Editor: Bamboo
___________________
Giang Vũ Mạt thoải mái trả lời, “Không biết nữa, nhưng tớ vẫn nên không thể về quá mười giờ, hơn mười giờ mà chưa về chắc ba mẹ sẽ ra đường tìm tớ mất.”
Dù là ngày sinh nhật đi nữa thì cô cũng không thể làm càn quá mức.
Ba mẹ biết hôm nay cô đi ăn cùng bạn bè, giờ giới nghiêm chắc chắn không phải lúc tám giờ, muộn thêm hai giờ nữa…cô đoán chừng đây là cực hạn của ba mẹ mình rồi.
Sắc mặt của Đoạn Dã không biết là vui hay thất vọng, “Được, trước mười giờ mình sẽ đưa cậu về.”
“Ăn cơm xong tụi mình đi ca hát à?” Giang Vũ Mạt thuận miệng hỏi.
Ăn sinh nhật cũng chỉ có nhiêu đó hạng mục.
Ăn cơm, xem phim, ca hát.
Thời gian gần đây cũng không có bộ phim gì hay, quan hệ giữa cô và Đoạn Dã cũng không tốt đến mức có thể đi xem phim chỉ có hai người với nhau.
Đoạn Dã ừ một tiếng, “Cậu không muốn đi?”
Giang Vũ Mạt lắc đầu, “Không có”
Hai người nói chuyện một lúc thì Nhan Tình với Tôn Mộng Đình đến, vừa xuống xe Nhan Tình đã tức giận giải thích: “Ninh thành vậy mà lại có thời điểm kẹt xe, lúc ở phố bắc bị chặn đến mấy phút…Ông trời của tôi ơi, vậy mà tài xế cũng rất hẹp hòi, không chịu mở điều hòa, chỉ mở cửa sổ xe, nóng chết tớ mất.”
Giang Vũ Mạt đi tới, tay trái kéo Nhan Tình, tay phải kéo Tôn Mộng Đình, đi theo Đoạn Dã bước vào tiệm cơm.
Tiệm cơm này xem như cũng có chút danh tiếng, là nhà một người bạn của Đoạn Dã mở.
Vào phòng khách, đã ngồi mười mấy người ở đó.
“Đoàn ca.”
“Đoàn ca! Đến, cậu đến gọi món ăn đi!”
“Quách Thế Siêu, đầu óc cậu có phải bị hư rồi á, sinh nhật chị dâu thì phải để chị dâu gọi món chứ”
Giang Vũ Mạt bị đặt cho rất nhiều biệt danh, mỗi biệt danh đều làm cho cô ngượng ngùng đến cuộn tròn ngón chân.
Cũng may là đã nghe nhiều rồi, tâm cũng bớt gợn sóng, cũng không còn nổi lên da gà nữa.
Hiện tại mọi người gọi cô, đếm sơ sơ qua đã có mấy cái: Người phụ nữ của Đoạn ca, chị dâu Đoạn, chị dâu, Mạt tỷ.
Muốn bao nhiêu quê thì có bấy nhiêu quê!
Rõ ràng kêu cô là Mạt tỷ nhưng lại lớn hơn cô đến mấy tuổi!!
Đoạn Dã nhìn Giang Vũ Mạt một cái, giống như nhìn ra cô không thích gọi món, vươn tay nhận lấy thực đơn trong tay Quách Thế Siêu, thấp giọng nói: “Để tớ gọi.”
Tất cả mọi người tự động đem chỗ bên cạnh Đoạn Dã dành lại cho Giang Vũ Mạt.
Giang Vũ Mạt cũng đành phải ngồi xuống.
Đoạn Dã một bên nhìn thực đơn, một bên cũng không ngẩng đầu nói: “Triệu Chính, cậu điều chỉnh máy điều hòa không khí một chút, đừng chĩa về phía chúng tôi”
Nói chính xác, là không chĩa về phía Giang Vũ Mạt.
Người nên hiểu đều hiểu.
Quách Thế Siêu cười bỉ ổi, “Đoàn ca thật cẩn thận, chị dâu không lỗ nha.”
Đoàn Dã không đáp lại, mà hỏi Giang Vũ Mạt ở bên cạnh, “Cậu ăn thịt ếch được không?”
Giang Vũ Mạt: “Đều được, tớ ăn cái gì đều được.”
Đoạn Dã đánh lên một dấu tích sau chữ Ếch xào sả ớt.
Gọi gọi, Giang Vũ Mạt cũng nhìn qua bên cạnh, có thể là bị gợi lên cơn thèm.
Ai bảo cậu gọi cái gì mà ếch xào sả ớt, thịt luộc…
Sau khi Đoàn Dã đi phòng rửa tay rửa mặt, trên tay cậu vẫn còn mùi nước rửa tay.
Tướng mạo của cậu không phải dạng thật đẹp trai, cũng không phải kiểu soái khí.
Mà cậu có loại… khí chất hương vị nam sinh tuổi này đều không có.
Cô cũng thể nào miêu tả rõ ràng. Chị họ Nhan Tình đã gặp Đoạn Dã một lần, chị ấy nói, Đoạn Dã có gương mặt của nhân vật phản diện, nếu như cậu là diễn viên, nhất định diễn không được những vai nam chính thuộc phe chính phái.
Đoạn Dã cũng không phải dạng người chính trực, thiện lượng, quanh minh gì đó.
Nhưng mà cái người trời sinh đã kế tục nhân vật phản diện giờ đây miệng lai đang thảo luận gì mà “có ăn bánh quế hay không”, “Sủi cảo ở nơi này cũng không tệ lắm”...
Trong ví tiền Giang Vũ Mạt cất năm trăm tệ mà mẹ cô cho.
Đây là ngân sách mà ba mẹ cho cô mừng sinh nhật
Ngoại trừ năm trăm tệ này, cô còn mở kim khố của mình lấy ra thêm năm trăm nữa, góp lại thành một ngàn.
Nhưng mà cô biết, chắc chắn Đoạn Dã sẽ không để cho cô tính tiền.
Cô đang do dự, không biết nên chọn bánh quế hay là bánh đường đỏ.
Đoạn Dã trực tiếp vung tay lên, gọi cả hai món.
Hôm nay có đến mười mấy người đến chúc mừng sinh nhật cô.
Có bạn bè của Đoạn Dã, cũng có bạn của cô…đều là những người cô quen mặt.
Ngay tại lúc hai người đang thảo luận gọi món ăn, đột nhiên nghe Quách Thế Siêu gọi: “Đoạn ca, Mạt tỷ nhìn qua đây! Nhìn tớ!”
Đoạn Dã cũng Giang Vũ Mạt đồng thời ngẩng đầu lên nhìn sang.
Quách Thế Siêu đang cầm trên tay máy chụp hình, chụp cho hai người họ một tấm. Máy chụp hình này là cậu mượn từ người thân, không phải kiểu đời cũ, có thể nhìn thấy ảnh chụp được từ màn hình, muốn xóa bỏ hay giữ lại đều được. Quách Thế Siêu ấn chụp liên tục, Triệu Chính ở bên cạnh cũng bu lại, hai người xem ảnh chụp được như thế nào. Trong ảnh, Đoạn Dã cùng Giang Vũ Mạt ngồi tương đối gần nhau, tươi cười trên mặt Giang Vũ Mạt vẫn chưa tắt, hiện lên má lúm đồng tiền làm cho người khác yêu thích.
Còn khuôn mặt của Đoạn Dã vẫn luôn không có biểu tình gì, cũng không cười, nhưng không hiểu làm sao lại mang đến cho người khác cảm giác biểu tình của cậu lúc đó rất ôn hòa.
Đây là bức ảnh đầu tiên của hai người họ.
Quách Thế Siêu không tự chủ được ngâm nga hát: “Em ở bên trái tôi sát về bên phải, bức ảnh đầu tiên, không dám quá thân mật ~~~”
Triệu Chính vẫn luôn là fan hâm mộ của Đoạn Dã, “Đoạn ca với chị dâu thật xứng đôi, hai người sau này mà không kết hôn thật uổng trời ban phước! Đoạn ca, về sau lúc hai người kết hôn, tớ đi hồng bao một vạn!”
Mấy bạn bè của Đoạn Dã thấy bầu không khí náo nhiệt cũng bắt đầu trêu chọc theo.
Đoạn Dã nhìn Giang Vũ Mạt một chút, không biết cô có phải đang cảm thấy phản cảm hay không, quét nhìn về phía mấy người bạn, mang theo ý tứ cảnh cáo.
Nhưng mà ở sâu trong nội tâm cậu, đích thật bị một câu “Sau này kết hôn” kí©h thí©ɧ.
Mấy người kia cũng không dám lỗ mãng tiếp, dù sao trong lòng bọn họ đều hiểu rõ ràng, Đoạn ca chỉ xếp thứ hai, Mạt tỷ mới là lão đại.
Đoạn ca á, cái gì cũng tốt, vừa ngầu vừa soái lại đẹp trai, nhưng ở trước mặt Giang Vũ Mạt cũng cẩn thận từng li từng tí, nói một câu đều sợ thanh âm lớn ầm ĩ đều cô ấy.
_______________
Bài hát mà Quách Thế Siêu hát là bài “Hai chúng ta” của Quách Đỉnh nhé, mn có thể nghe trên Youtube nha!