Khi tập đầu tiên phát sóng, thật sự phải nói là rất náo nhiệt.
Kỳ này có tổng cộng bảy gia đình.
Ngoài Vưu Gia và Lục Quý Hành thì những cặp vợ chồng còn lại đều là người trong giới giải trí, tổ chương trình luôn luôn có tiền hào phóng, chưa bao giờ mời người không có tiếng tăm, tất cả đều là lão làng, hơn nữa danh tiếng của chương trình không tệ, một vài người đã dần thoái ẩn cũng đồng ý tham gia. So với bọn họ, Lục Quý Hành là ảnh đế, thị đế cũng không coi là quá đáng chú ý, nhưng vì Vưu Gia là người ngoài giới cho nên có người suy đoán tập về gia đình họ sẽ không được chú ý nhiều.
Rốt cuộc đứng trước camera không phải chuyện đơn giản, rất nhiều người trong giới cũng phải nghiên cứu rất lâu để tìm được trạng thái thoải mái khi đứng trước máy quay, người bình thường dù tính cách nhân phẩm có tốt cỡ nào thì đứng trước máy quay ít nhiều cũng sẽ câu nệ, khuyết điểm cũng bị phóng đại vô hạn.
Lục Quý Hành có thể dựa vào mị lực cá nhân để chống đỡ đã xem như không tồi. Nhưng anh là người lạnh nhạt, đẹp trai thì có đẹp trai nhưng không thú vị thì cũng khó thu hút người xem, trước giờ show giải trí không phải điểm mạnh của anh, từ khi ra mắt đến bây giờ, ngoài một vài cuộc thi ra thì anh rất ít khi tham gia gameshow.
Nhưng dù sao đây cũng là chương trình về gia đình, mối quan hệ của ba mẹ và con cái mới là cái quan trọng, đồn rằng hai con trai của Lục Quý Hành rất độc lập thông minh, có thể đấu trí đấu dũng với Lục Quý Hành, còn con gái thì lại là một bé gái ngọt ngào, nếu là thật thì đúng là vẫn đáng giá chờ mong.
Tập đầu tiên của [Một Nhà Bình Phàm] là Một ngày bình phàm, ngay từ mùa đầu chương trình đã phát sóng theo tập, bảy gia đình ghép thành một tập để phát sóng trước cho người xem biết tình huống đại khái của từng gia đình, lượng xem và chia sẻ cũng là một biểu hiện của độ nổi tiếng.
So với những gia đình có fans của cả vợ chồng thì bên Lục Quý Hành có vẻ đơn mỏng hơn một chút, hơn nữa Lục Quý Hành chưa từng công khai mặt mũi con cái khiến người qua đường không quá quen thuộc gia đình anh.
Nhưng mà ngày phát sóng đó, trường hợp đâu chỉ là náo nhiệt bình thường thôi đâu.
Đầu tiên, bà xã của Lục Quý Hành rất ăn ảnh.
Mẹ Vưu Gia thời trẻ là một nghệ sĩ diễn tấu đàn cello, bà làm việc ở rạp hát, giữa một rừng người đẹp, dung mạo của mẹ Vưu cũng rất xuất sắc. Ba Vưu còn lợi hại hơn, thời trẻ ông theo kịp trào lưu rock and roll, tự thành lập dàn nhạc, ông là tay chơi ghi-ta của nhóm, vì có diện mạo anh tuấn nên lần nào ra ngoài biểu diễn cũng có người ném hoa cho. Sau đó thời kỳ phản nghịch qua đi, ông bị người trong nhà bắt đi thi đại học, lúc sau ông còn đi du học ở nước ngoài, khi về nước thì trở thành nghiên cứu viên cho đơn vị nhà nước, có một lần đơn vị tổ chức đi xem diễn ở rạp hát, sau đó quen biết mẹ Vưu.
Vưu Gia là người kế thừa gen tốt của ba mẹ, ngũ quan không đến mức khuynh thành nhưng nói xinh đẹp hoàn toàn không phải nói quá, hơn nữa đường nét khuôn mặt rõ ràng, mặt cũng nhỏ, lên hình cũng không bị dìm.
Lúc trước vẫn có người đoán Vưu Gia là người vợ tào khang, quen biết Lục Quý Hành khi anh chưa có gì, sau đó Lục Quý Hành nổi tiếng, tuy rằng anh đối xử với vợ không tệ nhưng cũng chưa thấy tốt chỗ nào, chắc chắn đến lúc phát sóng cũng sẽ che mặt đi.
Còn có người quá đáng hơn, cười nói chắc chắn cô rất xấu.
Lúc sau thỉnh thoảng có fans gặp được, bọn họ khẳng định chị dâu A Quý khá xinh đẹp, nói mình có chứng cứ, nhưng rất nhiều người cảm thấy đây là fans tự gắn bộ lọc vào mắt, ngày thường có thể đẹp thật nhưng ở trước màn ảnh thì hoàn toàn không đủ xem.
Trước khi chương trình phát sóng, các fanclub của Lục Quý Hành bắt đầu điên cuồng nhắc nhở fans nhà mình, nói anh kết hôn nhiều năm rồi, cuộc sống càng ngày càng hạnh phúc, cả nhà hòa thuận vui vẻ, chúng ta làm fans, tuy khó tránh khỏi mong muốn có một cô gái xứng đôi với anh ở mọi mặt, nhưng chuyện tình cảm người ngoài không có tư cách nhúng tay vào, đừng ai đi đυ.ng vào giới hạn của anh, vợ anh là người thường, có lẽ không xinh đẹp như chúng ta muốn, nhưng trong mắt anh chị ấy chắc chắn là người tốt nhất, đừng ai chỉ trỏ, như vậy có vẻ rất không có giáo dục.
Fans đều tán đồng điều này.
Dù chị dâu A Quý trông như thế nào, bọn họ cũng yêu cô.
Mặc khác, bảo vệ chị dâu A Quý của chúng ta.
…
Người mà, khi đối diện với một sự kiện mà không có yêu cầu cao, thậm chí giới hạn kéo xuống thấp vô cùng thì sẽ rất dễ thỏa mãn, khi Vưu Gia vừa mới lộ mặt, mẹ ơi, khu bình luận bị công hãm, cả màn hình bị chăn hết. Hình ảnh rầm rộ kia quả thật chưa từng có.
“A a a a a chị dâu A Quý xinh quá!”
“Rất nhỏ.”
“Rất tinh xảo.”
“Rất đáng yêu!”
“Ai nói chị dâu A Quý là người vợ tào khang, mau ra đây chịu đánh, mẹ ơi, anh tôi đi vào vận cứt chó gì!”
“Thật mềm mại, hu hu hu, muốn trộm.”
Lục Dao Chi và Lục Dật Chi càng không cần phải nói.
Dao Chi giống ba, tính cách cậu bé khá lạnh, chín chắn, ngoài mỗi lúc ở phòng tập nhảy ra thì rất ít khi ầm ĩ như những đứa trẻ khác. Nghiễm nhiên là một phiên bản khác của Lục Quý Hành.
Dật Chi làm việc có phần tản mạn tùy tính, khá nghịch ngợm, nhưng cũng không phải kiểu tùy tiện khiến người khác ghét.
Về phần Mẫn Chi, tất cả những người đã gặp bé không ai là không thích cả, mềm mại, ngoan ngoãn, đáng yêu khiến lòng người mềm nhũn.
Một nhà này quả thực chính là gia đình thiên sứ.
Fans của Lục Quý Hành thích nhất là trêu chọc anh, bây giờ bọn họ càng tự thả bay mình.
“Nào phải chị dâu cứu vớt hệ Ngân Hà, rõ ràng là anh mình.”
“Cả nhà năm người, anh tôi xấu nhất.”
“Chẳng trách lúc nào ảnh cũng cất giấu, sợ người khác nhớ thương.”
….
Sau đó các Holmes online, phân tích từng chi tiết một. Càng phân tích càng cảm thấy anh mình yêu chiều vợ không để đâu cho hết.
“Nhìn mắt anh mình xem, hoàn toàn là ánh mắt yêu thương của cha già dành cho nhãi con.”
Lúc Vưu Gia đạp Lục Quý Hành một cái, Lục Quý Hành cào lòng bàn chân cô, Vưu Gia nằm trong chăn vặn vẹo, Lục Quý Hành sợ cô rơi xuống đất nên đã nhích đến gần che chở bên cạnh cô.
Khi xuống giường, Lục Quý Hành còn khom lưng, sau đó sờ mũi rồi đúng thẳng lên.
“Chỗ này là động tác theo bản năng, anh tôi muốn làm gì? Hôn chị dâu hay là ôm chị lên?”
“Có thể thấy được là ở trước máy quay nên tiết chế lại.”
“Chậc, độc toàn thân nên tôi không sợ gì cả, tôi không khóc, tôi vẫn có thể xem thêm một trăm tập nữa.”
Sau đó lúc ăn cơm, Lục Dật Chi đút cơm cho Mẫn Chi, động tác thành tạo, nhìn là biết làm thường xuyên.
“Lại là anh trai nhà người khác, chẳng lẽ anh em không phải thích đánh nhau à? Hừ, không công bằng, tôi yêu cầu đưa anh trai mình về lò nấu lại.”
“Xem cái này, tôi quay ra đập anh mình một cái, sau đó… Ảnh đánh tôi một cái, đời người tàn khốc thế đó.”
Ở trên bàn cơm, ngoài Dật Chi và Mẫn Chi tương thân tương ái thì còn có Lục Quý Hành và Vưu Gia trêu chọc nhau.
Nhưng người sáng suốt đều có thể thấy Lục Quý Hành luôn lau tay, lấy cơm cho vợ mình một cách tự nhiên.
Dù là Vưu Gia hay Dao Chi, Dật Chi, Mẫn Chi, bọn họ đều… Tập mãi thành thói quen.
“Gϊếŧ FA trong vô hình, tuy rằng bọn họ vẫn luôn cãi nhau, nhưng sao tôi cảm thấy cái này còn đau hơn là nói lời âu yếm.”
“Nào chỉ đau, quả thực là hành hạ đến chết.”
Hơn nữa chỉ có đau hơn, không có đau nhất.
Khi Vưu Gia tắm rửa cho Đại Bạch, cô bị nó quẫy ướt khắp người, Lục Quý Hành dẫn cô đi vào phòng ngủ thay quần áo, anh che camera lại, chỉ nghe được tiếng động.
Trong lúc đó có vài phút im lặng.
Giữa lúc hai người đang cãi nhau.
Im lặng thế này càng khả nghi hơn.
“Tớ đánh cược mười bao que cay, anh tớ đang hôn chị dâu.”
Cả nhà ra ngoài đi đắp người tuyết, Vưu Gia và con trai chơi ném tuyết, Lục Quý Hành ở bên cạnh lắc đầu bất đắc dĩ, cuối cùng anh bắt lấy đứa này, túm lấy đứa kia, sau đó dùng ánh mắt dọa Vưu Gia sợ, fans lo lắng căng thẳng, cảm thấy với tính cách lạnh lùng kia của anh mình, anh sẽ đánh người ngay sau đó, nào biết giây tiếp theo anh nắm tay người ta dắt vào nhà, xoa tay cho người ta, còn đeo bao tay cho người ta nữa, cuối cùng anh vỗ đầu cô, nói cô đi chơi.
Nhìn đến chỗ này đã có người ném bát, thật quá đáng, thế này thật quá đáng.
Sau đó Lục Quý Hành ở lại trong nhà, Vưu Gia ra ngoài tiếp tục đắp người tuyết với các con.
Trời giá rét trơn trượt, Vưu Gia không cẩn thận té ngã.
Lục Quý Hành trùng hợp ngẩng đầu nhìn thấy, giây tiếp theo anh lập tức đứng bật dậy.
“Oa, nhìn anh tôi sốt ruột kìa.”
Dao Chi kéo Vưu Gia lên, Dật Chi ở bên cạnh vừa nói cô ngốc vừa phủi tuyết trên người cô, Mẫn Chi nhón chân thổi tay cho cô, hỏi cô ngã có đau không. Vưu Gia như có thần giao cách cảm, cô đột nhiên quay đầu nhìn vào nhà, thấy Lục Quý Hành đang nhìn mình. Cô thè lưỡi, vừa cảm thấy xấu hổ vừa thấy chột dạ.
Lục Quý Hành xua tay với cô, làm như không muốn nhìn nữa.
Vưu Gia nhăn mũi hừ một tiếng.
“Khẩu thị tâm phi, rõ ràng lo lắng muốn chết.”
“Nếu bé con Dao Chi không kéo mẹ lên kịp thời thì anh tôi đã lao ra rồi.”
“A, đàn ông!”
Có người cắt riêng những phân đoạn có Vưu Gia và Lục Quý Hành ra, cả hành trình hai người đấu võ mồm, anh một câu em một câu, rất náo nhiệt, có người thêm âm nhạc vào, video cứ thế trở thành vở kịch ngôn tình ngọt ngào.
“Cái này đủ để chứng minh đàn ông không tốt chút nào.”
“Cuối cùng tôi cũng biết vì sao anh tôi nói ảnh thích trên vợ, quá đáng yêu, nhìn là muốn bắt nạt, nhìn vợ dậm chân mắng ảnh, ảnh đi qua dỗ, ôm ấp hôn hít, mưu mô, tất cả đều là âm mưu vẽ ra cho vợ rơi vào.”
“Đau lòng chị dâu A Quý, bị một con sói ngậm về nhà.”
Có cả cảnh trên phòng tập nhảy, Dao Chi tập rất nghiêm túc, nhưng Lục Quý Hành dạy cậu bé vẫn nghiêm khắc không thả lỏng chút nào.
Khi nghỉ ngơi, Dao Chi không nhịn được nên hỏi ba: “Ba ơi, năm đó ba dạy mẹ nhảy cũng hung như vậy ạ? Chẳng lẽ mẹ không đánh ba ạ?”
Lục Quý Hành thản nhiên lừa dối: “Con là con trai, mẹ con là con gái, hai bên không giống nhau.”
Dao Chi gật đầu cái hiểu cái không.
“Bé ngốc, ba con dạy mẹ con đó là vì tán gái, có thể giống nhau sao?”
…
Lên hot search mấy lần, còn có người nghĩ xấu tung tin có phải diễn để lăng xê không.
Trước màn ảnh khó tránh khỏi tô son trát phấn, nhưng dù có diễn giống thật thế nào thì rất nhiều chuyện đã in sâu vào tiềm thức, cả không khí gia đình nữa, những thứ này không thể ngụy trang trong chốc lát được.
Cái này quá thật, thật đến mức làm người lệ rơi đầy mặt.
“Tôi từ chối bát cơm chó này, quá đau, một đứa FA vạn năm như tôi sao lại phải chịu tổn thương thế này.”
“Đi đi, đi trộm chị dâu A Quý, trộm được chính là kiếm được.”
“Trộm Mẫn Chi vẫn hơn! Đây là cô bé đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn.”
“Một ông già như anh tôi, rốt cuộc là vận may tốt đến mức nào chứ!”
“Lời lẽ chí lý của anh tôi: Tiên hạ thủ vi cường.”
“Không biết xấu hổ, chẳng trách người ta còn bé đã nhớ thương, nếu lớn rồi thì nào đến lượt anh ấy.”
…
Ngày phát sóng, Vưu Gia và Lục Quý Hành mang theo các con đến nơi tổ chương trình sắp xếp trước.
Trạm thứ nhất là một trang viên nghỉ phép ở trên núi.
Bảy gia đình ở tại bảy biệt thự.
Nhiệm vụ đầu tiên là để các bé con rời khỏi vòng tay ba mẹ, ngủ cùng các bạn nhỏ khác.
Kỳ thứ hai mời khách quý, đều là thiếu niên 17-18 tuổi, để bọn họ đến rèn luyện, chính là chăm sóc bọn trẻ. Bọn họ ở trong một căn biệt thự độc lập, chuẩn bị sẵn đồ chơi và đồ ăn vặt, nhiệm vụ là dỗ được các bạn nhỏ, để các bạn nhỏ ngủ một đêm an ổn.
Đối với trẻ nhỏ, rời khỏi ba mẹ chính là một chuyện rất đáng sợ, huống chi là ở hoàn cảnh lạ lẫm, cả đám oa oa kêu to, làm thế nào cũng không chịu đi.
Từng ba mẹ đều đang cố gắng khuyên bảo bé con của mình đi đến biệt thự số 2.
Nhưng bên Vưu Gia thì đơn giản hơn nhiều.
Lục Quý Hành gọi Dao Chi và Dật Chi tới, dặn dò mấy câu, hai cậu bé không hỏi gì thêm, chỉ vâng một tiếng sau đó Dật Chi ôm Mẫn Chi đặt lên vai mình.
Vưu Gia vỗ đầu cậu bé để cậu bé thả em xuống.
“Thằng bé này, học động tác yêu cầu cao độ làm gì.”
Dật Chi mặc kệ, cậu bé cõng em chạy trốn trái phải, sau đó vỗ ngực đảm bảo: “Mẹ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc Mẫn Chi.”
Mẫn Chi không phải đứa trẻ quá dính ba mẹ, bé đi theo các anh cũng chơi vui vẻ được.
Vì thế ba người tung tăng tự mình đi trước.
Nhân viên công tác há hốc mồm, đây là lần đầu tiên thấy đứa trẻ phối hợp với họ như vậy.