Chương 10: Thơ Là Gì?

Lớp học đầu tiên vào buổi chiều là tiết ngữ văn, thầy giáo Lưu Tấn là một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, vui tính hài hước và có một bụng thơ ca. Thường ngày ưa thích nghiền ngẫm từng chữ trong bài thơ, thầy tự xưng mình là một văn nhân thất bại.

Giang Triết trước đây rất thích tiết học của thầy.

Bởi vì thầy ấy đã từng nói với các bạn trong lớp rằng: “Các bạn học, ngủ trong lớp của tôi cũng không sao, chỉ đừng ngáy là được.”

Vì vậy, bất cứ khi nào ở trong lớp của thầy ấy, cũng là khoảng thời gian tốt đẹp để Giang Triết đi ngủ.

Tất nhiên, ngoài lớp của chủ nhiệm Tôn, không có tiết nào là Giang Triết không ngủ.

Hai giờ chiều, khi chuông vào lớp vang lên, Lưu Tấn chậm rãi bước vào với một tập sách giáo khoa ngữ văn.

Sau khi bước lên bục giảng, ông mở cuốn sách giáo khoa ngữ văn ra như thể đang mở một cuộn tranh quý giá.

Sau đó, không thèm nhìn đến học sinh trong lớp, ông lạnh lùng cầm một viên phấn lên, xoay người, chậm rãi bắt đầu viết lên bảng đen.

Thư pháp của Lưu Tấn cũng được coi là khá, đây là một trong những điều ông tự hào nhất. Vì vậy, bất cứ khi nào ông ở trên lớp, đều viết từ tốn chậm rãi trên bảng đen.

Thậm chí lúc buồn chán, liền để các học sinh tự học, rồi tiện tay viết bài thơ mà chưa một ai nghe qua.

Học sinh trong lớp từ lâu đã quen với phong cách của Lưu Tấn nên lần lượt nằm trên bàn, nhìn chằm chằm vào những gì ông viết.

Giang Triết một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Tiểu Nhã.

Mặc dù dáng vẻ say mê viết bảng của thầy Lưu vô cùng nhàm chán nhưng Tô Tiểu Nhã vẫn ngồi thẳng tắp, nhìn chằm chằm vào bảng đen.

Khi vô tiết học, vẻ mặt của cô ấy hết sức chăm chú, tràn đầy tò mò!

Cũng bởi vì như thế, cô mới có thể trở thành con cưng trong mắt các thầy cô giáo của tất cả các bộ môn trong lớp.

Cảm nhận được ánh mắt tình cảm của Giang Triết, lỗ tai Tô Tiểu Nhã lại đỏ lên, cô khó chịu nhìn cậu một cái: "Giang Triết, cậu có thôi đi không!"

Giang Triết đau lòng nhìn cô, “Nhưng mình không làm gì cả!”

“Cậu … cậu làm mình thấy khó chịu!”

Tô Tiểu Nhã tức giận nói.

"Điểm nhịp tim của Tô Tiểu Nhã +5"

"Điểm nhịp tim của Tô Tiểu Nhã +5"

"Điểm nhịp tim của Tô Tiểu Nhã +5"

...



Hệ thống nhắc không dứt như xuất hiện BUG.

Kể từ khi Giang Triết ngồi bên cạnh Tô Tiểu Nhã, âm thanh đó chưa từng dừng lại.

Những chàng trai cô gái mới lớn dù là hành động ái muội đơn giản nhất cũng khiến người ta mặt đỏ tim run rất lâu!

Không nói đến phương pháp theo đuổi vô lại của Giang Triết, Tô Tiểu Nhã một cô gái ngây thơ và ngoan ngoãn như vậy căn bản không thể chịu nổi.

Khi Giang Triết nghe những lời giận dữ Tô Tiểu Nhã, cậu mỉm cười mập mờ: "A? Tại sao cậu quan tâm đến mình nhiều như vậy? Tô Tiểu Nhã, hay là cậu thích mình rồi?"

"Điểm nhịp tim của Tô Tiểu Nhã +300!"

Tô Tiểu Nhã khẩn trương nắm chặt quần áo của cô, hai mắt mở to nhanh chóng phủ nhận.

"Ai ai ai ... ai thèm thích cậu a! Nếu cậu lại nói lung tung, mình liền nói với chủ nhiệm lớp!"

Lại là lời đe dọa mách chủ nhiệm lớp.

Giang Triết hất cằm phản bác: “Nếu cậu đã không thích mình thì tại sao lại quan tâm đến việc mình nhìn cậu?”

Tô Tiểu Nhã: “...”

Cô ấy vì quá sốc trước da mặt dày của Giang Triết mà câm nín, đôi mắt trợn lên như hai chiếc bóng đèn xinh xắn.

Cuối cùng như bong bóng xì hơi, tức giận khịt mũi, sau đó quay đầu ra chỗ khác!

Đừng để ý tới cậu ta, đừng để ý tới cậu ta, đừng để ý tới cậu ta, đừng để ý tới cậu ta,...

Tô Tiểu Nhã điên cuồng tự thôi miên bản thân, ép buộc mình không để ý đến sự tồn tại của Giang Triết.

Lưu Tấn đứng ở bục giảng đã viết xong một dòng chữ xinh đẹp trên bảng đen, đầu tiên lùi lại vài bước, sau đó say mê ngắm đi ngắm lại.

Tiếp đó lại nhìn thấy một chỗ không vừa ý, hơi cau mày rồi dùng ngón tay út nhẹ nhàng lau đi, tỉ mỉ sửa chữa. Đến khi hoàn toàn đáp ứng được mong đợi của mình, ông mới gật đầu nhẹ nhõm, quay đầu lại với nụ cười tiêu sái trên môi.

"Các bạn học, hôm nay tôi sẽ giảng cho bạn biết cách đọc hiểu những bài thơ cổ! Trong kỳ thi ngữ văn ở đại học, đọc hiểu thơ cổ là một phần vô cùng quan trọng."

"Như vậy, muốn đọc hiểu thơ cổ. Đầu tiên tất cả các bạn phải hiểu cách viết thơ, có quy luật như thế nào. Chỉ cần bạn nắm được những điều này, bạn không chỉ có thể nắm vững dạng câu hỏi này trong đề thi mà còn có thể học được cách làm thơ. Haha, nói đến làm thơ, khi thầy còn học cấp 3, đã có thể viết một bài thơ ưu nhã chỉ trong một vài phút".

Nghe đến đây, Giang Triết ngồi ở phía dưới lặng lẽ nói với Tô Tiểu Nhã: "Thầy Lưu lại bắt đầu nữa rồi!

Tô Tiểu Nhã không thể nhịn được nữa, bên dưới gầm bàn, nhẹ nhàng đạp Giang Triết một cái.

Giang Triết mặt mũi vặn vẹo, thấp giọng kêu đau, lúc này trên mặt Tô Tiểu Nhã mới lộ ra vẻ vui vẻ.

Mà Giang Triết cũng lập tức nở nụ cười.

Tiếp theo, Lưu Tấn liền dành 10 phút để ôn lại trải nghiệm cuộc đời học sinh truyền kỳ của ông. Ví dụ, làm thế nào để gây chấn động toàn trường với bài thơ tự sáng tác hay là làm thế nào dùng chữ Khải cực nhỏ để giành chiến thắng trong cuộc thi thư pháp của thành phố!



Hồi đó Giang Triết luôn cùng Khâu Hiểu Đông, Vương Cường với những người khác, phàn nàn rằng: Thầy mà ghê gớm như vậy sao lại chạy tới Nhị Trung dạy học a!

Nhưng không thể phủ nhận rằng Lưu Tấn có chút tài năng ở môn ngữ văn. Ít nhất, chữ viết tay nhìn cũng khá đẹp.

"Cách thức của thơ cổ thường được chia làm ngũ ngôn cùng thất ngôn tuyệt cú. Các bài thơ cổ mà chúng ta đã học ở cấp 3 đều nằm trong phạm vi này. Các bạn có thể phân biệt bài thơ thuộc thể loại thơ nào dựa vào số lượng từ."

"Mà bất kể loại thơ nào đều có những luật cơ bản cần tuân phải theo. Đầu tiên là bằng trắc phải đối xứng sau đó phải cùng vần! "

"Bằng trắc đối xứng có nghĩa là gì? Ví dụ như lấy bốn âm mà chúng ta đang học bây giờ, âm thứ nhất và thứ hai là thanh bằng, còn âm thứ ba và thứ tư là âm trắc. Trong thơ cổ không nhất thiết phải bằng trắc đối xứng nhưng trong câu đối thì điều này vô cùng trọng yếu! Mọi người đều từng dán câu đối xuân trong mỗi dịp Tết rồi. Các bạn có biết cách để phán đoán để ghép vế dưới của một câu đối với vế trên không? "

Lưu Tấn chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt cơ trí liếc nhìn cả lớp.

Bên dưới lập tức có người mở miệng.

“Nhìn cái nào phù hợp liền ghép lại thôi!”

“Nhìn tâm trạng a!”

Trương Nham nghiêm túc giơ tay lên, Lưu Tấn ra hiệu cậu đứng dậy trả lời.

Trương Nham liếc nhìn Giang Triết đang ngồi bên cạnh, sau đó điều chỉnh lại tâm tình của mình rồi nói, “Khục, em nghĩ là phải nhìn bằng trắc!”

“Nhìn thế nào?”

Sau đó Lưu Cẩm hỏi.

“Đương nhiên phải bằng trắc đối xứng!”

Trương Nham vẻ mặt nghiêm túc.

"Phốc! Hahahaha!"

Giang Triết không kìm lòng được mà bật cười tại chỗ.

Trương Nham vẻ mặt xấu hổ, cố nén lửa giận nói: "Tôi nói có vấn đề gì sao?"

Lưu Tấn thở dài, lắc đầu, dùng ngón tay chỉ vào Trương Nham nói: "Nông cạn! Em không phải đang nói lời vô nghĩa sao?"

Sau đó, ông thấy Giang Triết người đang cười rất vui vẻ, chỉ tay vào cậu nói: “Giang Triết thay đổi chỗ ngồi khiến em hạnh phúc vậy sao, nếu vậy thì em không nói một chút?”

Trương Nham nghe vậy, nhếch môi khinh thường, vẻ mặt như đang xem kịch vui theo dõi cậu.

Những người khác cũng lộ vẻ trêu tức, chờ xem Giang Triết xấu mặt.

Ai mà không biết thành tích của Giang Triết đứng cuối lớp! Nếu cậu ta mà trả lời được thì heo cũng biết leo cây a!