Chương 10: Đoạn Dã Nao Nao, Không Dám Động (2).

Editor: Bamboo

________________________

Ý cười có ác ý hay không, người trưởng thành càng dễ phân chia hơn bọn họ, tính tình của thầy dạy toán cũng rất tốt, không để ý chuyện này. Có một lần, ông nội của thầy dạy toán đi từ thật xa đến trường đưa trứng gà rồi dưa hấu cho thầy, phía dưới Ninh thành có rất nhiều trấn nhỏ, tiếng địa phương không phổ biến, bảo vệ của trường cũng đã bốn mươi năm mươi tuổi, nói tiếng phổ thông không sành sỏi mà ông cụ cũng không nói được tiếng phổ thông, hầu như là ông nói gà bà nói vịt.

Ngày đó Giang Vũ Mạt đi học trễ, Đoạn Dã đến trễ cũng là chuyện thường ngày.

Hai người cách nhau một khoảng.

Bảo vệ thấy có học sinh đến, như được đại xá, gọi cô đến hỗ trợ. Cô nói chuyện với ông cụ cũng rất khó khăn, cũng may cuối cùng cũng có kết quả, cô mang theo ông cụ đến khu hành chính của giáo viên, cậu cũng đi theo sau cô khoảng mười mét.

Ông cụ rất nhiệt tâm, biết cô là học sinh của cháu trai mình, cũng vui vẻ cùng cô nói không ngừng suốt chặng đường.

Mặc dù cô nghe không hiểu nhưng vẫn sẽ tiếp lời.

— Thật sao? Thật sao? Thật là lợi hại!

Cũng chỉ với ba câu này đã làm cho ông cụ hứng thú tiếp tục nói chuyện.

Cuối cùng cũng dừng trước khu hành chính, ông cụ sờ sờ lục trong túi xách một hồi, lấy ra một trái dưa ngọt đưa cho cô.

Trên mặt trái dưa vẫn còn dính bùn đất, hẳn là vừa mới hái từ trong đất ra.

Cô không chịu nhận, hai người đẩy tới đẩy lui, cuối cùng không có cách nào cô vẫn là nhận lấy.

Trước khi vào tiết học buổi trưa, cậu vẫn giống như ngày thường ngủ bù, nhưng lại nghe được cô dùng ngữ khí đặc biệt kiêu ngạo nói: “Là ông nội của thầy Đặng cho mình, rất ngọt, các cậu cũng nếm thử, mình cảm thấy sơ với dưa mẹ mình mua còn ngọt hơn á!”



Không ai hỏi Đoàn Dã vì điều gì mà thích Giang Vũ Mạt. Cũng không ai hiếu kỳ nguyên do này.

Trong mắt của học sinh mười mấy tuổi, Giang Vũ Mạt có dáng dấp xinh đẹp như vậy đương nhiên sẽ có rất nhiều người thích cô rồi.

Nhưng kỳ thật Đoạn Dã thích Giang Vũ Mạt không phải vừa gặp đã thích, cùng với vẻ ngoài không có quan hệ gì. Từ lớp sáu đến lớp chính, ròng rã thời gian ba năm, ba năm tiếng cười ha ha ha không bao giờ dứt, mới chui vào lỗ tai cậu, cũng chui vào lòng cậu.





“Không sao chứ?” Giang Vũ Mạt lấy trong túi ra tờ giấy ướt đến phía sau cậu, kéo lấy áo cậu, lau bơ ở phía trên.

Bơ có màu trắng, màu xanh, cũng có màu hồng.

Quần áo lại màu đen, rất khó để lau sạch sẽ.

Đoạn Dã nao nao, không dám động, không nhúc nhích để mặc động tác của cô.

Làm cách nào lau cũng không sạch, một khối vết bẩn đều bị khăn ướt làm ngày càng lan rộng ra, nhìn càng kỳ quái.

Vừa nãy ăn cơm được một lúc, cô lấy cớ đi phòng rửa tay để đi ra tính tiền, nào biết được thu ngân không chịu thu, nói là đã thanh toán, cô cũng không còn cách nào…Đều là học sinh, tiền có được đều là tiền sinh hoạt ba mẹ cho, cô với Đoạn Dã cũng không phải là kiểu quan hệ kia, nên cô cũng không có cách nào mà thoải mái yên tâm nhận phần quà này của Đoạn Dã.

Cô phiền về vấn đề này nãy giờ, nhưng hiện tại liền có chủ ý.

Một chủ ý cậu sẽ không cự tuyệt.

“Tớ muốn đi phố đi bộ dạo chơi.” Giang Vũ Mạt nói, “Dù sao hiện tại còn sớm, mấy người kia đều là bá chủ phòng kara , tụi mình đi cũng chỉ ngồi đó, đoạt microphone cũng không lại bọn họ.”

Dù cho cô có yêu cầu như thế nào, Đoạn Dã cũng sẽ không cự tuyệt.

Cậu cũng không nghĩ quá nhiều, liền gật đầu đồng ý, “Vậy để tớ đi lấy xe.”

Giang Vũ Mạt kéo cậu lại.

Màu da của cậu không trắng cũng không đen, là do làn da của Giang Vũ Mạt quá trắng, tay cô nắm lấy cánh tay của cậu, tạo thành hai màu da khác biệt rõ ràng.

Đoạn Dã dời tầm mắt tới, dừng lại trên tay của cô.

Giang Vũ Mạt vội vàng buông ra.

Cô cũng không biết sao mình lại thế này.

Kỳ thật về quan hệ giữa cô với Đoạn Dã, cô cũng không biết hình dung nó như thế nào. Nói đang yêu đương thì khẳng định là không phải. Có lẽ người trưởng thành khi yêu đương là bắt đầu từ sự ngầm hiểu lẫn nhau, một ánh mắt, hoặc là một chút xíu thăm dò nào đó…Nếu đối phương không kháng cự liền tự nhiên mà ở cùng một chỗ với nhau, có thể đó là cách của người trưởng thành.

Còn đối với thiếu niên thiếu nữ mới biết yêu, trong lòng bọn họ nghĩ rằng, giữa hai người phải có một bắt đầu rõ ràng. Nhất định phải có một bên nói “Tớ thích cậu, tụi mình yêu đương được không”, bên còn lại đồng ý, vậy mới bắt đầu yêu đương, còn nếu bên còn lại không đồng ý thì về sau dù cho có thân thiết hơn so với các bạn học khác, thì đó cũng không phải là đang yêu đương.

Sau lần tỏ tình kia, Đoạn Dã cũng chưa từng thông báo thêm lần nào nữa.



Đối ngoại hay đối ngoại, hai người đều không có yêu đương.

Nhưng mà sự thân cận của hai người, cũng không thể chối cãi. Bọn họ sẽ thường xuyên gửi tin nhắn cho nhau, Đoạn Dã cũng hẹn cô ra ngoài chơi nhiều lần…

Nhưng trước hôm nay, dù Giang Vũ Mạt biết trong lòng cô có cảm giác với Đoạn Dã thì cô cũng sẽ tận lực hạn chế tiếp xúc cơ thể với cậu.

Hôm nay lại không giống như xưa, bởi vì cô đã nhìn thấy cái tương lai kia, mặc kệ nó tốt hay xấu, dù cho là xấu, nhưng rất nhiều năm về sau, mãi cho đến khi tiểu thuyết kết thúc, đám người bọn họ cũng đã ba mươi tuổi, Đoan Dã vẫn còn thích cô.

Cô không dám nói đó có phải là yêu hay không, bởi vì cô mười bảy tuổi cũng không biết tình yêu là gì, tình cảm nùng liệt nhất mà cô nghĩ đến đó cũng chỉ là sự yêu thích.

Trong tiểu thuyết nói, hai người họ chia chia hợp hợp rất nhiều lần.

Điều này đại biểu cho việc, hai người bọn họ đã yêu nhau, chia tay, rồi lại trở về với nhau…

Cũng có thể nói, mặc kệ đến cuối cùng bọn họ có về với nhau hay không thì Đoạn Dã đều là mối tình đầu trong đời của cô, là bạn trai tương lai?

Giang Vũ Mạt chỉ tưởng tượng như vậy thôi, ánh mắt cũng không tự chủ được mà hoảng loạn.

Đoạn Dã hỏi: “Làm sao vậy?”

Giang Vũ Mạt cố giả bộ trấn định nói: “Cũng không xa lắm, mình đi bộ đến đó đi.”

Đoạn Dã: “Được”

Sáu bảy giờ, mặt trời cũng chưa hoàn toàn xuống núi.

Đoạn Dã cao 1m85, Giang Vũ Mạt cũng chỉ xem xem 1m6, cậu cao hơn cô thật nhiều.

Hai người đi đường, trời chiều kéo dài thân ảnh của họ, họ đi qua quán nhỏ bán dưa hấu, đi qua cửa hàng nhỏ tỏa ra hương vị nước hoa.

Đoạn Dã nghĩ muốn nắm tay cô, cúi đầu nhìn thoáng qua vết chai tạo thành kén mỏng cùng với một đạo vết sẹo ngay chỗ hổ khẩu*.

*Hổ khẩu: kẽ giữa ngón tay cái và ngón trỏ.

Nhịn.

Bàn tay đang vươn ra giữa không trung lại rụt trở về, làm một động tác phù hợp với cậu trai tuổi này — vừa ngượng ngùng bất đắc dĩ mà chà xát đầu tóc ngắn ngủn của cậu.