Editor: Bamboo
________________________
Giang Vũ Mạt lúc này mới lấy lại tinh thần: Phản ứng của mình có phải đang quá kích động? Hình có là có một chút?
Ba người đều nhìn cô.
Tim Giang Vũ Mạt đập rộn lên, vẻ mặt có chút bối rối, nhưng rất nhanh đã bình phục lại, rũ mi nói: “Nhan Tình, không phải cậu nói học sinh kia chuyển từ Yến Kinh đến sao?”
Nhan Tình gật đầu, “Đúng vậy, thì sao?”
“Yến Kinh đó!” Giang Vũ Mạt nói, “Đó là nơi nào chứ, cậu ta cũng không phải người địa phương, vậy chắc chắn là đến từ trung tâm thành phố lớn rồi.”
Đến lúc cần dừng thì phải dừng.
Đây cũng là ý nghĩ chân thật của cô, có lẽ hiện tại người khác còn không biết bối cảnh đằng sau Chu Tịch, cho rằng cậu ta là người bình thường, nhưng cô biết trước tương lai, nhìn cả bản tiểu thuyết, Chu Tịch rất lợi hại, hoặc là nói gia tộc đằng sau cậu ta rất lợi hại, cho dù là ở nơi thành phố lớn như Yến Kinh, Chu gia vẫn có chỗ đứng ở đấy.
Ba mẹ Chu Tịch là liên hôn, cường cường kết hợp. Bên phía mẹ Chu là người Hồng Kông, gia nghiệp lâu năm, còn Chu gia là nhân vật nổi tiếng ở Yến Kinh, lúc trước hai gia tộc trên danh nghĩa là thúc đẩy hạng mục rất quan trọng, vì củng cố quan hệ nên liên hôn với nhau. Chỉ là hai vợ chồng này bằng mặt không bằng lòng, mẹ Chu hàng năm đều ở Hồng Kong, lời đồn bí mật rất nhiều, ba Chu cũng không thua kém bao nhiêu, cùng với một số nữ minh tinh không minh bạch. Nói trắng ra là hai người họ mạnh ai nấy chơi, giống như kiểu này cũng có không ít trong hào môn.
Nhưng trong loại quan hệ vợ chồng không được tính là bình thường này, người bị tổn thương ngược lại là đứa con, Chu Tịch cũng như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, Chu Tịch đều cực kỳ phản nghịch quái đản, lần này cũng bởi vì phạm tội nên bị ba Chu đưa tới Ninh thành, đầu tiên là muốn cậu tỉnh lại, hai là muốn tránh đầu sóng ngọn gió.
Bản thân Chu Tịch cũng không muốn lộ ra, bởi vậy người ở đây cũng chưa biết nhà cậu là cự phú. Cuối cùng, Chu gia cũng trải qua được một trận kia, càng thêm nổi bật, mà Chu Tịch lại là đứa con duy nhất của ba mẹ Chu, là phú nhị đại hàng thật giá thật.
Cho nên, tốt nhất không nên trêu chọc Chu Tịch, bọn họ đều là những gia đình bình thường, làm sao mà nhận nổi sự trả thù từ gia tộc như thế chứ, cho dù chỉ là một cái nhấc tay của người ta.
Triệu Chính sửng sốt một chút, “Từ Yến Kinh chuyển tới? Tin tức chính xác chưa?”
Nhan Tình thêm giấm vào chén mình, “Đương nhiên rồi! Nếu không tin cậu đi hỏi đi, hai người chung một lớp mà hỏi sẽ biết.”
Triệu Chính không thể tin được chỉ mũi của mình nói, “Cậu muốn tớ đi hỏi hắn à?”
Nhan Tình: “Cậu tò mò mà nên chính cậu hỏi.”
Đoạn Dã tiếp tục nhặt hành ra giúp Giang Vũ Mạt.
Cậu cũng chưa nói gì.
Giang Vũ Mạt lại nói: “Quan trọng nhất chính là, cậu ta cũng không trêu chọc gì đến mấy cậu, làm gì lại muốn đi đánh người ta chứ. Tớ không muốn cậu chọc phải phiền toái.”
Câu sau cùng là cô nói với Đoạn Dã.
Trong tiểu thuyết, Đoạn Dã đích xác cũng không hợp với Chu Tịch, trong trường học hai người cũng có chút xu thế muốn đối lập, nhưng giữa hai người cũng không có thù hận hay mâu thuẫn gì.
Cô biết, Đoạn Dã không phải là kiểu người hay đi gây chuyện.
Nhưng Triệu Chính với Quách Thế Siêu lại thích ồn ào, là người khác đau đầu.
Đoạn Dã đem hành nhặt sạch sẽ, đẩy bát đến trước mặt cô, lại dường như không có việc gì mà gấp mấy miếng thịt bò không nhiều lắm từ bát cậu sang cho cô, “Yên tâm, sẽ không đâu.”
Đoạn nhạc đệm này cứ vậy trôi qua.
Nhan Tình ghét bỏ nhìn Triệu Chính, “Cậu ăn mì thôi mà cũng như heo ăn thế à.”
Thanh âm lớn như thế! Rột rột rột!
Cô còn tưởng rằng mình đang ở chuồng heo.
Triệu Chính bớt thời gian lau lau miệng, chẳng chút để ý nào nói, “Đàn ông đều như thế đấy.”
“Cậu là nói Đoạn ca không phải đàn ông?” Nhan Tình a một tiếng, “Nhìn Đoạn ca mà xem, ăn cái gì cũng không giống như cậu, cậu giống như là bị bỏ đói tám đời vậy.”
Giang Vũ Mạt nghiêng đầu nhìn về phía Đoạn Dã.
Đoạn Dã ăn cái gì cũng rất yên tĩnh, không há miệng quá to, cũng không tạo ra âm thanh lớn nào.
Triệu Chính a một tiếng, “Trên thế giới này không có ai so với Đoạn ca càng đàn ông hơn.” không biết nghĩ tới cái gì mà tươi cười trên mặt cậu trong nháy mắt đáng khinh lên, “Mấy anh em đều biết.”
Nhan Tình nghe không hiểu.
Giang Vũ Mạt thì càng nghe không hiểu.
Đoạn Dã nhíu mày lại, Triệu Chính lập tức không dám nói tiếp.
Mấy anh em làm sao mà không biết được, cũng không phải họ chưa đi WC chung bao giờ.
…
Từ trong tiệm đi ra, Nhan Tình với Giang Vũ Mạt đều muốn đi dạo cửa hàng văn phòng phẩm. Học kỳ mới bắt đầu, đương nhiên phải mua mới đồ dùng học tập, có câu nói rất đúng, học sinh dốt thì đồ dùng học tập nhiều…
Nhan Tình với Giang Vũ Mạt thật sự rất thích dạo cửa hàng văn phòng phẩm, mua giấy dán, mua bút dạ quang nhiều màu sắc, cục tẩy căn bản không dùng đến cũng mua tới mấy cái. Hai cô gái đi vào cửa hàng, như cá gặp nước. Đoạn Dã với Triệu Chính thì chờ các cô ở ngoài cửa.
“Lần sau đừng nói mấy lời như thế trước mặt cô ấy.” Đoạn Dã nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Triệu Chính cũng chưa kịp phản ứng lại, “Nói cái gì?”
Đoạn Dã liếc cậu, “Chuyện đánh người kia, chú ý chút.”
Triệu Chính à một tiếng, “Tớ thật sự cảm thấy hắn ta thiếu đánh.”
“Hắn ta chọc cậu?” Đoạn Dã nói, “Cậu muốn đánh thì đánh, đừng nói mấy chuyện như này với cô ấy.”
Triệu Chính như ngộ được đạo, “À à à, sợ dọa đến Mạt tỷ ~”
Đoạn Dã không đáp lại.
Triệu Chính cười, “Đoạn ca, tớ biết cậu rất thích Mạt tỷ, nói như thế nào đây, mấy đứa tụi tớ cũng đều vui…”
Nói đến chỗ này, cậu ta như mắc kẹt mà dừng lại.
Không lạ gì, Đoạn ca bây giờ đang nhìn cậu chằm chằm.
Triệu Chính vội sửa miệng, “Sai rồi sai rồi, ý tớ là, mấy người tụi tớ đều cảm thấy Mạt tỷ tốt.”