đúng hay không? Nhược Nhược."
"Chuyện tình cảm, ai cũng không nói chắc được a!" Tô Nhược méo mó đầu, lộ ra nụ cười "Bạch liên hoa" vô cùng thuần khiết.
Sở Cẩn đem bút bỏ vào bên trong tủ bàn học, chậm rãi sửa sang lấy vật trong tay, hai con ngươi tỉnh táo đảo qua hai người trước mắt: "Cậu vây quanh Nhược Nhược, không sợ bạn gái ghen khổ sở sao?"
"Cậu chớ nói nhảm !" Từ Gia Huy tựa như là mèo bị dẫm đuôi, chột dạ nhìn về phía Tô Nhược. Đáng tiếc chính là, từ đầu đến cuối, cô đều biểu hiện rất tỉnh táo, mặc kệ nhưng là ám chỉ Sở Cẩn thích cô, vẫn là Sở Cẩn nói chuyện hắn có bạn gái. Tô Nhược bất vi sở động, phảng phất giống như căn bản không nghe thấy. Từ Gia Huy hỗn loạn cực kỳ, nhưng cũng theo bản năng nhớ kỹ cùng Nhan Tiểu Á phủi sạch quan hệ.
"Tôi cùng Tiểu Á chỉ là cảm thấy thú vị, đùa giỡn, bạn gái cái gì, nói cũng quá thận trọng."
Hắn gãi gãi đầu, còn mang gương mặt ngây thơ, lộ ra mỉm cười không tim không phổi, thậm chí còn đυ.ng đυ.ng sau lưng Nhan Tiểu Á: "Cậu nói đúng hay không?"
"Gia Huy anh cái này trò đùa tuyệt không buồn cười a!"
Nhan Tiểu Á ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú, nụ cười Ôn Noãn, đáy mắt lại tràn đầy u ám, "Chúng ta rõ ràng đều kết giao thật lâu rồi, anh xem như sợ Nhược Nhược nói với người lớn, cũng không nên nói láo."