“Tư Trạm, cậu nghiêm túc?”
Đồng Miểu ngẩng đầu lên nhìn lâu đài đồ chơi hoa lệ, cảm thấy trước mắt hết thảy đều không chân thật.
“Cậu nghĩ sao.” Tư Trạm vươn tay, đem cửa sắt đang đóng chặt đẩy ra, một cái thảm đỏ xuất hiện trước mặt Đồng Miểu.
Ngắn, lại rất gần đích đến.
Giám đốc quảng trường vừa thấy có người muốn vào, chạy nhanh xuống chỗ Trần Nguyên Lê đang đi chậm lại đây.
“Ngại quá, nơi này của chúng tôi......”
“Tôi họ Tư.” Tư Trạm lãnh đạm nói.
Giám đốc đúng lúc ngậm miệng.
Tư Trạm đứng bên cạnh Đồng Miểu, một tay để sau lưng, làm tư thế mời.
Vẻ mặt của anh ôn hòa, khóe môi như có như không mà nở nụ cười, động tác nước chảy mây trôi, tiêu chuẩn lễ nghi quý tộc của Anh quốc.
Đồng Miểu có chút co quắp, nhẹ nhàng mím môi.
Tư Trạm giương cằm lên, chỉ cửa lớn màu hồng phấn trước mặt.
Lúc này Đồng Miểu mới thu hồi ánh mắt, trong mắt mang theo chút vui vẻ lẫn ngượng ngùng, chậm rãi đi đến.
Dưới chân thảm đỏ mềm như bông, không chân thật giống như dẫm lên mây vậy, toàn bộ bên trong cũng chỉ có một mình cô, mùi hương thơm ngát bay bay.
Gác mái treo đèn màu, lò sưởi trong tường lập loè ánh sáng cam màu đỏ, phòng ngủ gấu ngốc còn bày một bàn trang điểm nhỏ xinh, ở trên giường có một màn che mỏng.
Nơi cô muốn đến thì đều được đến.
Cảm tạ plan B thần kỳ.
Đôi mắt của Trần Nguyên Lê sắc bén, nhìn thấy Đồng Miểu đi vào, mà bà đương nhiên cũng nhớ rõ, Đồng Miểu vừa mới thua bởi chồng mình.
Người không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều.
“Này, sao cô bé đó có thể đi vào?” Bà chạy nhanh chỉ chỉ Đồng Miểu, đứa bé trong lòng ngực cũng nôn nóng kêu lên.
Đổng Thành nhíu mày: “Đi thôi, đừng làm loạn.”
Hôm nay không phải là thời điểm tốt, giống như trời cao cố ý an bài sự trùng hợp như vậy, Đồng Miểu trước sau đều xuất hiện trước mặt ông, ánh mắt ông đau đớn.
Ông sợ mình không nhịn được, muốn đi qua ôm cô một cái.
Dù sao cũng làm bạn bảy năm với con, giống như chôn ở đáy lòng ông một hạt giống, sớm đã sinh sôi.
Nhiều năm như vậy không phải không nghĩ tới cô, chỉ là thật sự không có lý do gì để xuất hiện ở trước mặt cô cả.
“Không phải chứ, sao lại như vậy, dù sao chúng tôi đã thắng, hiện tại lại không có người, cho tiểu bảo bảo đi vào xem một chút thì có sao đâu?” Trần Nguyên Lê tức giận, sống chết không chịu đi.
Mẹ nào cũng đau lòng cho con, thấy con của mình cảm thấy hứng thú, vô luận như thế nào bà cũng phải đi vào.
Bà ôm hài tử chạy tới cửa, chất vấn nói: “Vì sao bọn họ có thể đi vào?”
Trên mặt giám đốc mang theo vẻ xấu hổ cười: “Chính là vị Tư tiên sinh này mua, toàn cảnh ở đây đều mua hết.”
Khí thế ban đầu của Trần Nguyên Lê tức khắc đi xuống, bà có chút kinh ngạc nhìn Tư Trạm, không nghĩ tới một đứa học sinh ra tay liền dọa người như vậy.
Thoạt nhìn thật là một đứa nhỏ huênh hoang, nhưng mà chỉ vì đưa cô bé kia đi vào xem một cái?
Này cũng quá điên cuồng rồi!
Tư Trạm không có động đậy, anh canh giữ ngoài cửa, giày cũng để bên ngoài thảm đỏ, đem toàn bộ lâu đài để lại cho một mình Đồng Miểu.
Trần Nguyên Lê đánh giá anh từ trên xuống dưới, lúc này mới nhớ ra vừa mới gặp ở tiệm trà sữa.
Đổng Thành chậm rãi đi tới, tiếng giày da thấp thấp vang: “Làm sao vậy?”
Trần Nguyên Lê nhỏ giọng nói: “Chính là cậu ta mua, thoạt nhìn còn chưa có tốt nghiệp đâu.”
Đổng Thành cũng ngẩn người, ở trong mắt ông, cách làm này thật sự quá ngây thơ quá buồn cười.
Chính là đẩy mạnh tiêu thụ của quảng trường mà thôi, lại tiêu xài như thế, hoàn toàn không bận tâm đến hậu quả.
“Đúng là người trẻ tuổi.”
Ông thấp giọng cảm thán.
Cũng chỉ có người ở tuổi này làm chuyện gì cũng không dùng đầu óc, tùy tâm sở dục*, dễ dàng phạm phải nhiều sai lầm.
* Tùy tâm sở dục: cứ theo ý mình mà làm
Trần Nguyên Lê dùng bả vai đẩy đẩy Đổng Thành, ánh mắt hàm ý nói: “Nói với cậu ta thử xem, chúng ta cùng vô, dù sao phòng cũng lớn như vậy.”
Đổng Thành không muốn nói, càng không muốn Trần Nguyên Lê cùng Đồng Miểu ở chung một không gian, đây là sự tra tấn đối với ông cũng như với con gái ông.
“Kệ đi, không phải tới đây mua quần áo sao?” Ông muốn kéo Trần Nguyên Lê lên lầu tìm nhãn hiệu nữ trang.
Trần Nguyên Lê trừng mắt nhìn ông một cái: “Chỉ chụp một bức ảnh, không có mất bao lâu đâu.”
“Đừng đi, anh cũng muốn mua.” Đổng Thành tùy ý tìm cớ.
“Nhưng mà con trai anh thích, em còn không phải vì nó sao!” Trần Nguyên Lê bất mãn.
Đổng Thành bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ông nhẹ nhàng đẩy mắt kính, đi đến trước mặt Tư Trạm: “Bạn học nhỏ, chúng tôi cũng muốn đi vào xem một chút, rất nhanh sẽ ra thôi.”
Tư Trạm quay đầu đạm mạc nhìn Đổng Thành, kỳ thật màu da và mũi mơ hồ có chút giống Đồng Miểu, nhưng nếu tùy tiện gặp ở trên đường, anh đại khái sẽ không liên tưởng tới.
“Không được, đây là thời gian của một mình cô ấy.” Tư Trạm cự tuyệt dứt khoát.
Tay anh đun túi quần, hơi híp mắt, ngửa đầu bóng người trên lâu đài.
Cô đang ngồi ở trước bàn trang điểm, xoã tung tóc quăn bị dựng đứng, lộ ra cái cổ trắng tinh.
Bên cạnh là một con gấu ngốc ngồi dựa vào, an tĩnh làm bạn cô.
Đổng Thành hít sâu một hơi: “Chúng tôi có thể đưa tiền.”
Tư Trạm cười nhạo một tiếng rất nhỏ, lười phản ứng lại ông.
Đổng Thành nhận thấy mình không được hoan nghênh, nhưng ông không có tức giận, mà ngược lại tỉ mỉ đánh giá Tư Trạm.
“Cậu cùng cô bé ấy có quan hệ gì, tiêu nhiều tiền như vậy người trong nhà biết không?”
“Nhiều?” Tư Trạm khinh miệt quét mắt liếc ông một cái, môi mỏng nhẹ mở, “Chỉ cần cậu ấy thích, tôi đều cho cho cậu ấy biết thật sự nhiều tiền là như thế nào.”
Tiền của anh cũng không phải toàn bộ đều đến từ ba mẹ.
Lớn lên ở gia đình như vậy, đầu tư quản lý tài sản cơ hồ là mưa dầm thấm đất, muốn có được tài chính thì dễ dàng như trở bàn tay.
Anh hiện tại là cổ đông của công ty con của ba mẹ, nắm được quyền chia hoa hồng của cổ đông, nếu không cũng không chống đỡ được người máy thích tiêu tiền như vậy*.
* Ý chỉ làm người máy rất tốn kém.
“Cũng chỉ có cậu ở tuổi này mới có thể nói ra như vậy.”
Đổng Thành nhàn nhạt cười, đáy mắt là sự châm chọc và bất đắc dĩ, xúc động lỗ mãng cũng chỉ xảy ra trong một thời gian ngắn, dục - hỏa cũng bị năm tháng rửa sạch, người ta chung quy muốn hướng tới hiện thực.
Ông cũng từng trải qua cái tuổi kia, ông lý giải được loại tâm lý này.
Ánh mắt Tư Trạm đột nhiên lạnh lẽo nhìn ông, gằn từng chữ một nói: “Mặc kệ ông nghĩ như thế nào, nhưng đối với tôi mà nói, cậu ấy trời sinh nên được người ta yêu thương, nâng niu, làm công chúa, không làm nữ vương.”
Cô không cần là đệ nhất, không cần cạnh tranh, thậm chí không cần phấn đấu.
Cái cô ấy muốn, khát vọng, chờ mong, anh đều sẽ thỏa mãn.
Đây là dã tâm của anh, cũng là lời hứa hẹn.
Anh là người đàn ông yêu cô nhất thế giới, càng hơn cả ba của cô.
* Thật ra đoạn này là "nàng" - "ta", có nghĩa là phải dùng "cô"- chỉ ngôi thứ 3 và "tôi"- chỉ ngôi thứ nhất. Mà mị thấy nó cứ sao sao nên đổi vai của A Trạm thành ngôi thứ 3 luôn.
Đổng Thành lẳng lặng rũ mắt, đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút nóng lên, dường như bị ánh mắt của anh làm bỏng rát.
Ông có chút cứng đờ giật giật môi, lại không biết nên nói cái gì.
Ông đột nhiên cảm thấy tìm không ra lý do gì để chứng minh mình làm đúng.
Trực giác người thanh niên này nhận ra thân phận của ông, cho nên đối với ông có rất nhiều địch ý.
Đối với Đồng Miểu, ông là áy náy, không có cách nào để cãi lại áy náy, cho nên dù liên quan, ông cũng không dám nhìn thẳng đôi mắt Tư Trạm.
“Xin lỗi, chúng tôi đi trước.”
Đổng Thành nhìn Tư Trạm nhẹ nhàng gật đầu, quay lại túm cánh tay Trần Nguyên Lê đi ra ngoài.
Trần Nguyên Lê không vui, còn tránh tránh.
Nhưng bà bỗng nhiên phát hiện, Đổng Thành nghiêm túc, sức lực của ông rất lớn, cánh tay bà bị nắm chặt đều đau.
Đổng Thành mới vừa đi, Tư Khải Sơn gọi điện tới.
“Con làm gì mà tiêu nhiều tiền như vậy?”
Trong giọng nói mang theo sự không thể tưởng tượng, Tư Trạm thật ra không giống một tên ăn chơi trác táng, xa xỉ lãng phí, anh cũng chỉ xuống tay với linh kiện cho người máy thôi.
Nhưng hôm nay làm cho Tư Khải Sơn cảm thấy, Tư Trạm chắc là muốn làm máy bay luôn rồi.
Tư Trạm nhàn nhạt nói: “Mua gấu.”
Tiếng của Tư Khải Sơn hơi lớn: “Một con gấu! Còn sống?”
Tư Trạm dừng một chút: “Một đống gấu, là giả.”
Tư Khải Sơn: “......”
“Đưa cho trường học làm phần thưởng cho đại hội thể thao đi, ba nói với hiệu trưởng một tiếng là được.”
Tư Khải Sơn trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi nói: “Con không nói sự việc cho Thì Thầm?”
Tư Trạm lười biếng “Ừm” một tiếng: “Hiện tại không ở trường học, ngày mai rồi nói.”
“Con có cùng Thì Thầm báo danh cho đại hội thể thao ngày mai không, có cần ba và dì Đồng của con đi xem không?”
Tư Khải Sơn cùng Đồng Mỹ Quân không biết về việc Đồng Miểu tham gia thi đấu, xem ra trường học cũng không có ý để lộ ra ngoài.
“Đừng tới, không báo danh.”
Trong một phút đồng hồ ngắn ngủn, hai cha con liền kết thúc trò chuyện, Tư Trạm đem điện thoại cất lại.
Đồng Miểu ở bệ cửa sổ vươn đầu: “Cậu muốn đi lên chơi không?”
Tư Trạm ngửa đầu nhìn cô, lặng im sau một lúc lâu.
Trên mặt Tiểu Miểu đỏ ửng treo sự hưng phấn, mặt mày đều có ý cười, xem ra sự ảnh hưởng của Đổng Thành mang đến đã qua đi, thất bại ở cuộc thi vấn đáp cũng bị ném ở sau đầu.
Tư Trạm cầm lòng không được khen chính mình một câu.
Mẹ nó thật trâu bò.
Đồng Miểu ở lâu đài chơi một buổi trưa, trước khi đi còn mang theo một con gấu lớn nhất trong nhà kho, so với cô còn cao hơn, được Tư Trạm khiêng về nhà.
Nhưng cô vẫn lo lắng cho túi tiền của Tư Trạm, nhưng Tư Trạm giải thích là sẽ đưa cho trường học, dù sao Tư gia mỗi năm đều sẽ quyên góp cho Thịnh Hoa thật nhiều tiền.
Buổi tối sau khi rửa mặt xong, Đồng Miểu bê gấu lớn từ phòng khách, nỗ lực nghiêng đầu hướng về phòng.
Tư Trạm ăn mặc chỉnh tề đóng cửa phòng, nhân tiện còn xách theo máy tính.
“Tớ đi ra ngoài có chút việc, ngày mai đi đến trường thi tìm cậu.” Trần Đông đã viết xong toàn bộ số hiệu, bọn họ đến hợp nhất lại.
Đồng Miểu ôm gấu, yên lặng nhìn anh đeo giày, kéo cửa phòng ra.
Ở một khắc đóng cửa lại kia, tiếng cô nhẹ nhàng nói: “Tư Trạm cậu thật tốt.”
Giống như bồ công anh bay lung tung, bay vào trong lòng Tư Trạm, nắm tay anh dừng một chút, có chút cứng đờ “Ừ” một tiếng.
Lại dùng loại ngữ điệu này nói với anh, anh thật không biết còn có thể nhịn bao lâu......
-
Bên trong phòng thí nghiệm của trường học, đèn lẻ loi mở, học sinh Thịnh Hoa dừng chân không nhiều lắm, cuối tuần đều chạy về nhà, cũng cũng chỉ có hai người bọn họ đi về đây.
Trần Đông cầm lòng không được cảm thán một tiếng: “Ba trăm con gấu!”
Tư Trạm kiều chân, lười biếng dựa vào sô pha: “Muốn đưa cho cậu một con.”
Trần Đông tấm tắc tán thưởng hai tiếng: “Cậu đối với em gái tớ thật không có điểm mấu chốt, nói cậu không nhúc nhích tâm tư, ai tin!”
Tư Trạm nhướng mày: “Cái gì mà tâm tư?”
Trần Đông khinh bỉ nói: “Cậu chính là thấy người ta đáng yêu, liền muốn xuống tay hốt về.”
Tư Trạm nhẹ nhàng phun điếu thuốc, mùi quýt tươi mát thoải mái.
Anh ý vị thâm trường nói: “Tớ nếu thật xuống tay thì không phải bây giờ.”
“Mẹ kiếp, cậu cận thủy lâu đài*, sẽ không đến mặt trăng đi! Quá cấm kỵ!” Trần Đông kinh khϊếp nói.
* Cận thủy lâu đài: lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thị được ưu tiên. Tương tự câu "gần quan được ban lộc"
Tư Trạm tung chân đá cậu một cái: “Ngày mai cùng tớ đi tranh tú thủy lộ*.”
* Cầu cao nhân
Trần Đông vỗ quần màu tro, không rõ nguyên do: “Kia đều là mô phỏng mà, cậu cũng yêu cầu mua A hóa?”
- -------------------
* Editor: Thanh xuân mà gặp được một người thương mình như Tư Trạm thì không còn gì hối tiếc nữa. Mị bây giờ cũng lớp 11 mà có được gặp 1 anh soái ca như Đồng Miểu đâu. Bữa nay còn bị 1 bé lớp 10 phũ gần chết ㅠㅠ