Sau khi Tô Tiểu Nhã rời đi, Giang Triết đã dọn sạch phần thức ăn còn lại.
Vừa ăn, cậu vừa thở dài xúc động: “Trước đó từng gọi nhà ăn của trường là lòng dạ hiểm độc xí nghiệp, ra trường mới biết rằng bữa ăn của trường vừa rẻ vừa ngon!”
Chỉ ba đĩa đồ ăn với hai bát cơm, dựa theo tiêu chuẩn khi đi công tác của cậu thì cũng phải tốn ít nhất phải hơn một trăm.
Ăn xong bữa trưa, Giang Triết đem đĩa cơm dọn dẹp sạch sẽ, sau đó móc túi ra.
Ặc chỉ còn ba khối tiền thôi!
“Quả nhiên, bất cứ khi nào tán gái cũng phải tiêu tiền!”
Giang Triết tự giễu.
Cậu ta cũng không phải là một người giàu có, gia đình của cậu ta được coi là một gia đình bình thường ở thị trấn. Tiền ăn trong tay cậu tối đa chỉ là 15 tệ mỗi ngày, ngoài bữa trưa, thường thường có thể tiết kiệm một vài đồng lên mạng.
Nhưng hôm nay, để xoa dịu trái tim đang sợ hãi của Tô Tiểu Nhã, cậu ta đã mạnh dạn hào phóng một lần.
"Phải nghĩ cách kiếm tiền! Tốt xấu cậu cũng là người sống lại, nếu vẫn lo lắng về chuyện tiền bạc thì thật có phần mất thể diện!"
Giang Triết nghĩ đi nghĩ lại, liền bắt đầu tìm cách nhanh chóng kiếm tiền.
Mặc dù từ hàng chục năm sau cậu ấy xuyên về nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ấy có thể thoải mái kiếm được tiền.
Là một học sinh cấp 3, rất khó để cậu có thời gian cùng vốn liếng để kinh doanh.
Thứ hai, dù biết những ngành nghề nào sẽ kiếm tiền trong tương lai, nhưng cậu sẽ không thể làm được trong một sớm một chiều, muốn kiếm tiền nhanh chóng, phương tiện lại thiếu thốn.
"Ai, đó là một điều đáng tiếc khi cậu đã không mua vé số ngay từ đầu! Nếu không, chỉ cần nhớ những con số của bóng hai màu, thì không phải dễ dàng trở thành một triệu phú rồi sao!"
Giang Triết mỉm cười và lắc đầu, nhưng cậu cũng không quá lo lắng về tiền bạc.
Cậu đã chán những tháng ngày lao đầu vào công việc để kiếm tiền. Khó khăn lắm mới sống lại một lần nữa, cậu còn điều khác còn trân quý hơn.
Đó là gia đình, bạn bè và những người yêu thương xung quanh cậu.
“Dù sao, có hệ thống trong tay, sớm muộn gì cũng có cách kiếm tiền. Cứ chậm rãi chờ một chút!”
Giang Triết không chút lo lắng, hai tay bỏ vào túi quần thoải mái nhàn nhã rời đi.
Trên đường đi, rất nhiều nữ sinh không thể nhịn được quay lại nhìn cậu một chút.
"Này, nhìn kìa! Nam sinh bên kia đẹp trai quá!"
"Đúng vậy! Cậu ta học lớp nào mà sao chưa thấy bao giờ?"
"Chà, nhìn hơi quen. Ah! Đây không phải Giang Triết từ lớp của chúng ta sao? không thấy cậu ấy một thời gian, làm thế nào mà đột nhiên cảm thấy như đã biến thành người khác!"
Sau khi sử dụng gói quà tân thủ, các loại thuộc tính cơ bản của Giang Triết đã được cải thiện thêm 20 điểm.
Việc nâng thuộc tính 20 điểm tương đương với điều gì?
Nếu xét từ góc độ ngoại hình, nó có lẽ tác dụng tương đương như gấp 10 lần trang điểm!
Vì vậy, mặc dù lúc này Giang Triết nhìn vẫn là dáng vẻ bất cần đời, nhưng khí chất của cậu ta đã thay đổi từ trong ra ngoài.
Đối với những nữ sinh thời này, nắm giữ đầy đủ sức sát thương!
"Điểm nhịp tim từ Trần Phương Phương +39!"
"Điểm nhịp tim từ Hứa Đình Đình +26!"
"Điểm nhịp tim từ Lữ Văn +47!"
...
Giang Triết đi dạo quanh khuôn viên trường, tỉ lệ nữ sinh quay đầu là 300%!
Điểm nhịp tim cũng đang tăng lên!
Bản thân Giang Triết cũng không nghĩ tới chính mình cho rằng giá trị nhịp tim phải rất cố gắng mới có được, ai biết rằng nó tự nhiên chui tới cửa như vậy!
Giang Triết bất lực thở dài, “Vẻ đẹp đáng chết của mình thật không chỗ nào sánh được!”
Giang Triết đang đi trên đường trở về thì đột nhiên có người phía sau gọi lại.
"Giang Triết!"
Ngay khi Giang Triết quay đầu lại, liền nhìn thấy một nam sinh thật cao gầy, để mái tóc chia ba bảy vẻ mặt nghiêm túc đi tới.
Không phải là lớp trưởng Trương Nham sao?
Giang Triết nhíu mày, cậu đối với tên này cũng không có mấy thiện cảm.
Không chỉ vì tên này cũng thích Tô Tiểu Nhã, mà còn bởi vì cậu ta lúc nào cũng ra vẻ đứng đắn, thích giả vờ, suốt ngày ra vẻ đại ca của lớp.
“Muốn gì?”
Giang Triết thờ ơ hỏi.
Trương Nham chắp tay sau lưng đi tới, dáng vẻ lãnh khốc, trịnh trọng nói với hắn: “Cậu đi cùng tôi qua đó một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu!”
Sau đó liền đi đến bên kia sân vận động.
Khoé miệng Giang Triết hiện lên một tia cười nhạt, cậu cũng lười quan tâm tên này, xoay người đi về hướng khác.
Trương Nham đi được hai bước, không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, nhìn lại Giang Triết đã quay đầu, lập tức tức giận chạy tới trước mặt cậu.
"Giang Triết, cậu sao lại thế này! Tôi nói có chuyện muốn nói với cậu, cậu vốn không xem tôi là lớp trưởng phải không?"
Trương Nham vẻ mặt không vui nói, chặn đường Giang Triết.
“Có chuyện gì thì ở chỗ này nói, tôi rất bận.”
Giang Triết cười khinh thường nói.
Nhìn thấy thái độ của Giang Triết, Trương Nham tức điên lên!
Không biết tại sao, lúc này khi nhìn thấy Giang Triết, cậu ta đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.
Dù không thể nói ra lý do, nhưng mà luôn cảm thấy cậu ta trông quá cáo già, không giống học sinh mà giống người đã trưởng thành.
Trương Nham hít sâu một hơi, sắc mặt cứng đờ nói.
"Giang Triết, cậu có hiểu hôm nay việc cậu đã làm gì với Tô Tiểu Nhã trong lớp mình nghiêm trọng như thế nào không? Lúc trước tôi không nói gì về việc đó để giữ thể diện cho cậu, nhưng hành vi của cậu đã gây ra ảnh hưởng cực kỳ xấu cho cả lớp rồi!" "
Một chiếc mũ lớn được đội trên đầu Giang Triết.
Giang Triết nhìn Trương Nham khoanh tay cười.
"Trong sách có nói rằng yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu! Có cái gì không thể chứ?"
Trương Nham ánh mắt lóe lên sự khinh thường.
Theo ý kiến của cậu, Tô Tiểu Nhã, một học sinh ưu tú vừa xuất sắc trong học tập vừa xinh đẹp, một tên cặn bã như Giang Triết không thể nào xứng với.
"Học sinh nên tập trung vào việc học. Tô Tiểu Nhã là học sinh đứng đầu trong lớp chúng ta! Cô ấy là đại diện cho vinh quang của lớp. Nếu cậu đuổi theo cô ấy vào lúc này, điều đó không chỉ gây rắc rối lớn cho cô ấy mà còn ảnh hưởng đến thành tích chung của lớp chúng ta! ”
Trương Nham ra vẻ đúng đắn nói.
Giang Triết khẽ nhíu mày, hắn chính là không thích dáng vẻ này của Trương Ngạn.
Bất kể nói điều gì, cũng phải ra vẻ chính nghĩa. Giống như cậu ta sẽ chết nếu không giả vờ như vậy!
Ví dụ như lần này, cậu ta rõ ràng là ghen tị vì đã chính mình đã hôn Tô Tiểu Nhã, nhưng cậu ta lại nhân danh lớp học vinh dự để gây chuyện.
Giang Triết cười chế nhạo, và trực tiếp nói thẳng: "Dẹp đi, những người khác trong lớp học của chúng ta yêu đương chưa bao giờ thấy cậu quan tâm như vậy! Trương lớp trưởng, cậu cũng thích Tô Tiểu Nhã phải không?"
Khuôn mặt Trương Nham đột nhiên trở nên có chút đỏ, vội vàng giải thích: "Tôi không có! Thời học sinh làm sao có thể yêu đương! Tôi là lớp trưởng, nhất định sẽ làm tấm gương tốt."
Mọi người đều biết trong lớp luôn có người hẹn hò bí mật.
Tuy nhiên, Trương Nham là một người rất nhát gan, để giữ vị trí lớp trưởng của mình, cậu ta không dám đuổi theo Tô Tiểu Nhã. Vì nhà trường nghiêm cấm học sinh yêu đương nên nếu bị phát hiện thì phải mời phụ huynh!
Vì vậy, khi Giang Triết mở miệng nói trúng bí mật về việc cậu thích Tô Tiểu Mạn, cậu ta đã nhảy dựng lên như một con mèo giẫm phải đuôi của nó!
Giang Triết khinh thường cười nhạt: "Vậy thì tốt rồi, nếu cậu tự biết mình! Bởi vì Tô Tiểu Nhã là cô gái của tôi!"
"Cậu ... cậu không thể làm chuyện vậy! Tự mình học không tốt cũng không sao, còn muốn cản đường Tô Tiểu Mạt đi! Cậu thành tích kém, về sau trượt đại học cũng không quan trọng. Nhưng Tô Tiểu Nhã thì khác, cô ấy là một người có tương lai tươi sáng! ”
Trương Nham lo lắng nói.
Giang Triết dáng vẻ nghiền ngẫm, hoàn toàn không coi trọng cậu ta.
Nhìn thấy bộ dạng này của Giang Triết, Trương Nham vừa giận vừa hận, lặng lẽ nắm chặt tay!
Trong mắt cậu , nữ sinh vừa ưu tú vừa ngọt ngào như Tô Tiểu Nhã, chỉ có cậu mới có thể xứng đáng!
Giang Triết là thứ gì?
Ngoài đẹp trai hơn một chút, còn có tích sự gì?
Cậu ta còn dám tỏ tình và hôn người con gái mà cậu thầm thích, thật không thể nhịn được!
Nghĩ đến hình ảnh Giang Triết cường hôn Tô Tiểu Nhã lúc sáng, Trương Ngạn cảm thấy tim mình đang rỉ máu.
"Đừng tưởng rằng đây là ý của tôi! Tôn chủ nhiệm yêu cầu tôi nói cho cậu biết!"
Trương Nham trầm giọng nói.
"Tôn chủ nhiệm nhờ tôi để giám sát cậu. Từ giờ trở đi cậu tốt nhất nên tránh xa Tô Tiểu Nhã! Nếu không, tôi không thể đảm bảo rằng cậu sẽ không bị đuổi học!"
Cậu ta lấy ra vũ khí mạnh nhất-Tôn chủ nhiệm!
Giang Triết nghe xong lời này, lập tức vui mừng.
Nếu không phải chuyện cậu mới lừa gạt Tôn chủ nhiệm vào buổi sáng, nói không chừng thực sự tin vào lời nói vô nghĩa của Trương Nham.
Tên này có cách mượn cáo mượn hùm rất hay, nhưng thật đáng tiếc khi cậu ta lại gặp Giang Triết.
“Trương Nham, đừng nói nhảm nữa!”
Giang Triết nhìn Trương Nham bằng ánh mắt châm chọc, Trương Nham cũng bị cậu ta làm cho có chút bối rối.
Bởi vì những lời nói vừa rồi là do chính cậu ta bịa ra, trên thực tế, cậu ta làm sao dám tới gặp Tôn chủ nhiệm vì chuyện của Tô Tiểu Nhã! Lỡ đâu bị nghi ngờ rằng cậu ta thích Tô Tiểu Nhã, vị trí lớp trưở? ng của cậu ta có thể không được giữ.
"Nói thật cho cậu biết! Tôi đã nói với Tôn chủ nghiệm rồi, tôi muốn đuổi Tô Tiểu Nhã! Tôn chủ nhiệm cũng đồng ý." Giang Triết chế nhạo nói.
Trương Nham tràn ngập sự hoài nghi, rung động nói: "Cái gì? Những gì cậu nói là hoàn toàn bất khả thi?!"
"Nếu cậu không tin điều đó, bạn có thể đi hỏi Tôn chủ nhiệm a"!
Trương Nham một lúc không nói nên lời, làm thế nào cậu dám hỏi!
Giang Triết tiến lên hai bước, coi thường nhìn Trương Nham.
"Tôi nói cho cậu biết, từ hôm nay trở đi, Tô Tiểu Nhã là của tôi! Nếu cậu không dám theo đuổi theo cô ấy, thì bớt xen vào! Bằng không, nếu để cho tôi phát hiện cậu giở trò mèo sau lưng, đừng trách tôi không khách sáo!”
Giang Triết cao 1m85, cao hơn so với Trương Nham nửa cái đầu!
Cậu đứng ở trước mặt Trương Nham, lập tức mang theo cảm giác áp chế!
Trương Nham còn tưởng Giang Triết định làm gì đó nên sợ hãi vội vàng lui về phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt chỉ vào cậu nói: “Cậu… cậu đừng lộn xộn nữa!”
Giang Triết cười thâm thúy, siết chặt nắm đấm của mình., tạo ra âm thanh “Két kít két kít”.
Trương Nham sợ đến mức quay đầu bỏ chạy.
Giang Triết bĩu môi khinh thường, "Cậu chỉ có chút can đảm này mà cũng dám cướp bạn gái của tôi? Đời trước cậu không làm được, đời này cũng vậy!"