Chương 9

Mối tình đầu thứ 9

Edit: Qing Yun

Vưu Gia ở bệnh viện lâu rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô nằm viện với thân phận người bệnh, Chu Dương kéo ghế đến ngồi trước giường cô, đặt đĩa trái cây trước mặt rồi lấy một quả quýt ra bóc vỏ.

Vừa bóc vừa nói: “Tâm can bảo bối của chị, em làm chị sợ chết khϊếp. Bà cụ kia cũng thật là, bị kéo xuống dưới vẫn khóc không ngừng, nói con của mình bị mất tích, còn nói đứa con năm nay tám tuổi, rất ngoan, đặc biệt dính mẹ, lạc mất mẹ chắc chắn rất sợ hãi, muốn cảnh sát nhanh đi tìm con giúp bà ấy… Con trai bà ấy vừa đến đây, bây giờ đang còn làm loạn đấy! Nói bệnh viện của chúng ta thiếu trách nhiệm, ngay cả một bà cụ cũng không chăm được, hơn nữa lúc đưa đến thì khỏe mạnh, giờ đưa về thì tinh thần có vấn đề. Bắt đền nữa chứ! Vừa há mồm là đòi một triệu tệ luôn, chậc!”

Trâu bò, bệnh viện thật là một nơi thân kỳ, trâu bò quỷ quái gì cũng có.

Vưu Gia kích động chết sững: “Sao anh ta có thể như vậy! Bác sĩ Tạ đã nói với anh ta từ trước, rằng anh ta nên dẫn mẹ đi khám ở khoa thần kinh, là anh ta không đi, nói bao nhiêu lần cũng không chịu. Người này còn biết phân rõ phải trái không.”

Chu Dương liếc nhìn cô, vẻ mặt như muốn nói ‘Em đúng là chưa trải sự đời’, việc này dù bà cụ thật sự kéo Vưu Gia rơi từ tầng mười tám xuống thì người nhà muốn làm loạn vẫn có thể làm loạn được.

Vưu Gia bị kinh sợ như thế, cả nhà đó có ai đến thăm không? Không có, lúc này còn đang ầm ĩ đấy! Người mà không biết xấu hổ thì có chuyện gì không làm được?

Có điều Chu Dương không muốn cô ngột ngạt nên không nói thêm, đáng thương, mềm yếu như vậy thật không hợp làm bác sĩ.

“Nghe nói năm kia có người tự sát ở bệnh viện, chính là nhảy khỏi cửa sổ ở khu cấp cứu. Có lẽ lúc đầu không thật sự muốn chết, ngồi trền cửa sổ, để chân ra ngoài, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên không trung giống trong TV, là kiểu đặc biệt u buồn, chủ nhiệm khoa cấp cứu đến xem, khuyên người này đi xuống, hỏi người này có khó khăn gì, nói chúng ta có thể giúp đỡ, không việc gì phải chết cả, đời còn dài, đừng luẩn quẩn trong lòng.”

“Em đoán xem vì sao cô ấy muốn tự sát?” Chu Dương hỏi.

Vưu Gia rất phối hợp hỏi lại: “Vì sao ạ?”

“Cô ấy có chứng vọng tưởng bị hại, giường bên cạnh là một cô gái trẻ tuổi, đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, tối nào cũng ra ban công nấu cháo điện thoại với bạn trai, cô ấy cảm thấy cô gái kia nói xấu mình, rất khổ sở, cho nên không muốn sống nữa.”

“…”

“Haizz, con người đó, thật ra rất yếu ớt, sinh lão bệnh tử, ai cũng không thể tránh được, tuy rằng người nhà rất quá đáng, nhưng thật ra bà cụ rất đáng thương. Em đừng quản, yên tâm ở đợi ở bên đi, lãnh đạo đều ở đó cả, nào đến phiên em quan tâm. Em muốn gọi chồng em đến đây ở với em không?”

“Dạ?” Vưu Gia phản ứng chậm nửa nhịp, cô ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, vẫn chưa kịp hồi thần từ chuyện đứa con vô liêm sỉ của bà cụ, mấy giây sau với trả lời: “Đừng, lại không phải chuyện lớn gì, nếu không phải viện trưởng kéo em đến đây quan sát thì em đã không đến đây rồi. Anh ấy bận lắm, em mà gọi anh ấy đến, có khi anh ấy còn mắng em.”

Việc này cũng là do cô, không suy nghĩ kỹ đã chạy sang, chưa nói liệu có cứu được người không, nếu làm mình đi theo thì thật là mất nhiều hơn được.

Ngốc!

Lục Quý Hành biết thì nhất định sẽ mắng cô. Cô có thể tưởng tượng ra giọng điệu khi mắng người của anh.

Chu Dương nhìn dáng vẻ cô vợ ngoan của cô thì tặc lưỡi hai tiếng, bĩu môi nói: “Em đúng là nhát, em gả cho chồng hay là mời ông lớn về nhà. Nếu là chồng chị… Trừ phi anh ấy có khuôn mặt yêu nghiệt như Lục Quý Hành, thông minh bi3n thái như Da Vinci, nếu không dựa vào cái gì mà chị phải nhường anh ấy! Nói anh ấy đến là anh ấy phải đến, không đến thì sống một mình luôn đi!” Nói xong lại tấm tắc hai tiếng: “Chẳng qua nếu có khuôn mặt như Lục Quý Hành, chắc trái đất không ai có thể ghép thành đôi với anh ấy được!”

Vưu Gia: “…” Thế này cũng quá phóng đại. Cô nhỏ giọng phản bác: “Em cảm thấy em rất xứng đôi với Lục Quý Hành, vẫn có thể.”

Chu Dương sờ đầu cô, nhét một miếng quýt vào miệng, lại trợn mắt to như đèn ô tô nhìn cô: “Xong rồi, bị dọa choáng váng rồi.” Cô ấy sờ đầu cô: “Em sốt à, bắt đầu nói mê sảng rồi!”

Vưu Gia: “…”

Muốn nói thật thôi mà cũng quá khó khăn.



Có một nghề nghiệp tên là nghề ăn vạ, con trai bà cụ chính là chuyên gia trong nghề này, không biết anh ta thuê được một đám ‘diễn viên quần chúng’ ở đâu, bọn họ ngồi xổm ngoài khoa, khóc lóc thảm thiết, thề phải lấy được lời giải thích của bệnh viện.

Điển hình của… Sự cố y tế

Khi còn ở trường, Vưu Gia từng nghe đến vấn đề này, khi đó đúng là thời kỳ đỉnh cao của dư luận, khắp nơi đưa tin về sự kiện kia, làm người sợ quá mức. Sau đó đang lúc bọn họ kinh sợ không thôi, các giảng viên đã nghiêm túc nói với bọn họ: “Tương lai các em đều làm ở bệnh viện, không thể tránh khỏi việc gặp phải chuyện này, nếu có một hai trường hợp, chẳng lẽ các em không cứu người nữa à? Không cần đũa cả nắm, ếch ngồi đáy giếng, phải nhớ kỹ không có một bệnh nhân nào đến bệnh viện là vì bác sĩ đúng. Y người nhân tâm, đây cũng không phải một câu nói rỗng tuếch đau.”

Khi đó cô cảm thấy, là mình hiểu biết hạn hẹp.

Bây giờ lại cảm thấy mình vẫn rất đơn thuần.

Nhưng thật ra, lòng người phức tạp, mà bệnh viện lại là nơi rất dễ bại lộ lòng người.



Vưu Gia vẫn bị cưỡng chế ở lại bệnh viện nghỉ ngơi theo dõi.

Viện trưởng đã tự mình đến thăm cô, chủ nhiệm cũng đến, ai nấy đều thân thiết hiền lành, khiến cho cô cảm thấy khá ngượng ngùng.

Liên tục cường điệu cô không có vấn đề gì cả, hoàn toàn có thể tiếp tục công việc.

Lúc ấy cũng nguy hiểm, nếu không có Vưu Gia, không ai dám cam đoan lấy tinh thần của bà cụ vào khi đó liệu có thể lao ra khỏi lan can nhảy xuống hay không.

Bây giờ ít nhất có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm. Bà cụ không có chuyện gì đã náo loạn tới mức này, nếu thật sự gặp chuyện không may, có lẽ người nhà muốn hủy luôn cả bệnh viện.

Cánh truyền thông tìm đến, lúc này đang đứng canh ngoài bệnh viện để chặn đường lãnh đạo, đứa con của bà cụ hăng say kể khổ, khóc lóc thảm thiết với phóng viên, nếu người không biết có lẽ đã rớt nước mắt đồng tình, nghe xong lời của anh ta, suy nghĩ duy nhất nảy ra chính là quá thảm, bệnh viện thật quá đáng… Bệnh viện rác rưởi, không bao giờ tin tưởng bác sĩ nữa.

Viện trưởng cũng rất đau đầu, gặp phải chuyện thế này, có lý cũng nói không rõ, lời bịa đặt thì tin tưởng không chút nghi ngờ, lời bác bỏ thì vào tai này ra tai kia, dù bệnh viện hoàn toàn không sai nhưng không cũng biến thành có.

Vưu Gia còn trẻ tuổi, gặp phải chuyện thế này lại không bị dọa chết khϊếp cũng không la hét muốn từ chức, xem như đây là chuyện may mắn nhất trong ngày hôm nay rồi!

“Nghỉ ngơi cho tốt, không cần quan tâm chuyện khác, bác cho cháu nghỉ một tuần về nhà nghỉ ngơi cho tốt. Nhưng bây giờ không cần sốt ruột xuất viện, ở lại quan sát thêm một đêm, nếu không bác không thả cho cháu về đâu.”

Rất nhiều người tinh thần bị k1ch thích sẽ không biểu hiện ra ngoài luôn, mà bỗng một ngày nào đó bị kích phát ra cũng nói không chừng.



Vưu Gia cảm thấy chủ nhiệm không hổ là chủ nhiệm.

Buổi tối cô bị mất ngủ.

Gặp ác mộng.

Vừa ngủ là lại có cảm giác như bị rơi xuống từ trên cao.

Lúc tỉnh lại, cả người ướt đẫm mồ hôi, cô lau trán, trong lòng đầy sợ hãi. Khuôn mặt vặn vẹo của bà cụ liên tục xuất hiện trong đầu cô.

Cô mở đèn phòng lên, ánh sáng đột ngột khiến cô chói mắt, nhưng cô không dám ngủ, bèn đi đến trạm hộ sĩ lấy tạp chí về đọc gϊếŧ thời gian, cô ngượng ngùng làm phiền người khác nên không gọi ai cả.

Cô quay về phòng bệnh đơn, trong phòng lạnh lẽo, sau nửa đêm trời chợt đổ mưa, hạt mưa đánh vào lá cây, tiếng ồn dày đặc oanh tạc thần kinh.



Vưu Gia khó chịu cau mày, trong lòng chợt dâng lên cảm giác khổ sở.



Hộ sĩ trực ban tối nay là Tiểu Mạnh, trực ban vào đêm luôn rất mệt, phải chống chọi với đồng hồ sinh học, mí mắt như sắp dính vào nhau những vẫn phải cố gắng tỉnh táo, lúc thẩm tra đối chiếu lời dặn của bác sĩ, cô ấy không dám có chút qua loa nào.

Vừa rồi có một bệnh nhân bị sốt, cô ấy chưa xử lý xong, độ bão hòa oxy trong máu của một bệnh nhân ở khoa hồi sức cấp cứu mổ hôm nay đã giảm xuống, xuống còn hơn 70… Sau đó được cấp cứu, đưa vào phòng cấp cứu đã hơn nửa đêm, lúc quay lại, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Cô ấy cảm thấy hôm nay thật rất không hay ho, cả người ủ rũ vô cùng.

Có người rung chuông ở lối thoát hiểm, Tiểu Mạnh nhận ống nghe, vực dậy tinh thần nhẹ nhàng hỏi: “Xin hỏi ai gọi ạ?”

“Người nhà bệnh nhân giường 1.” Lục Quý Hành ho khan một tiếng, gần đây họng anh không được khỏe, bị cảm nhẹ: “Cô ấy là bác sĩ, hôm nay gặp chút chuyện.”

“Người nhà bác sĩ Vưu ở ngoại khoa tim?” Không hiểu sao Tiểu Mạnh cảm thấy giọng nói này rất quen. Buổi tối khu nằm viện không cho thăm bệnh nhân, nhưng viện trưởng đã dặn chăm sóc bác sĩ Vưu. Cô ấy nghe bác sĩ Chu Dương ở ngoại khoa tim nói chồng Vưu Gia đặc biệt bận, có lẽ không thể đến thăm, vốn cảm thấy bác sĩ Vưu còn rất đáng thương, bây giờ thấy chồng Vưu Gia đến thăm giữa đêm khuya thế này, không hiểu sao lại thấy hơi cảm động.

“Đúng vậy.”

Tiểu Mạnh suy nghĩ giây lát: “Tôi đi mở cửa cho anh.”

Lục Quý Hành chỉ đeo khẩu trang chứ không đội mũ, anh đứng ở tầng trệt trước lối thoát hiểm, cả người được ánh đèn chân không của bệnh viện bao phủ.

Trong chớp mắt ấy, Tiểu Mạnh cảm thấy mình đang nằm mơ, giấc mơ này còn hơi huyền huyễn nữa.

Vốn phải kiểm tra thân phận, kết quả cô ấy quên mất, chỉ nghiêng người nói: “Mời anh vào!”

Lục Quý Hành nghiêng đầu nói cảm ơn, anh che miệng ho nhẹ, nhấc chân đi trên hành lang.

Tiểu Mạnh mơ màng đi theo anh.

Nếu… Nếu cô không nhận sai…

A a a a đậu má, mẹ nó đây là nội dung vở kịch huyền huyễn gì! Điên rồi điên rồi! Không nên không nên, sự chuyên nghiệp của mày đâu! Mày đang đi làm đó, cố nhịn đi! Đừng hoảng hốt, đừng mê trai! Anh ấy là người nhà của bệnh nhân mà thôi! A a a a không nhịn được!!! Có thể đi lên xin chữ ký không! Trời ạ, không thích hợp không thích hợp! Hình như anh ấy bị bệnh, có nên đi lấy thuốc cho anh ấy không! Anh ấy là người nhà sao? Là ai?

Trong đầu Tiểu Mạnh điên cuồng gào thét, cô ấy thích Lục Quý Hành nhiều năm, khi bắt đầu làm fan của anh, anh vẫn chưa chính thức ra mắt, cảm thấy anh có năng lực xuất sắc, lại quá mức đẹp trai, tài hoa hơn người, nhân phẩm không phải bàn cãi. Nhiều năm như vậy, bao nhiêu người bỏ cuộc ngã xuống, chỉ riêng anh vẫn sừng sững không ngã.

Mà cô rốt cuộc nghênh đón mùa xuân của chức nghiệp làm fan, cô thật sự, đặc biệt vui mừng thay anh.

“Cô ấy thế nào?” Lục Quý Hành đột nhiên hỏi.

Tiểu Mạnh mơ màng hỏi “Hả?”

Lục Quý Hành nghiêng đầu nhìn cô ấy, hỏi lại: “Tôi nói vợ tôi, hôm nay cô ấy thế nào?”

Tiểu Mạnh cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Trong óc tràn đầy “Gì?” “Anh nói cái gì?” “Anh lặp lại lần nữa” “Em có nghe lầm không?”

Cô ấy gian nan giữ vững nụ cười chức nghiệp được rèn luyện lâu ngày: “Trước mắt không thấy có gì nguy hiểm, đã kiểm ra rồi, không có ngoại thương hay nội thương gì, đầu óc rõ ràng, bác sĩ Vưu muốn xuất viện nhưng chủ nhiệm hy vọng cô ấy ở lại quan sát thêm một buổi tối cho chắc… Chỉ là hình như bác sĩ Vưu bị khó ngủ, vừa mới lấy tạp chí để đọc, có lẽ bây giờ vẫn chưa ngủ đâu.”

Đến rồi.

Tiểu Mạnh đẩy cửa phòng ra.

“Bác sĩ Vưu, chị… Người nhà của chị đến thăm.”

Cửa mở ra, Vưu Gia đang chống đầu đọc tạp chí, nghe thấy có người gọi thì ngẩng đầu nhìn, cô sửng sốt vài giây, giống như vừa mới phản ứng lại, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc và vui mừng, cô nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, như sợ mình chớp mắt anh sẽ đột nhiên biến mất không thấy.

Lục Quý Hành tháo khẩu trang xuống, đi qua rút quyển tạp chí trong tay cô ra, đặt nó lên tủ đầu giường, còn anh thì ngồi xuống, rũ mắt nhìn cô: “Hơn nửa đêm rồi, không ngủ mà còn làm gì đấy em?”

Tiểu Mạnh lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại cho bọn họ.

Cô ấy ôm lấy vị trí trái tim, cảm thấy đêm nay thật sự chịu k1ch thích liên tục, tâm trạng phập phồng như xe băng qua núi.

Rất… K1ch thích.

….

Vưu Gia nhéo mặt anh, lại kéo tóc anh, đôi mắt nhìn anh chằm chằm…

Lục Quý Hành cầm tay cô, cảnh cáo: “Làm gì đó?”

“Em đang nghĩ có phải em nằm mơ không.” Giọng nói của Vưu Gia hơi mơ hồ, hôm nay cô chưa dám nói chuyện này với anh, còn tưởng rằng anh không biết đâu! Bây giờ đột nhiên nhìn thấy anh, cứ cảm thấy như đang nằm mơ.

Lục Quý Hành gõ đầu cô: “Em ngu ngốc à?”

Vẫn là phong cách quen thuộc, vẫn là cảm giác quen thuộc, khi anh mắng cô, cảm giác kia thật sự rất thân thiết, Vưu Gia “oa” một tiếng òa khóc: “Em gặp ác mộng, em sợ hãi, em không ngủ được, em đau quá, anh ôm em một cái đi A Quý!”

Lục Quý Hành mềm lòng đến rối tinh rối mù, anh ngồi xuống một bên, kéo cô vào lòng: “Em thấy em có ngốc không, sợ hãi sao không gọi người đến đây, sao không gọi điện thoại cho anh?”

Vưu Gia khóc thút thít trách anh: “Em đã như vậy rồi mà anh còn hung dữ với em, anh có lương tâm hay không! Lý hôn đi thôi, cuộc sống này không cách nào trải qua.”

Lục Quý Hành bẹo lưng cô: “Nuốt trở lại đi.”

Vưu Gia ăn đau, nước mắt lưng tròng nhìn anh như lên án.

Gì?

“Không cho nói ly hôn.”

Vưu Gia: “…”

Tích cực như vậy làm gì: “Được rồi, không nói thì không nói!”

Phòng bệnh đơn có giường cho người nhà, nhưng Vưu Gia lại nằm dịch sang một bên, vỗ khoảng trống vừa chừa ra, nói: “Anh lại đây ngủ cùng em được không? Em không dám ngủ một mình!”

Lục Quý Hành cười nhạo cô: “Nhát gan!”

Người lại không tự chủ mà nắm xuống cạnh cô, vừa đặt lưng xuống giường đã vươn tay ra cho cô gối lên, Vưu Gia cười, rất tự giác tiến vào lòng anh, cô cọ trước ngực anh, nói: “A Quý, anh thật tốt! Em thích anh nhất.”

Ở góc độ mà cô không nhìn thấy được, Lục Quý Hành cong môi cười.

“Biết rồi, ngủ đi!”