Editor: Bamboo
_______________________
Ánh mắt cô hoảng loạn, lại giả bộ bình tĩnh nhìn màn hình lớn.
Hai tay đặt ở đầu gối vô ý siết chặt lại.
Khí lạnh phả ở ghế lô rất thấp, cánh tay cô đều lạnh cả rồi.
“Đôi môi lấp lánh của em, có một vẻ tự tin kiêu ngạo chỉ tôi mới nhìn thấy được~”
Trong lòng Đoạn Dã như có lông chim phất qua.
Người thích Giang Vũ Mạt rất nhiều, nhưng dùng ánh mắt chuyên chú như vậy nhìn cô, từ trước cho đến nay, cũng chỉ có Đoạn Dã.
Cái thích của nam sinh lứa tuổi mười mấy cũng chỉ ở bề ngoài.
Giống như ai đến tuổi này rồi cũng sẽ thích một người nào đó, nhưng với họ đó không phải là tất cả, có nhiều việc còn quan trọng hơn khiến họ quan tâm. Như là trò chơi chém gϊếŧ trong tiệm Internet, hay là việc trốn ba mẹ lén lút hút thuốc lá, bởi vậy, cái yêu đương của tuổi này nó ngây ngô nhưng không chuyên tâm.
Đoạn Dã không giống như vậy.
Cậu rất chuyên tâm.
Giang Vũ Mạt mơ mơ màng màng, cái hiểu cái không, cuối cùng cũng đầu hàng trước sự chuyên tâm này của cậu.
Ngay lúc cô không biết như thế nào là thích, cũng không biết “yêu” trong mấy bộ phim truyền hình là dạng gì, nhưng khi Đoạn Dã chăm chú nhìn cô, cô cũng đã không nhìn thấy người khác đc nữa rồi, chuyện về “thư tình chứng minh mị lực của mình” làm cô tuy có chút oán giận nhưng không tiếc nuối.
Thân hình Đoạn Dã rất cao, không chỉ chân dài mà tay cũng dài nốt, cậu thoải mái dựa vào ghế dài, giống như là đang ôm cô.
Giang Vũ Mạt không nhìn cậu, nhưng tầm mắt cậu quá mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi cô không thể lờ như không thấy. Gương mặt cô có chút nóng lên, quay đầu lại, trừng mắt nhìn cậu, “Đừng nhìn tớ nữa.”
Trong mắt Đoạn Dã hiện lên một tia thích ý rồi lại quẫn bách cười, “Được”
Cậu bắt chước cô nhìn về phía màn hình.
Quách Thế Siêu cũng có chút tài năng về mặt ca hát.
Ngay cả mấy bài hát tiếng Quảng Đông mà cậu cũng có thể hát như đang kể chuyện.
…
Bọn “học sinh hư” trong mắt người khác như họ đều có sở trường đặc biệt của chính mình.
“Không hát à?” Đoạn Dã hỏi.
Giang Vũ Mạt đã hết thẹn thùng trước đó rồi, trừng mắt nhìn cậu một cái, “Cậu cũng không phải không biết.”
Chính xác là, Giang Vũ Mạt cái gì cũng tốt, tính cách tốt, bạn bè nhiều, lớn lên xinh đẹp…Nhưng ngũ âm của cô lại không được đầy đủ.
Khó có thể tin, âm thanh của cô rất êm tai, là kiểu mềm mại của vùng sông nước Giang Nam, là loại thanh âm làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái, mát mẻ, thanh thúy ngay cả trong mùa hè, vậy mà ngũ âm lại không đầy đủ.
Trước kia cô cũng đã hát thử rồi, bị Quách Thế Siêu trêu chọc, “Mạt tỷ, cậu đang đọc bài văn à”...
Lúc đó Giang Vũ Mạt trực tiếp không vui ra mặt, Đoạn Dã phải dùng ánh mắt cảnh cáo liếc Quách Thế Siêu, cậu ta cũng thấy túng, kể từ đó về sau, Giang Vũ Mạt cho dù có gì đi nữa cũng không chịu hát ở bên ngoài.
“Còn cậu sao lại không hát hả” Giang Vũ Mạt hỏi lại.
Đoạn Dã không thích làm việc gây nổi bật.
Cậu lắc lắc đầu, hơi hơi cúi người, trong nháy mắt Giang Vũ Mạt cảm thấy cả người cô như được hơi thở của Đoạn Dã bao phủ.
Trong miệng cậu đang nhai kẹo Triệu Chính đưa, lúc mở miệng như có hương vị mát lạnh, cậu đè thấp âm thanh nói, “Vậy cậu có muốn ra ngoài hay không.”
Gianh Vũ Mạt chần chờ trong chốc lát rồi gật đầu.
“Tụi mình trốn đi đi.” Đoạn Dã rõ ràng đang cao hứng.
Đoạn Dã đứng dậy, làm bộ tự nhiên nắm lấy cánh tay trắng noãn của cô, đi về phía cửa.
Giang Vũ Mạt có chút xấu hổ, cúi đầu.
Hy vọng không ai chú ý đến bọn cô.
Nhưng mọi người sao lại không chú ý đến cơ chứ, đợi đến khi bọn họ vừa đi, Quách Thế Siêu còn cầm mic, nói với Triệu Chính, “Có muốn đánh cược hay không?”
Tinh thần mọi người nháy mắt tỉnh táo lên.
Quách Thế Siêu cười bỉ ổi, “Chung tiền đi, không có tiền thì không thú vị, kí©h thí©ɧ chút nào.”
Nhan Tình phụ họa, mơ hồ đoán được Quách Thế Siêu muốn cược chuyện gì, móc từ trong ví ra năm mươi, hào khí vạn trượng đặt mạnh lên bàn, “Tớ cược năm mươi”
“Má ơi, chị gái chơi lớn thế?” Quách Thế Siêu cười, “Còn tớ cược hai mươi”
“Chơi vui mà!” Gia cảnh nhà Nha Tình cũng không tệ lắm, cô không thiếu tiền, “Tớ năm mươi đó, các cậu muốn sao thì tùy.”
Lập tức mọi người đều lấy tiền ra.
Ít nhất cũng là cược hai mươi. Chỉ chốc lát, trên bàn đã có một đống tiền nhăn nhăn nhúm nhúm.
“Chúng ta cược tối nay Đoàn ca có phải thoát kiếp độc thân hay không.” Quách Thế Siêu nói.
Có người nói chêm vào một câu, “Choáng á, không bằng cược Đoàn ca có cởϊ qυầи áo hay không.”
Lời nói như này mấy nam sinh bọn họ đều hiểu.
Người kia nói xong cũng thấy hối hận. Cũng tại không khí bây giờ đang nóng lên, cậu ta mới nói ra một số lời không có đầu óc như này.
Cũng may Đoạn Dã không ở tại chỗ này, nếu không giờ cậu ta cũng tiêu rồi.
“Mấy anh trai, chị gái à, tại miệng tôi thối quá.” Cậu ta lập tức sửa miệng, cầu mọi người, “Đừng truyền mấy lời tôi vừa nói vào tai Đoạn ca, không thôi tôi chết chắc.”
Sắc mặt Quách Thế Siêu cũng khó coi.
Người này cũng không phải dạng quan hệ thân thiết gì quá với bọn cậu, đều chỉ tới đột ngột.
Hôm nay người tới thì là khách, Đoạn Dã cũng không có khả năng đem người đuổi đi.
Triệu Chính mắng một câu, “Con mẹ nó cậu bớt nói đi.”
Nhan Tình cũng không còn hứng thú.
Các cô bao gồm cả Giang Vũ Mạt, cùng với Đoạn Dã không phải người chung vòng tròn. Người bên cạnh Đoạn Dã quá nhiều, nói là ngư long hỗn tạp cũng không quá. Người thân thiết bên cạnh cậu đều rất tôn trọng Giang Vũ Mạt, những người không thân thiết lắm hầu như cũng giống như vậy.
Nhưng mặc kệ có quan hệ thân thiết với Đoạn Dã hay không, đều biết một điều là, chớ chọc Giang Vũ Mạt.
…
Ngoài việc có cảm tình thì đồng thời đó cũng phải có sự tôn trọng, đây mới là thích.
Nhưng ở điểm này, đừng nói là nam sinh mười mấy tuổi, mà nhiều người tự xưng là thành thục cũng không nhất định hiểu.
Bởi vì thích, nên mới không thể chấp nhận việc người khác đối với cô có một chút khinh mạn.
Nhưng lúc này đây Đoạn Dã cũng không biết, bởi vì không đủ lớn mạnh, Giang Vũ Mạt mười bảy tuổi gặp phải mọi sự khinh mạn đều là vì cậu.