Chương 22

Vưu Gia bị đâm đau mũi, thế nhưng anh còn cố tình chế giễu cô, hơn nữa người xung quanh còn như vô tình liếc nhìn sang, Vưu Gia vừa thẹn vừa quẫn, tức giận đến mức muốn lườm anh: “Sao anh lại nhàm chán thế!”

Không nhàm chán, nào có nhàm chán, xem cô xù lông là chuyện thú vị cỡ nào chứ.

Lục Quý Hành duỗi tay chạm vào cái mũi bị xoa đỏ của cô, anh cười vui vẻ: “Đừng xoa nữa. Có muốn đi xem mèo đoàn phim nuôi không? Nghe nói gần đây nó không chịu ăn cơm, không biết có phải vì bị ốm rồi không.”

“Mèo ạ?”

“Ừ, một con mèo đen, rất béo.”

Thể chất của Vưu Gia thuộc về loại đặc biệt hấp dẫn mèo, Dưa Hấu thân với cô nhất, ngày nào cũng bị cô kéo đến ban công làm bài tập cũng không giận bỏ đi. Sau đó Dưa Hấu lớn tuổi, không thích động, lúc nào cũng lười nhác nằm trên ban công phơi nắng, híp mắt ngủ, ngủ một giấc là ngủ cả ngày, ai gọi nó cũng lười không đáp, nhưng thỉnh thoảng sẽ cọ đến bên Vưu Gia cầu ôm một cái.

Trong nhà bà ngoại có một con mèo hoa, nó cũng rất thân với Vưu Gia, buổi tối ngủ thích chui vào chăn cô, không cho vào là kêu meo meo không ngừng, có đôi khi Vưu Gia tỉnh giấc lúc nửa đêm sẽ thấy nó đang nằm bên đầu cô, thở khò khè say giấc, đuổi cũng không đi, có khi ngủ say quá còn ôm đầu Vưu Gia, thịt lót mềm mại áp lên trán cô, tư thế kia không khác gì ôm gối ôm hình người.

Ngay cả mèo hoang ở công viên cũng thích vây quanh Vưu Gia xin ăn, có lần còn đi theo đến hai con phố, Vưu Gia mềm lòng, cô đi vào cửa hàng thú cưng mua thức ăn cho mèo cho chúng nó ăn thì chúng nó mới chịu đi, kết quả lần sau hai con mèo kia dẫn theo cả đàn mèo cùng nhau đuổi theo cô, làm cho Vưu Gia dở khóc dở cười.

Chính cô cũng rất thích mèo.

Vưu Gia quả nhiên có hứng thú, cô gật đầu: “Có!”

Lục Quý Hành ngậm cười, anh nói: “Đi thôi! Anh đang nhàn rỗi, anh đưa em đi xem.”

Trước nay Lục Quý Hành chưa từng thất bại trong việc tính kế Vưu Gia, dọc theo đường đi, Vưu Gia chỉ lo mèo, đã quên chuyện đột nhiên bị lộ thân phận rồi.

Cô rất tò mò: “Mèo mượn à anh? Mèo thì đóng phim thế nào à! Nó lại không nghe lời người ta, giống Dưa Hấu, sẽ bất chợt hung lên rồi phá đồ.”

“Nhặt được. Có hôm nó đi nhầm vào đoàn phim, cho nó ăn xong là nó ở lại không chịu đi nữa.” Lục Quý Hành đi ở bên trái cô, anh tự nhiên cúi đầu nói chuyện với cô, Vưu Gia không cảm thấy có gì cả, nhưng trong mắt người khác thì rất không bình thường, bởi Lục Quý Hành nào từng bình dị gần gũi như thế.

Cảnh tượng này hoàn toàn có thể dùng từ ma huyễn để hình dung.

Vưu Gia còn đang hỏi: “Vậy ai nuôi nó ạ?”

“Tổ hậu cần nuôi, ai lo lắng thì cho nó ăn với chơi cùng nó một chút, mà cũng sắp đóng máy rồi.” Hiếm khi Lục Quý Hành kiên nhẫn trả lời thế này.

“Vậy lúc sau thì sao anh? Đóng máy thì phải làm sao.”

“Chắc là sẽ liên hệ với trạm cứu trợ động vật ở đây, đến lúc đó sẽ đưa nó sang đó.”

Vưu Gia a một tiếng: “Chắc nó sẽ buồn lắm.”

Dưa Hấu từng đi lạc một lần, có một ngày đột nhiên không tìm thấy nó ở đâu cả, có người nói nhìn thấy nó chơi ở bên cạnh xe tải, sau đó thì không thấy nữa, không biết có phải bị người ta vô ý khó trong xe đưa đi rồi không. Khi đó Vưu Gia đau lòng cực kỳ, thấy xe tải là sẽ đến hỏi một câu, xem họ có từng nhìn thấy một con mèo mướp đặc biệt béo hay chưa.

Chỉ tiếc không ai nhìn thấy.

Có một lần cô đυ.ng phải gã tài xế hạ lưu, gã đó trắng trợn nói vòng vo với cô, nhân cơ hội đến gần, cô còn ngốc nghếch cẩn thận miêu tả mèo với gã. Lục Quý Hành trùng hợp đi ngang qua, bèn kéo cô đi mất. Khi đó cô còn rất sợ anh, chỉ biết nơm nớp lo sợ đi theo, sau đó có lẽ cô cũng nhận ra, mặt đỏ tới mang tai, mím môi không dám nói lời nào. Anh có lòng muốn răn dạy cô hai câu, cuối cùng lại cảm thấy không đành lòng, chỉ xoa giữa mày rồi để cô đi. Sau đó anh dặn dò Vưu Tĩnh Viễn, nói anh ấy để ý cô.

Qua hai tháng, Dưa Hấu đột nhiên trở về, nó ngồi xổm ở ven đường, cẩn thận kêu meo mèo, mẹ Vưu là người phát hiện nó đầu tiên nhưng không cách nào tới gần, vừa đến gần là Dưa Hấu liền như chim sợ cành cong nhảy đi, nhưng cách không bao lâu lại quay về, như biết đây là nhà có điều không dám xác định.

Khi Vưu Gia tan học trở về, cô còn ở bên đó ngồm xổm, mẹ Vưu vừa nói một câu là cô ném cặp sách chạy lên sân thượng luôn.

Dưa Hấu thấy cô như cuối cùng cũng xác định được gì đó, nó cẩn thận bò từ tường xuống, quay quanh chân Vưu Gia hai vòng, lại kêu meo như làm nũng, Vưu Gia bế nó lên, nó thử lấy đầu cọ tay cô.

Cuối cùng cũng coi như bỏ cảnh giác.

Nghe nói bị đưa tới một cái nông trường ở ngoại ô, sống vùng dã ngoại hai tháng, tính cảnh giác của Dưa Hấu rất cao, không ai tới gần nó được, nó trốn trong ruộng gặm cỏ hai tháng, đói bụng thì bắt chim và sâu để ăn, thế mà lại nuối chính mình trở nên càng béo tốt mập mạp.

Nhưng dù béo tốt mập mạp, Dưa Hấu cũng muốn về nhà!

Hơn 70km, không ai biết nó tìm về kiểu gì.

Vưu Gia nói Dua Hấu là “lucky cat”, sau đó nhà cô nuôi nó tới tận khi nó chết già.

Vưu Gia có một loại tình cảm đặc biệt với mèo.



Lục Quý Hành nhéo mặt cô: “Đừng lo lắng, nhé?” Mèo may mắn đều được trời phù hộ.

Vưu Gia gật đầu.

Con mèo đen kia tên là Đại Bạch.

Lông rất dày, một màu đen thuần, đôi con ngươi màu xanh lục, rất xinh đẹp, lúc này nó đang cong lưng xù lông trong trạng thái muốn nhảy lùi về sau với nhân viên công tác, dáng vẻ nhe răng trợn mắt như đang rất phẫn nộ.

Vưu Gia nhìn một cái là biết tuổi con mèo này không nhỏ, màu lông hơi ảm đi, lẽ ra mèo tới tuổi này thì tính tình sẽ hơi lãnh đạm, lười biếng không để ý đến người, lúc trước Dưa Hấu cũng thế, càng lớn tuổi càng lười, dỗ nó đứng lên đi hai ba bước là lại chuyển thành bò, lúc nào cũng trong trạng thái sắp sửa ngã xuống đất, kêu nó mười tiếng, nó đáp lại một tiếng là coi như tâm trạng đang rất tốt rồi.

Nhân viên công tác ngồi đất kêu vài tiếng “cố nội”, hết dỗ đến lừa, cầm cá chiên nhỏ tới đút cho nó, kết quả Đại Bạch càng tức giận hơn.

Vưu Gia nhìn thấy Đại Bạch ch ảy nước miếng, cô bỗng nhớ tới có lần Dưa Hầu bị hóc xương cá do ăn đầu cá.

Cô ghé vào tai Lục Quý Hành hỏi nhỏ: “Bình thường Đại Bạch ăn gì vậy anh?”

“Ăn theo đoàn phim, cái khác thì… Ăn cá tương đối nhiều.” “Đại Bạch được tất cả mọi người yêu thích, nhưng đoàn phim gần như không ai biết nuôi mèo, đều cảm thấy mèo thích ăn cá, nên thích đút cá khô cho nó ăn.”

Vưu Gia tiến lên hai bước, cô ngồi xổm xuống gọi Đại Bạch một tiếng, nó quay sang, cũng nhe răng trợn mắt với cô, nhưng đại khái là cái khí chất mềm mại dễ thân của cô quá mạnh… Đại Bạch ngoan hơn rất nhiều, dáng vẻ cao quý lạnh lùng “loài người ngu xuẩn mau tránh ra” cũng phai nhạt đi nhiều.

Vưu Gia ở bên kiên nhẫn dỗ nó, qua chừng bốn năm phút, cuối cùng cũng có thể đến gần.

Thừa dịp nó thả lỏng cảnh giác, Vưu Gia lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nắm lấy cằm nó, sau đó bẻ miệng nó ra, Đại Bạch ra sức giãy giụa, vẻ mặt hiện rõ “đm bị lừa.”

Người xung quanh đều đổ mồ hôi, sợ Đại Bạch cào trúng Vưu Gia, còn chưa kịp đi qua giúp đỡ đã thấy Lục Quý Hành bước hai bước đi tới, anh nhíu mày quỳ một gối trên mặt đất, túm được chân của Đại Bạch rồi giữ chặt lại. Đại Bạch muốn cắn Vưu Gia, Lục Quý Hành liền lấy tay che lại theo bản năng.

Vưu Gia ngồi sát bên Lục Quý Hành, gần như là dựa cả vào người anh, gần tới mức Lục Quý Hành cúi đầu là có thể đυ.ng phải trán cô.

Lục Quý Hành luôn luôn giữ khoảng cách với phái nữ, trước kia có tiết mục muốn tạo mánh mới, cố ý để Lục Quý Hành và khách nữ nhảy đôi, những suốt cả bài nhảy, Lục Quý Hành đều lịch sự giữ khoảng cách, con người anh thật không hiểu phong tình, cũng không biết tán gái, càng đừng nói lời âu yếm.

Cũng không biết kết hôn thế nào…

A, không thể tưởng tượng được.

Trong cuộc chiến người và mèo này, Vưu Gia lại trở thành tiêu điểm.

Nhưng hiện tại Vưu Gia không rảnh lo ngượng ngùng, cô chăm chú đối phó Đại Bạch, thỉnh thoảng còn lên tiếng phê bình Lục Quý Hành: “Ai nha, anh đừng kéo đuôi nó, nó sẽ tức giận.”

Lục Quý Hành “à” một tiếng rồi nghe lời dịch tay đi.

Người vây xem liếc nhìn nhau… Cơm chó ẩn hình là trí mạng nhất!

Sau đó không hẹn mà cùng nhớ tới có lần Lục Quý Hành từng nói với fans rằng: “Tôi chỉ là người bình thường, cũng sẽ bị mắng vì quên sinh nhật bạn gái…”

Những lời này, giờ nghĩ lại mới thấy sinh động hơn rất nhiều…

Tính cách lạnh lùng mang theo cao ngạo kia của thầy Lục mà cũng có một mặt nghe lời như vậy!



Cả người Đại Bạch tràn ngập nỗi bi ai “người là dao thớt ta là thịt cá”, nó căm giận nức nở.

Vưu Gia nhìn hàm răng của Đại Bạch, quả nhiên cô đoán không sai, cô nhẹ nhàng thở ra rồi nhanh chóng lấy đồ trong túi ra.

Lúc cô lấy ra ngoài, mọi người mới phát hiện đó là… Dụng cụ phẫu thuật??

Cái quỷ gì?

Vưu Gia rút một cái kìm, một tay cố định đầu Đại Bạch, một tay nhanh chóng nhét kìm vào miệng nó, sau đó là một cái xương cá to như hạt đậu bị lôi ra.

Xương cá mắc vào răng nanh cho nên gần đây Đại Bạch mới không thiết ăn uống, động một cái là xù lông.

Không biết có phải ảo giác hay không, ngay khi Vưu Gia lấy xương cá ra giúp Đại Bạch, trên mặt nó như hiện lên vẻ vui muốn khóc, nó làm nũng nức nở hai tiếng, đầu cọ vào tay chân Vưu Gia không ngừng.

Không biết còn tưởng rằng nó muốn lấy thân báo đáp.

Vưu Gia đành phải ôm nó vào lòng.

Xung quanh vang lên tiếng hoan hô.

“A, cuối cùng Đại Bạch của tôi cũng bình thường lại.”

“Lệ rơi đầy mặt. Sao nhóc đáng thương này lại bị hóc xương cá thành thế này.”

“Cảm ơn chị Lục nhiều!”

“Quá giỏi. Hai hôm nay chúng tôi dỗ dành nó nhiều thế mà chưa từng phát hiện nó bị hóc xương cá.”

Vưu Gia xấu hổ, nhưng Lục Quý Hành lại hào phóng nói: “Không khách khí!” Dáng vẻ anh kiêu ngạo như có chung vinh dự.

Vưu Gia: “…”

Cô xấu hổ sờ lỗ tai, giải thích: “Mèo lớn tuổi không ăn đồ quá cứng được, trước kia mèo nhà tôi cũng từng vô ý bị hóc xương, cảm thấy biểu hiện của nó khá giống nên mới đi xem. Không ngờ đúng là thế thật.”

“Tôi đã nói gần đây tiếng kêu nó thay đổi, còn hay chả y nước miếng, cứ tưởng nó chỉ đơn thuần là do lớn tuổi thôi.”

Có người còn đang xem túi đồ phẫu thuật của cô, khϊếp sợ với túi đồ tùy thân mà cô mang theo. Giống như là sát thủ bi3n thái trong phim truyền hình. Vưu Gia vội cất đi, cô nở nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép: “Tôi học y, thỉnh thoảng sẽ lấy ra luyện tập.” Cô thật sự không phải bi3n thái, chỉ là có đôi khi lấy ra để luyện buộc dây, lần trước lúc ở trên bàn phẫu thuật, cô đã bị chủ nhiệm Liêu mắng, nói chờ cô thắt dây xong thì người bệnh cũng lạnh rồi.

Thật ra cũng không tệ tới mức đó, chủ yếu là Vưu Gia quá căng thẳng, nhưng luyện tập nhiều đều là không dư thừa.

“Vợ của thầy Lục là bác sĩ à!” Nghề nghiệp này quá đứng đắng, hình như không mấy liên quan đến giới giải trí, đột nhiên có loại hài hước của hài kịch, thật tò mò hai người ở bên nhau thế nào.

Lục Quý Hành vỗ đầu Vưu Gia: “Cho em mượn mèo chơi đó, đi tìm anh trai em đi, lát nữa anh phải đóng phim rồi.”

“Vâng!”

Vưu Gia chọc khuôn mặt béo phì của Đại Bạch, cô hỏi Lục Quý Hành: “Vậy… Khi nào em cần đưa mèo quay lại vậy anh?”

“Nếu em rảnh thì chơi với nó nhiều hơn đi, đoàn làm phim rất bận, không có nhiều thời gian chơi cùng nó, nó buồn muốn mốc rồi.”

Vưu Gia lập tức đau lòng, cô gật đầu nói: “Vâng ạ! Em có thể mang nó ra ngoài chơi không anh?”

“Có thể, em đeo dây lên cho nó, đừng để nó chạy loạn nhé.”



Vì thế Vưu Gia trở thành con sen ngự dụng của đoàn phim.

Khi Vưu Tĩnh Viễn nhìn thấy mèo, khóe miệng anh hơi run nhè nhẹ.

… Đúng là trước giờ Lục Quý Hành luôn nắm trúng điểm yếu của Vưu Gia khi muốn đối phó cô!

Vưu Gia nâng chân Đại Bạch, hỏi Vưu Tĩnh Viễn: “Đáng yêu không ạ?”

Vưu Tĩnh Viễn gật đầu, một lời khó nói hết.

Ngốc đến đáng yêu.

Em gái anh ngốc như vậy, sao lại gả cho con sói đuôi to kia.

Vưu Tĩnh Viễn đau đầu đỡ trán.